Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Phong Khí Quan Trường

Chương 492: Ô dù lớn

Chương 490: Ô dù lớn


Còn chưa đến ba tuần nữa là thi tốt nghiệp, vì để dành được nhiều thời gian để học hơn, Tiểu Lê từ sau khi khai giảng đến nay vẫn luôn ở lại trường học. Hôm nay vì Thích Tĩnh Dao đến, nên Tiểu Lê mới xin phép ra ngoài.

Thẩm Hoài và Trần Đan đưa Tiểu Lê về trường, xong cũng không vội trở về, lái xe dọc theo phía nam, đứng trước chỗ sông Mai Khê nhập ra nhánh Chử giang

Trăng sáng sao thưa, dòng nước gợn lăn tăn dưới ánh trăng. Lúc này còn chưa đến giữa tháng tư, nước còn chưa lên, bãi sông lộ ra. Trên bãi sông, có những cây cỏ lau mới mọc, so với những gợn sóng lăn tăn trên mặt sông, lại càng ảm đạm hơn.

Ở phía xa có tàu hàng đang tạm thời thả neo, đèn chiếu sáng trưng, giống như một chòm sao màu đỏ đang dừng lại bên bờ sông vậy.

Thẩm Hoài bỏ giày ra, chân trần giẫm lên bàn đạp, nhìn qua cánh cửa kính của xe, nhìn về phía sắc trời đêm của sông.

- Hôm nay Hà Nguyệt Liên đến tìm tôi rồi, cũng không nói chuyện gì, giống như cố ý đến nói vài câu vậy thôi.

Trần Đan thấy Thẩm Hoài có chút suy tư, dường như còn chưa khôi phục được tâm trạng sau khi gặp bạn học đại học của Hải Văn bất ngờ đến, nên mới cố tình chuyển hướng câu chuyện.

- Ồ…

Thẩm Hoài nghiêng đầu, nhìn thấy đôi mắt sáng trong đêm của Trần Đan, liền kéo cô vào lòng mình, vuốt ve khuôn mặt mềm mại của cô. Dường như chỉ có như thế mới khiến tâm tình của hắn bình tĩnh lại, vứt bỏ những ký ức trong quá khứ, chuyển hướng suy nghĩ sang một việc khác.

Những người dân bình thường của thành phố có lẽ phải chờ đến lúc tân Bí thư Thành ủy nhậm chức mới kinh ngạc. Nhưng đối với những người trong cục, đối với họ mà nói, bốn ngày trước Bí thư Tỉnh ủy Điền Gia Canh đến Đông Hoa kiểm tra nghiên cứu, thế cục liền sáng tỏ rồi.

Hà Nguyệt Liên quả thật là người có thể nghênh mặt đón gió. Đỗ Kiến thất thế, cô và Đỗ Kiến mỗi người liền đi một hướng; Thấy bên này nịnh bợ cũng không được, liền hợp cùng một chỗ với Chu Minh. Sau khi Đàm Khải Bình rời khỏi Đông Hoa, đồng nghĩa với việc Chu Minh hoàn toàn mất đi chỗ dựa cuối cùng. Hà Nguyệt Liên hành động cũng không phải chậm, trước tiên là tìm đường lui cho mình.

- Em không cần quan tâm đến cô ta, bây giờ mặc kệ bọn họ.

Thẩm Hoài nói.

Sau khi Đàm Khải Bình rời khỏi Đông Hoa, sự điều chỉnh và biến động cán bộ ở Đông Hoa cũng theo đó mà thay đổi. Cho dù Thẩm Hoài không làm gì, sau khi Trần Bảo Tề đến Đông Hoa, cũng không thể nói không hạ thủ được.

Cũng chính vì như thế, Thẩm Hoài đương nhiên cũng không hy vọng sẽ khiến cho Trần Bảo Tề hiểu lầm mà gây nên hành động gì khác.

Trần Đan gật đầu tỏ vẻ biết rồi.

- Có phải em đang tò mò tại sao anh lại quen biết hai chị em Thích Tĩnh Dao, Cẩn Hinh phải không?

Thẩm Hoài nâng khuôn mặt của Trần Đan lên, nhìn thẳng vào đôi mắt đen của cô, hỏi.

- Cũng không phải, anh giữ bí mật như vậy, muốn tìm hiểu, làm sao tìm hiểu được?

Trần Đan cười dịu dàng, nói:

- Chỉ là cảm thấy kỳ lạ, rõ ràng bọn họ đều không quen biết anh…

- Có một số phụ nữ, không nhất định phải quen biết, mà chỉ cần biết đến họ thôi cũng đủ khiến trong lòng kiêng kỵ rồi.

Thẩm Hoài nói:

- Hà Nguyệt Liên là người như thế nào, em là người biết rõ nhất. Nếu chỉ nói là tính toán đơn thuần, đơn thuần chỉ vì muốn đạt được mục đích, mà bất chấp thủ đoạn, e rằng Thích Tĩnh Dao không hề kém so với Hà Nguyệt Liên. Quan trọng hơn nữa, những tài nguyên mà Thích Tĩnh Dao có thể dùng được, Hà Nguyệt Liên tuyệt đối không thể so sánh được.

Trần Đan cũng sớm nhận ra được sự nguy hiểm của xã hội này, đương nhiên cũng sẽ không đơn thuần sẽ nhìn người mà bắt hình dong, hoặc chỉ đơn giản vì đối phương là bạn học của Hải Văn mà tin tưởng vào họ. Chỉ là nhìn thấy một người chưa từng kiêng kỵ ai như Thẩm Hoài lại nói như vậy, trong lòng cô cũng cảm thấy kinh ngạc.

Trần Đan cũng không hỏi Thẩm Hoài cụ thể là có việc gì, mà kiêng kỵ với người phụ nữ đó như vậy, hôm nay cô có việc khác muốn nói với Thẩm Hoài:

- Tiểu Lê hai ngày nữa sẽ chính thức điền bảng nguyện vọng rồi. Nguyện vọng thứ nhất có lẽ chính là trường Đại học Công thương Hoài Hải mà anh nó đã từng học. Nếu không thể trúng tuyển, nguyện vọng hai cũng chỉ có thể là các trường Cao đẳng trong Từ Thành, em cũng muốn đi Từ Thành.

- Sao lại không cùng anh đi Tân Phổ?

Thẩm Hoài hỏi.

- Nếu anh nhớ em, em sẽ luôn ở đó.

Trần Đan ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng ngước nhìn Thẩm Hoài, giơ tay vuốt ve râu trên cằm hắn, nói:

- Em biết trong lòng anh có khát vọng, nếu em thật sự muốn chi nhánh Thượng Khê Viên mở ở Tân Phổ, thì em thật sự không biết thỏa mãn rồi --- Tiểu Lê muốn đến Từ Thành học, nếu em thật sự muốn mở chi nhánh của Thượng Khê Viên, có lẽ Từ Thành là một lựa chọn không tồi. Anh cảm thấy thế nào?

Thẩm Hoài cười nói:

- Anh còn nghĩ rằng em sẽ suy nghĩ đến việc mở chi nhánh ở Yến Kinh trước?

- Em còn chưa bước ra xã hội nhiều, nào dám lấn đến Yến Kinh? Đến lúc đó bị người ta nuốt cả xương lẫn thịt còn không biết.

Trần Đan cười nói, lại kể tiếp cho Thẩm Hoài về những ý tưởng mà cô thu thập được trong mấy ngày nay về việc mở chi nhánh ở Từ Thành.

Kinh doanh Thượng Khê Viên cũng đã được hơn một năm rồi, việc kinh doanh cũng đang dần ổn định.

Hơn nữa lại thêm nguồn vốn rút ra từ khách sạn Chử Khê trước đây, cùng với lợi nhuận kinh doanh được hơn một năm nay từ Thượng Khê Viên, ngoài số tiền để tiếp tục duy trì kinh doanh ở đây, cộng với gần một triệu tệ mà Trần Đồng lấy đi, trong tay Trần Đan còn có gần hai triệu tệ tiền dư ra. Cô nghĩ sẽ mượn thêm một ít từ ngân hàng, tập trung đủ bốn triệu tệ, có thể mở được một chi nhánh quy mô tương đối ở Từ Thành rồi.

Bắt đầu từ khách sạn Chử Khê, Trần Đan kinh doanh ẩm thực cũng gần ba năm rồi. Đặc biệt Thượng Khê Viên trực tiếp nhắm vào thị trường ẩm thực cao cấp. Ngoại trừ có Trần Đồng giúp cô, cũng có một đội nhóm tương đối thành thục và ổn định, cũng không phải Trần Đan sau khi tới Từ Thành sẽ phải bắt đầu lại từ đầu, lao tâm lao lực.

Thẩm Hoài biết Trần Đan là người tính cách ôn hòa nhưng lại rất quật cường, nếu không năm đó cũng không thể chịu được nhiều khổ cực như vậy. Sự việc cô đã trù tính lâu như vậy, hắn cũng không muốn ngăn cô làm, liền cười nói:

- Được rồi, em đi Từ Thành đi, cùng lắm là sau này anh đi Từ Thành thường xuyên hơn.

- Nếu anh không phản đối, vậy em cho người đến Từ Thành tìm địa điểm trước nhé?

Trần Đan vui mừng nói.

- Em đừng vất vả quá là được, nếu không anh sẽ đau lòng đấy.

Thẩm Hoài nhéo nhéo hai má Trần Đan, hắn thực sự không nỡ để cô vất vả.



Sáng sớm ngày hôm sau, Thẩm Hoài còn đang ôm Trần Đan ngủ say sưa, Phó Trưởng ban Tổ chức Thành ủy Thái Vân Thanh liền gọi điện thoại đến:

- Trưởng ban Ngu mới gọi điện thoại cho tôi, nói phải cùng đưa cậu đi huyện Hà Phổ nhậm chức, tôi gọi điện thoại báo cho cậu biết…

Cuộc điện thoại này của Thái Vân Thanh, khiến cho cơn buồn ngủ buổi sáng cũng hoàn toàn biến mất. Thẩm Hoài day mắt ngồi dậy, nhìn thời gian hiển thị trên điện thoại, còn chưa đến sáu giờ.

Hắn có chút không rõ Ngu Thành Chấn đang rối rắm cái gì, vì sao sáng sớm như thế này đã thông báo Thái Thanh Vân nói phải cùng hắn đi Hà Phổ.

- Việc gì thế?

Cánh tay mềm mại, trắng như tuyết của Trần Đan vòng qua cổ hắn, mái tóc đen mềm xõa trên gối, vùng da trắng như tuyết dưới cổ lộ ra trong buổi sáng sớm, vùng ngực đầy đặn cũng thấp thoáng lộ ra.

- Cũng không có chuyện gì quan trọng, em ngủ tiếp đi. Đột nhiên Ngu Thành Chấn lại có thời gian rảnh rỗi cùng anh đi Hà Phổ.

Thẩm Hoài nói.

Nếu Bí thư Huyện ủy hoặc Chủ tịch huyện đi nhậm chức, Ngu Thành Chấn là Trưởng ban Tổ chức Thành ủy thì cũng phải đích thân đi cùng. Thông thường, cán bộ Phó bí thư Quận bình thường hoặc cán bộ cấp Phó cục thấp hơn, thì để Phó trưởng ban quản lý cán bộ trực thuộc hoặc thậm chí bảo cán bộ phụ trách trực tiếp đi là được.

Trước đó Ngu Thành Chấn cũng không nói là muốn đưa hắn đi Hà Phổ, Thẩm Hoài cũng nghĩ mọi thứ cũng làm theo quy củ thôi. Không ngờ Ngu Thành Chấn còn sớm như vậy lại gọi điện thoại cho Phó trưởng ban Thái Vân Thanh, Thẩm Hoài nhất thời không đoán ra được tối hôm qua Ngu Thành Chấn đã suy nghĩ những gì.

Trần Đan vẫn còn muốn ngủ, nhưng vẫn mơ mơ màng màng mở to mắt. Thấy Thẩm Hoài đang tập trung suy nghĩ vấn đề, liền ôm lấy hắn, dịu dàng mà nhiệt tình đem thân thể mềm mại dán lên đùi Thẩm Hoài, thay đổi tư thế, muốn tiếp tục ngủ.

Chỉ có điều bộ ngực đầy đặn của cô dán lên đùi Thẩm Hoài, vô cùng có tính đàn hồi, giống như miếng ngọc thơm. Thẩm Hoài trượt người xuống, ôm cả người cô vào trong lòng, tay dán vào vòng eo cô mò mẫn xuống. Cảm nhận được cô rất tròn, rất đàn hồi, cái mông với đường cong động lòng người. Ngửi ngửi mùi thơm phụ nữ mềm mại trên cơ thể cô, nhẹ nhàng mút lấy đôi môi đỏ mọng của cô, bắt đầu vận động.



Từ nội thành đến thị trấn Thành Quan huyện Hà Phổ khoảng ba mươi km, đường quốc lộ tương đối dễ đi. Thẩm Hoài đã hẹn chín giờ đến Ban Tổ chức Thành ủy cùng Ngu Chấn Thành, Thái Vân Thanh báo cáo, sau đó ngồi xe của Ban Tổ chức Thành ủy, cùng nhau đi đến huyện Hà Phổ.

Ngu Chấn Thành giống như sớm đã quyết định cùng Thẩm Hoài đi Hà Phổ nhậm chức vậy, thấy Thẩm Hoài đến, cũng không nói gì nhiều, chỉ nói đơn giản một chút về hạng mục nhà máy thép Tân Phổ, muốn Thẩm Hoài ngồi xe ông ta; Nhưng mà khi ngồi trên xe Ngu Chấn Thành lại rất trầm lắng, khiến Thẩm Hoài lại hối hận vì không ngồi xe Phó trưởng ban Thái Vân Thanh.

Người nói nhiều như Thái Vân Thanh, tuy lần trước đi huyện Du Sơn nghe y lải nhải, cũng khiến người ta ghét, nhưng so với việc hai người ngồi trên xe nhưng không nói gì cũng tốt hơn.

Đi đường Hạ Mai được hơn một nửa, Ngu Thành Chấn bỗng nhiên tìm được đề tài nói chuyện, liền hỏi Thẩm Hoài:

- Bí thư Điền ở Tỉnh ủy chiều nay trong cuộc họp toàn bộ Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy có nhắc đến việc phải xây dựng thành phố Đông Hoa thành thành phố cảng đầu mối ở vùng duyên hải phía Đông cũng như vịnh Hoài Hải. Phải có tư tưởng lớn, vững vàng để thúc đẩy sự phát triển kinh tế của tỉnh Hoài Hải. Điều này, trước đó cậu cũng có biết?

Thẩm Hoài lắc lắc đầu, nói:

- Trong lòng Bí thư Điền có tính toán, bỏ một khoản kinh tế lớn để sắp xếp cho sự phát triển kinh tế toàn cục. Tôi chỉ là một con ốc trong vận mệnh kinh tế lớn, làm sao có thể biết trước được việc này?

Đây cũng là sự thỏa thuận giữa Thẩm Hoài và Điền Gia Canh khi Thẩm Hoài về Yến Kinh gặp mặt.

Đối với vấn đề định vị sự phát triển kinh tế của thành phố Đông Hoa cũng như vận mệnh phát triển kinh tế của toàn tỉnh, rất nhiều người đều nhìn thấy rõ ràng. Vấn đề quan trọng hơn là, ai sẽ nhắc đến vấn đề này? Sau khi nhắc đến vấn đề này, làm thế nào để thực hiện nhanh và có hiệu quả, chứ không phải lại trở nên rỗng tuếch?

Hạng mục nhà máy thép Tân Phổ thúc đẩy việc xây dựng hải cảng loại lớn ở Đông Hoa, bổ sung cho việc xây dựng các hải cảng đầu mối then chốt ở Đông Hoa bao gồm cảng Mai Khê, cảng Tây Pha Áp, cảng Thiên Sinh. Trong vòng ba đến năm năm xây dựng Đông Hoa thành một trong những thành phố trung tâm cảng đầu mối của các tỉnh phía Đông, xây dựng thành cảng đầu mối trung tâm đối ngoại của tỉnh Hoài Hải. Cùng với các cảng khác của thành phố Nghi Thành, Từ Thành và các thành phố quan trọng khác, kết nối với đường sắt, quốc lộ, hình thành một thế phát triển lớn của toàn tỉnh. Đây chính là xu hướng mà Điền Gia Canh đã nhắc đến vào ngày hôm qua ở Hội nghị Ủy viên thường vụ toàn tỉnh.

Trong vấn đề phát triển lớn của toàn tỉnh, hệ thống nhà máy thép vẫn luôn trầm lặng, không tranh công lao, mà là toàn lực tham gia vào việc xây dựng Đông Hoa, trong tình thế tất cả tài nguyên toàn tỉnh đều tập trung hết về Đông Hoa, trước tiên cứ dốc sức rồi tính sau.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch