Vương Vệ Thành không hề biết gì đến việc đầu năm nay sẽ có giáo viên được điều động về trường, mặc dù y không thích tiếp xúc nhiều với bọn Từ Kiến Trung và Trần Yến nhưng nhận được điện thoại của vợ, Vương Vệ Thành cũng vội vàng đạp xe đạp đến.
Bữa tiệc rượu này đã bắt đầu từ lâu, không hề có ý định đặc biệt chờ Vương Vệ Thành đến, thấy Từ Huệ Lệ đưa Vương Vệ Thành vào bên trong, Trần Yến cười nói:
- Chúng tôi không chờ chủ nhiệm Vương đến đã bắt đầu ăn rồi, chủ nhiệm Vương không trách tội chúng tôi đấy chứ?
Vương Vệ Thành biết rằng Trần Yến là người luôn nịnh hót, chỉ hận một nỗi là không nói đểu người khác được một câu thì ả không hả lòng. Trần Yến cũng có chút nhan sắc, thêm vào đó là tính cách ngôn ngoan, ở Uỷ ban nhân dân Huyện cũng biết cách luồn cúi, cũng có cái chức vụ kha khá, Trần Yến nhiều khi không coi ai ra cái gì cả.
Nghe Trần Yến nói, Vương Vệ Thành chỉ cười đáp lại:
- Nếu như tôi muốn phạt trưởng phòng Trần, thì trưởng phòng Trần có tự phạt mình uống liền ba ly rượu không?
Trần Yến muốn tranh cãi với Vương Vệ Thành, chưa chắc đã là đối thủ của Vương Vệ Thành, liền chuyển sang chủ đề khác, cô quay sang nói với Từ Huệ Lệ:
- Cậu xem Vương Vệ Thành nhà cậu đấy, nói chuyện mà không tha cho người khác, trước mặt thầy giáo mới đến mà không ra dáng một lãnh đạo gì cả, thế này làm sao được chứ?
Từ Huệ Lệ kéo tay áo chồng, kéo Vương Vệ Thành ngồi xuống ghế, ý bảo Vương Vệ Thành đừng có gây chuyện với Trần Yến.
Vương Vệ Thành gật đầu chào Hùng Đại Ny, nói:
- Lâu lắm rồi không gặp, lúc Hải Văn xảy ra chuyện, tôi đang ở tỉnh học, cũng chẳng có thời gian qua nữa, đến sau khi ở Tỉnh về mới biết việc này. Tôi đến nhà Hải Văn rồi, muốn đi tìm em gái anh ấy, nhưng nhà anh ấy hình như là bán đi rồi đúng không?
Hùng Đại Ny liếc nhìn Thẩm Hoài, không biết nói gì mới tốt bây giờ.
Cô không có thời gian để đến khu biệt thự cũ, nhưng nghe Hùng Đại Linh nói, hình như khu biệt thự ấy được Tôn Á Lâm sửa sang thành khu biệt thự mới, trông rất tráng lệ, chẳng trách Vương Vệ Thành đến đây lại tưởng Tiểu Lệ bán nhà cho người khác rồi.
- Hình như là như thế, tôi cũng chưa qua đó, Tiểu Lệ bây giờ ở cùng với chị dâu họ, năm nay hình như là thi đại học.
Hùng Đại Ny nói.
- À, ra thế.
Vương Vệ Thành nói:
- Lúc đó tôi có đi tìm Trần Đan, vốn là định tiền học phí, sinh hoạt phí của Tiểu Lê sẽ do chúng tôi chi trả. Nhưng Trần Đan không lấy. Trần Đan có phải đang kinh doanh quán rượu không? Nói ra cũng cảm thấy xấu hổ, lúc đó Huệ Lệ vừa sinh con, tôi cũng đang túng bấn, xem ra Trần Đan cũng khá giả, liền không tiếp tục kiên trì việc của Tiểu Lê nữa. Thoáng cái đã ba năm trôi qua rồi đấy.
Vương Vệ Thành ôn lại chuyện cũ với Hùng Đại Ny, bạn học hồi cấp hai của vợ, y cũng không biết nhiều, thấy Thẩm Hoài ngồi bên cạnh Hùng Đại Ny, liền nghĩ người thanh niên này có lẽ là người mà vợ nói được điều đến làm việc ở trường, liền giơ tay ra, nói:
- Tôi là Vương Vệ Thành, nghe nói anh sắp được điều đến trường chúng tôi để làm việc à?
- Có lẽ ban nãy tôi nói không rõ ràng, để mọi người hiểu lầm rồi. Tôi được điều đến ủy ban huyện Hà Phổ, chứ không phải vào trong Huyện để làm việc.
- Tôi nói mà, tôi không nghe nói gì về việc có giáo viên mới được điều đến trường cả.
Vương Vệ Thành cười nói:
- Anh đến ủy ban Huyện làm việc, sau này nhờ trưởng phòng Trần chiều cố nhé.
Rồi quay sang cười với Trần Yến:
- Trưởng phòng Trần không có lý do gì để bới lông tìm vết tôi nữa nhé, bây giờ đến lượt cô biểu hiện phong thái của một lãnh đạo rồi đấy.
Trần Yến không để ý đến trong lời nói của Vương Vệ Thành có chút nhạo báng, dù sao cô cũng chỉ là một trưởng phòng của Phòng Tổng Hợp Văn phòng Uỷ ban nhân dân Huyện, miễn cưỡng có thể nói là cán bộ chủ chốt, làm sao biết về việc điều động nhân sự cơ chứ. Cô nhìn Thẩm Hoài bằng ánh mắt nghi ngờ, nhưng với tính cách hiếu thắng của mình, chẳng kịp suy nghĩ gì thêm, Trần Yến cười nói:
- Tiểu Thẩm anh cũng thật là, làm tôi nãy giờ cứ hiểu nhầm hết cả. Nếu như anh thực sự đến ủy ban Huyện làm việc, thì một phó Trưởng phòng cỏn con như tôi làm sao làm ô dù cho anh được. Nhưng này, ban nãy biểu hiện của anh tệ lắm đấy. Hôm nay anh mà không kính Từ Tổng của chúng tôi vài ly là không được đâu nhé.
Từ Kiến Trung nãy giờ buồn bực, lúc này cảm thấy nhẹ cả người.
Vốn dĩ y nghĩ rằng, tên tiểu tử này được điều động đến Huyện để dạy học, mặc dù trong lòng có chút khinh thường Thẩm Hoài nhưng biết rằng hiện nay có một vài thanh niên trẻ tuổi tự cho là mình cao thượng lắm, đi dạy học, giống như Vương Vệ Thành đấy. Những người như thế thì chẳng bao giờ nể mặt một người là con một phó huyện trưởng như y cả, nếu thế thì y cũng chẳng có cách nào.
Đặc biệt là hôm nay Từ Kiến Trung muốn thể hiện phong độ của mình với Đại Ny, cũng không thể nào lộ liễu lấy thế đè người được.
Bây giờ nghe nói tên tiểu tử này đến Uỷ ban nhân dân Huyện làm việc, Từ Kiến Trung thoải mái hẳn lên: Làm gì thì làm cứ phải quản lý trước cái đã, y không tin là trước mặt đường đường là con phó chủ tịch Huyện mà Thẩm Hoài có thể kiêu ngạo được?
Từ Kiến Trung hận một nỗi là không lập tức đem thân phận của y ra, một nhát đập cho Thẩm Hoài một cái thành cái nhân bánh thịt, nhưng y cũng biết rằng việc này không thể nóng vội được, liền cười nói với Trần Yến:
- Cô và Tiểu Thẩm đều là lãnh đạo của Huyện, bây giờ làm ăn kinh doanh không thể bằng với việc làm quan được, tôi nào dám bảo Tiểu Thẩm kính rượu tôi chứ, nhưng lát nữa phải uống rượu với tôi đấy nhé.
Rồi lại cười nói với Thẩm Hoài:
- Tiểu Thẩm à, vừa nãy có gì không chu đáo thì bỏ qua cho tôi nhé, sau này đừng bạc đãi tôi đấy nhé, cũng không biết có chỗ nào phục vụ chưa tốt, tôi kính anh một ly rượu, coi như để nhận lỗi.
Từ Kiến Trung nâng cốc rượu ở bên cạnh lên, bảo phục vụ viên rót đầy rượu, nâng cốc hướng về phía Thẩm Hoài.
Phục vụ viên cũng rót đầy rượu cho Thẩm Hoài.
Thẩm Hoài nhìn vào cốc rượu, một cốc gần đầy rượu trắng, không phải là Thẩm Hoài một hơi không uống hết được mà là nếu như bây giờ hắn uống hết thì sẽ đối mặt với cục diện mọi người cùng chuốc rượu, liền nâng ly lên:
- Ly rượu này hơi nhiều, chúng ta uống nửa cốc là được đúng không?
- Sao anh không hiểu quy tắc gì thế? Ở Hà Phổ, đã nâng ly lên là phải uống cạn, nếu như anh không uống thì cứ ngồi im đấy, chúng tôi cũng không ép anh. Nếu như anh chỉ uống có nửa ly thì đây là tôn trọng hay không tôn trọng Từ Tổng chúng tôi đây chứ?
Tên bạn học này của Hùng Đại Ny vốn đã thấy Thẩm Hoài gai mắt, thấy Thẩm Hoài không nể mặt Từ Kiến Trung, đột nhiên nói những lời châm chọc Thẩm Hoài.
- Không sao, Tiểu Thẩm vẫn chưa đến Hà Phổ làm việc mà, sau này sẽ hiểu quy tắc ở Hà Phổ thôi.
Từ Kiến Trung cười, nói một cách rất phóng khoáng:
- Tiểu Thẩm này, nếu như anh thực sự không uống được, thì để rượu xuống, chúng ta không thể để Đại Ny nói chúng ta bắt nạt người khác. Nhưng, anh cũng đừng cảm thấy Đại Bằng nói lời lẽ không lọt tai, quy tắc ở Hà Phổ là như vậy đấy, nếu lần sau anh đến thì nhất định phải tuân theo quy tắc này đấy nhé.
Lời nói có vẻ rất nhã nhặn, dường như Từ Kiến Trung đang dạy dỗ bậc hậu bối chưa hiểu chuyện.
Hùng Đại Ny sớm biết Từ Kiến Trung, Trần Yến là con người như thế nào, nhưng cô không ngờ họ lại làm quy tắc trên bàn tiệc rượu này như luật lệ giang hồ vậy. Cô nhìn Thẩm Hoài một cách lo lắng, sợ Thẩm Hoài thấy ấm ức trong lòng.
Thẩm Hoài nhìn vào ly rượu, cười thầm trong lòng, nghĩ Từ Kiến Trung đúng là tên lọc lõi, bất kỳ là ai hắn cũng có thể đối phó được, nếu như là người khác chắn chắn sẽ không chịu được sự công kích của Từ Kiến Trung, miễn cưỡng mà uống hết ly rượu, lại thêm những người khác cùng công kích nữa, nếu như không uống mà để ở đây thì quả thực là gặp quỷ rồi.
Bàn rượu cũng như chốn quan trường vậy, dù cho là cuộc họp mặt của bạn cũ, thì cũng đem sự nịnh bợ trong xã hội và chốn quan trường vào bên trong, lấy mạnh ăn hiếp yếu, phát huy một cách triệt để. Thẩm Hoài đương nhiên không thèm chấp những người như Từ Kiến Trung, Thẩm Hoài cười nói:
- Nếu Từ Tổng đã nói như thế, thì tôi cũng xin phép, lần sau nhất định tuân theo quy tắc ở Hà Phổ, không dám tùy tiện đứng dậy nữa.
Từ Kiến Trung mặt nghiêm nghị nhìn chằm chằm Thẩm Hoài, không ngờ công kích đến như thế mà tên tiểu tử này không bị mắc lừa, trong lòng nghĩ:
- Mình phải dùng cách gì thì hôm nay mới không bị mất mặt trước mặt Hùng Đại Ny đây?
Từ Kiến Trung vắt óc suy nghĩ, rồi đưa ly rượu về phía Vương Vệ Thành, nói:
- Tiểu Thẩm không biết phép tắc ở đây, chúng ta không thể trách cậu ấy được. Anh Vương, ly rượu này, tôi kính anh được không?
Vương Vệ Thành nhìn Thẩm Hoài, thấy sắc mặt không có gì thay đổi, nghĩ bụng, Thẩm Hoài như thế mà cũng bình tĩnh được. Mặc dù không biết Thẩm Hoài và Hùng Đại Ny có quan hệ như thế nào nhưng mọi người ở đây đều nhằm vào Thẩm Hoài, không muốn giậu đổ bìm leo, liền ngẩng đầu lên nói với Từ Tổng:
- Từ Tổng này, có phải cứ đứng lên là phải uống hết rượu không? Được. Anh cũng cứ coi như tôi không hiểu quy tắc trên thương trường của các anh đi, tôi cũng không có khả năng để uống hết ly rượu này.
Nghe Vương Vệ Thành nói như thế, Từ Kiến Trung sắc mặt khó coi, Vương Vệ Thành cũng ngồi xuống rồi, Từ Kiến Trung cũng không thể ép Vương Vệ Thành được, đành ngượng ngịu ngồi xuống.
Thái độ dứt khoát của người ngoài như Vương Vệ Thành làm Từ Kiến Trung như dẫm phải đinh, nên y cũng không dám nói lời khó nghe với Thẩm Hoài nữa.
Thẩm Hoài nhìn về phía Vương Thành Vệ, không ngờ bao nhiêu năm trôi qua rồi, tính khí của Vương Vệ Thành vẫn không hề thay đổi. Thẩm Hoài cười nói:
- Tôi thực sự không biết huyện Hà Phổ lại có nhiều quy tắc đến như thế, theo tôi, những quy tắc uống rượu này cũng nên thay đổi thôi.
Vương Thành Lệ vốn định để ngọn lửa đối đầu với Thẩm Hoài ban nãy dần dần tan biến, để những người này không có cách nào để lấy việc uống rượu ra để công kích Thẩm Hoài, không ngờ hắn lại nhắc đến chuyện này rồi. Trần Yến nghe thấy Thẩm Hoài nói thế, không dấu được vẻ nhạo báng:
- Tiểu Thẩm này, đừng nói những lời to tát như thế chứ. Quy tắc là quy tắc, quy tắc mà do anh nói thay đổi là thay đổi được à? Đợi đến khi anh là chủ tịch huyện huyện Hà Phổ chúng tôi, là bí thư Huyện ủy thì quy tắc uống rượu này có thể theo ý anh mà thay đổi.
Những người khác đều cười phá lên.
Lúc này cửa phòng tiệc mở ra, có người bước từ bên ngoài vào, Trần Yến quay đầu lại, thấy Từ Phúc Lâm đang cầm ly rượu bước vào. Mọi người vừa kinh ngạc, vừa mừng rỡ, tất cả đều đứng cả dậy:
- Chủ tịch Huyện Từ, sao ngài lại ở đây ạ?
- Sao tôi lại không ở đây?
Từ Phúc Lâm cười ha hả, nói:
- Đây là ở bên ngoài, đừng gọi cả tên chức vụ làm gì, chủ tịch Huyên gì cơ chứ. Các cô các cậu đều là bạn học của Kiến Trung, hiếm có cơ hội tụ tập như thế này, tôi cũng phải kính mọi người một ly chứ...
Thấy cha Từ Kiến Trung đến uống rượu cùng, tất cả mọi người đều lập tức đứng dậy.
Vương Thành Vệ vốn không ưa gì Từ Kiến Trung, nhưng cũng không dám đắc tội với phó chủ tịch Huyện. Vương Thành Vệ cùng với vợ đều đứng dậy, thế mà Tiểu Thẩm ngồi bên cạnh Hùng Đại Ny ngồi im bất động, Vương Vệ Thành cảm thấy rất lạ:
Y nghe vợ nói cha của Hùng Đại Ny lần này có thể sẽ nhận chức Thường vụ Thành ủy, Từ Kiến Trung bày ra cuộc họp lớp lần này, chủ yếu là muốn lấy lòng Hùng Đại Ny. Đương nhiên y cũng hiểu rằng Từ Phúc Lâm đến đây để kính rượu là cũng nhằm vào Hùng Đại Ny. Tính cách Hùng Đại Ny dịu dàng, đứng lên chào Từ Phúc Lâm cũng là việc bình thường, nhưng cái tên Tiểu Thẩm ở bên cạnh cô, đã nói là được điều dến Uỷ ban nhân dân Huyện để làm việc mà sao không hiểu đối nhân xử thế gì cơ chứ?
Cuộc họp lớp của con trai, Từ Phúc Lâm đến để kính rượu, đương nhiên là nhằm vào Hùng Đại Ny, y đang muốn hỏi xem Tiểu Hùng là ai thì vô tình nhìn thấy Thẩm Hoài ngồi ở một góc, đột nhiên Từ Phúc Lâm ngây người ra...