Đối mặt với sự khiêu khích trêu tức của Tôn Á Lâm, Thẩm Hoài chật vật không chịu nổi, không chống đỡ được nữa, hắn đành phải đánh đuổi Tôn Á Lâm ra khỏi phòng.
Khi Thẩm Hoài dọn dẹp xong, vừa mới mở nước chuẩn bị tắm rửa đi ngủ, bên ngoài cửa sổ bỗng xuất hiện một chùm pháo hoa nở rộ bay thẳng lên trên bầu trời.
Bởi vì cách khá xa, chỉ nhìn thấy pháo hoa sáng, mà không nghe tiếng pháo nổ.
Thẩm Hoài không ngờ ở nơi đất khách quê người, trong đêm 30 lại được nhìn thấy pháo hoa, nhìn từng chùm pháo bay lên không trung, trong lòng rất hạnh phúc.
Vì đứng ở một góc cửa sổ, cho nên hắn không thấy rõ toàn cảnh pháo hoa của khu phố người Hoa phóng vào lúc 0 giờ, Thẩm Hoài cầm thẻ mở cửa phòng, đi đến hành lang nhỏ phía Tây của nhà khách, nương theo hành lang cửa sổ, để xem trận biểu diễn pháo hoa ở nước ngoài.
Phòng của Tôn Á Lâm ở phía hành lang bên kia, phòng của cô nhìn không thấy pháo hoa, Thẩm Hoài định bụng gọi cô cùng đi xem pháo hoa, nhưng nhìn thấy Thành Di từ trong phòng nhô đầu ra.
Cô tựa hồ có chút chần chừ ra hành lang xem pháo hoa, nhìn thấy Thẩm Hoài đã ngồi ở bệ cửa sổ, cô đã cười nói:
-Em còn tưởng rằng chỉ có một mình em ngại ở trong phòng xem pháo hoa chứ.
-Các em còn chưa ngủ sao?
Thẩm Hoài hỏi:
-Văn Lệ ngủ say rồi...
Thành Di lặng lẽ đóng cửa lại, đi tới bên cạnh Thẩm Hoài, chăm chú nhìn pháo hoa rực rỡ không ngừng nở rộ trên không trung.
Thẩm Hoài không biết Thành Di đang suy nghĩ gì mà chưa có ngủ, thấy cô ăn mặc phong phanh, đứng ở trong hành lang có chút lạnh run, nói:
-Hành lang lạnh lẽo như vậy, sao không mặc nhiều áo một chút?
-...
Thành Di ngượng ngùng nói.
-Khi đóng cửa lại, em mới phát hiện không có thẻ mở cửa phòng, có phải em có chút ngu ngốc không?
Nhìn Thành Di xinh đẹp trên khuôn mặt mang theo nụ cười dí dỏm, Thẩm Hoài cũng không kìm lòng nổi mỉm cười, nói:
-Đúng là hơi ngốc.
Hắn vội quay về phòng lấy chiếc áo khoác, đưa cho Thành Di mặc thêm vào, để tránh lạnh khi đứng ở hành lang.
Pháo hoa ngoài cửa sổ đã tắt, khi cháy sáng rực cả bầu trời đêm, nhưng khi tắt, mặt của Thẩm Hoài thì rõ ràng phản chiếu vào cửa sổ thuỷ tinh —— Thành Di cũng là khi thì xem pháo hoa nơi xa, khi thì xem mặt của Thẩm Hoài phản chiếu ở cửa sổ thuỷ tinh, không biết vì sao, pháo hoa đêm giao thừa không thể khiến chân mày của hắn giãn ra, không biết có chuyện gì, bộ dạng của hắn xem ra có tâm tư nặng trĩu.
Tuy rằng trước đây nghe qua không ít chuyện liên quan đến hành vi phóng đãng của hắn, có thể nói là để lại ấn tượng không tốt, nhưng thật sự thả lỏng những khúc mắc trong lòng để tiếp xúc với hắn, cô lại phát hiện ra một số ấn tượng mà do tin đồn đem đến đã được phá tan thành mảnh nhỏ.
Thành Di lúc này mới phát hiện, cô hoàn toàn không biết gì cả về Thẩm Hoài.
-Văn Lệ đã chia tay Lưu phúc Long rồi
Thành Di không biết tán gẫu gì với Thẩm Hoài, nghĩ thầm rằng Thẩm Hoài có ấn tượng không tốt đối với Lưu Phúc Long, lo lắng hắn cũng có thành kiến với Úc Văn lệ, liền mượn cơ hội này giải thích một chút.
- Lưu Phúc Long người này, tính tình có chút táo bạo, tuy nhiên Úc Văn Lệ trước đây cũng là bởi vì quan hệ trong nhà, không thể không kết giao với Lưu Phúc Long, trong thực tế mối quan hệ này rất đau khổ, tôi ủng hộ cô ấy chia tay với Lưu Phúc Long.
Nói tới đây, Thành Di đột nhiên lại cảm thấy nói như vậy rất không thích hợp, cô duy trì mối quan hệ với Thẩm Hoài đến giờ, chẳng lẽ không phải là bởi vì áp lực của gia đình? Giống như đang nói ra nỗi uất ức của mình.
Thành Di lại vội giải thích nói:
-Cũng không phải những thứ khác, thật sự là tôi sống một mình ở nước Anh, cũng khá cô đơn; Văn Lệ chia tay với Lưu Phúc Long, ngược lại cũng có một phần do tôi.
Thẩm Hoài cười nói:
-Tôi cũng có một thời gian, từng nghĩ tới một thân một mình du học ở nước ngoài một đến hai năm
Thấy ánh mắt của Thành Di có chút nghi hoặc, giải thích nói:
- Ý của tôi bây giờ là cho dù gặp sự việc phức tạp cuốn lấy ngay cả khi xoay người cũng gặp khó khăn trắc trở, chỉ hy vọng có thể sống một cuộc sống đơn giản giống mọi người, trước kia khi tôi mới đến nước Pháp, không thông thạo ngôn ngữ, lại cảm thấy cuộc sống buồn tẻ không thú vị, buồn tẻ khiến người phát điên, cả ngày làm xằng làm bậy, ngẫm lại, tôi thật sự là kém hơn nhiều so với cô.
Thành Di hỏi:
-Đúng rồi, anh năm đó rốt cuộc đã làm chuyện xấu?
-Đây là những tội lỗi chồng chất khó có thể hình dung, chính tôi cũng không chịu nổi khi nghĩ về những ký ức kinh khủng đó, cũng may mắn cô du học ở nước Anh, không du học ở nước Pháp, bằng không cô hiện tại ắt hẳn sẽ không theo tôi đứng một mình xem pháo hoa ở hành lang nhỏ này
Thẩm Hoài nói.
Thành Di ngẩng đầu nhìn Thẩm Hoài, thấy hắn đang cúi đầu nhìn mình, ánh mắt chạm nhau, cô chỉ cười, lại quay đầu nhìn về bên ngoài cửa sổ thuỷ tinh, trong lòng nghĩ thầm, chuyện trước kia tuy rằng đều là thật đấy, nhưng Thẩm Hoài trước mắt lại quá chân thực đến khó ngờ.
Pháo hoa nhanh chóng kết thúc, Thành Di cũng không muốn đêm khuya lại ở cùng phòng với Thẩm Hoài, cô nhẫn nại đập cửa phòng đánh thức Úc Văn Lệ dậy.
Úc Văn Lệ nghe giọng nói của Thành Di, tuy còn đang ngái ngủ nhưng cũng bò dậy mở cửa, nhìn thấy Thành Di mặc áo khoác của Thẩm Hoài đứng ở hành lang nhỏ, kinh ngạc hả miệng, gần như có thể nhét hai quả trứng gà vào được.
Bên trong áo ngủ của Úc Văn Lệ đều không có mặc gì, đi tới mở cửa cũng trong tình trạng mơ mơ màng màng, lộ ra hơn phân nửa bộ ngực trắng như tuyết mà không biết, Thành Di nhìn thấy Thẩm Hoài đang nhìn bộ ngực của Úc Văn Lệ, cô vội vàng cởi áo khoác đưa cho Thẩm Hoài, vội vàng kéo Úc Văn Lệ vào phòng, đóng cửa phòng lại, nói:
-Vừa rồi bên kia phố người Hoa đốt pháo hoa, tôi đến cửa sổ xem pháo hoa, đã quên đem thẻ mở cửa phòng.
-Tôi cũng muốn xem pháo hoa
Úc Văn Lệ đi đến bên cửa sổ, kéo màn cửa sổ ra, pháo hoa nào còn, hờn dỗi phàn nàn nói.
- Tôi cũng muốn xem pháo hoa, cô sao bây giờ mới đánh thức tôi chứ, có phải sợ tôi quấy rầy các người đang cùng nhau hay không?
-Nói hươu nói vượn cái gì đấy.
Thành Di sẵng giọng.
-Tôi nào có nói bậy
Úc Văn Lệ nói:
- Tôi cảm thấy hắn không kém cỏi như trước kia cô đã từng nói, tin tức mà cô trước kia nghe thấy, rốt cuộc có đáng tin cậy hay không?
…
Người trong nước vẫn có thói quen đêm tết âm lịch coi là bắt đầu của năm 96.
Ngày đầu năm mới cũng đúng là ngày cuối tuần, Thẩm Hoài cùng Tôn Á Lâm, Thành Di, Úc Văn Lệ chơi đùa một ngày ở London, hôm sau, vợ chồng Ngũ Khang Kiệt và cha mẹ vợ của anh ta, lại mời Thẩm Hoài đến ăn cơm ở khu phía Bắc của London, nhưng vào ngày mùng 3 của đầu năm, Thẩm Hoài và Tôn Á Lâm phải rời London, bí mật đi tới Birmingham.
Mà trước đó, Triệu Trị Dân, Hàn Văn Đào, lấy danh nghĩa giao lưu học hỏi bên ngoài đã ở Birmingham một thời gian ngắn.
Sau khi Thẩm Hoài và Tôn Á Lâm đến Birmingham, Chu Tri Bạch, Tống Hồng Quân và Thiệu Chinh cùng với David Ellen cũng lập tức từ trong nước chạy tới hội hợp.
Sau khi Thẩm Hoài điều đến Du Sơn, không có mang người nào bên người, vợ Thiệu Chinh - Tiền Văn Tuệ đảm nhiệm phó tổng giám đốc ở Mai Cương, điểm khởi đầu phát triển thế chế của ông là quá thấp, lúc này cũng thật không cần phải trụ ở văn phòng, ông ta năm trước cũng từ chức, tạm thời đến đầu tư Chúng Tín tạo dựng một chức vụ, có chuyện gì cũng thuận tiện hành động.
Thẩm Hoài ở Birmingham nửa tháng, cùng thực nghiệp Phi Kỳ, đàm phán cơ cấu hợp tác với tập đoàn công nghiệp Tây Vưu Minh Tư, sau đó hắn bay đi Paris, gặp mặt ông ngoại Thẩm Sơn và Tôn Khải Thiện.
Cũng không có cơ hội gặp mặt Thành Di, Thẩm Hoài liền từ Paris bay về nước, khi ở sân bay Paris, hắn đã gọi một cuộc điện thoại tạm biệt Thành Di.
Thời gian lưu lại nước ngoài dài hơn so với dự tính ban đầu, Thẩm Hoài cũng không có thời gian lưu lại ở Yến Kinh nhiều.
Sáng ngày 11 tháng 2 trở về Yến Kinh, Chử Cường lái xe đến sân bay đón hắn, Thẩm Hoài ở đó ăn một bữa cơm trưa với ông cụ, sau đó hắn tặng một số vật kỷ niệm mang từ nước ngoài về, buổi chiều liền trực tiếp để cho Chử Cường lái xe đưa đến nhà ga.
5 giờ chiều, Thẩm Hoài kiểm vé lên xe
Khi đến nơi kiểm vé lên xe, nhân viên phục vụ trên xe đứng ở khoang cửa xe lại lần nữa kiểm tra vé, Thẩm Hoài đang đứng xếp hàng trong đội ngũ, khi đến lượt hắn đưa vé xe, chờ nhân viên kiểm tra phiếu cho hắn lên xe.
Nhân viên xe tiếp nhận vé xe của Thẩm Hoài đưa tới, nhìn qua mấy lần, nói:
-Vé xe của anh có vấn đề, anh đứng qua một bên, đừng làm ảnh hưởng đến hành khách khác lên xe.
Thẩm Hoài chỉ có thể ngoan ngoãn đứng ở một bên trong cái nhìn khác thường của những hành khách khác khi lên xe, hắn không biết là vé xe lửa mà Chử Cường thay hắn đi mua có vấn đề, hay là nhân viên trên tàu muốn gây phiền phức cho hắn.
Đợi sau khi khách lên tàu hết, nhân viên tàu mới gọi Thẩm Hoài đến, nhìn mặt của hắn hỏi:
-Anh không nhận ra tôi à?
Thẩm Hoài cười nói:
-Đâu có? Tôi sợ cô không biết tôi, sợ cô xem tôi là đồ lưu manh rồi đánh đấy chứ, tôi mới không dám chủ động chào cô; không ngờ cô đã làm kẻ lưu manh đùa giỡn với tôi trước.
Nhắc tới cũng đúng lúc, Thẩm Hoài sau khi nhìn thấy nhân viên phục vụ Trần Mỹ Hồng trên tàu, mới nhớ tới lần đó tình cờ gặp Thôi Hướng Đông, ngồi cùng một chuyến tàu.
Nhân viên phục vụ tàu Trần Mỹ Hồng, khuôn mặt rất là vui vẻ, thân thể tràn ngập tuổi thanh xuân, mặc đồ đồng phục màu xanh lá cây, mê hoặc người muốn lột đồng phục của cô xuống.
Tuy rằng trên xe lửa mỗi ngày đều phát sinh đủ loại sự tình, có thể gặp được đủ loại người, nhưng Trần Mỹ Hồng lại không quên được người thanh niên tình cờ gặp được trên xe lửa trước kia, người mà được người khác gọi là bí thư Thẩm.
Cho dù không biết đối phương là một người như thế nào, không biết họ tên của hắn, không biết hắn công tác nơi nào, không biết hắn đã kết hôn hay chưa, có bạn gái hay chưa, nhưng chính cuộc sống buồn tẻ vô vị trên tàu, khiến cô chờ mong có cơ hội tình cờ gặp mặt hắn một lần nữa, sự chờ mong này lại trở thành một giấc mộng chưa bao giờ tắt, nó luôn sáng ngời trong tâm thức của Trần Mỹ Hồng
Nghe những lời mà Thẩm Hoài nói giỡn, vẻ mặt của Trần Mỹ Hồng bất chợt đỏ bừng, cô biết sau khi xa cách lần nữa, không biết một hai năm nữa có còn tình cờ gặp mặt hay không, cô nhìn hắn sau đó chợt hỏi:
-Bắt nạt anh như vậy không tốt sao?
Nhìn ánh mắt của Trần Mỹ Hồng xinh đẹp còn can đảm, nhìn đôi mắt quyến rũ như điện của cô, Thẩm Hoài cũng không kìm nổi kích động trong lòng.
Hắn mặc dù không có ấn tượng sâu sắc với đối với cô gái xinh đẹp trước mắt này, nhưng không có người đàn ông nào trên cuộc hành trình không mong đợi một cuộc tao ngộ giống như giấc mơ, huống chi đối phương lại là một cô gái xinh đẹp ở tuổi thanh xuân lại là người chủ động?
Thẩm Hoài cười nói:
-Tôi lớn vậy, luôn là người bắt nạt người khác, trong lúc nhất thời còn có chút không thích ứng, hay là, chúng ta nên kiểm ta phiếu lần nữa, để cho tôi thích ứng một chút?
Trần Mỹ Hồng cười duyên, liếc nhìn Thẩm Hoài, đang định lên xe cùng Thẩm Hoài, đột nhiên nghe thấy có người từ phía sau chạy tới, vừa chạy vừa gọi:
-Bí thư Thẩm, bí thư, bí thư Thẩm.
Thẩm Hoài quay đầu lại, nhìn thấy Chử Cường thở hổn hển chạy từ quầy soát vé đến đây, còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì lớn, khiến hắn quay lại hỏi:
-Chuyện gì xảy ra?
Chử Cường chạy chối chết không kịp thở, trong lúc nhất thời đều nói không ra miệng, trực tiếp chỉ ngón tay ra sau, kêu Thẩm Hoài chính mình xem
Thẩm Hoài thăm dò nhìn sang, lại là Đàm Quân thở hổn hển chạy theo sau, ôm bụng kêu:
-Chạy muốn tắt thở, chạy muốn tắt thở, anh sao không mở điện thoại di động?
Mang theo lời oán trách nũng nịu, nghe cũng rất uyển chuyển.