WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Phong Khí Quan Trường

Chương 497: Phong ba

Chương 495: Phong ba


Cảnh Ba trở lại văn phòng làm việc được một lát, Cố Kim Chương lại gõ cửa bước vào, hỏi Cảnh Ba:

- Về việc lựa chọn người này, anh có thời gian đi một chuyến với tôi đến trường học không?

Cảnh Ba nghe Cố Kim Chương nói thế có hơi chút bất ngờ, công việc của Cố Kim Chương là Phó bí thư quản lý công tác Đảng và quần chúng, ban tổ chức cán bộ. Trước khi Thẩm Hoài đến, y cũng đứng thứ 3 trong cái Huyện này, Thẩm Hoài bây giờ chỉ là muốn mượn vài người đến để làm việc, Cảnh Ba không ngờ là Cố Kim Chương phải đích thân đến trường một chuyến, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tình cảnh của Cố Kim Chương lúc này quả thực có chút bất lợi cho y.

- Vậy trưởng phòng Dương thì sao?

Cảnh Ba hỏi, Cảnh Ba dường như không muốn tham gia vào việc này, muốn Cố Kim Chương nên đi tìm trưởng ban tổ chức Dương Lập thương lượng về việc này mới đúng.

- Trưởng phòng Dương sáng sớm nay đi vào thành phố để họp rồi, hôm nay cũng sẽ về, nhưng chắc phải hơi muộn.

Cố Kim Chương nói.

Cảnh Ba lấy quyển sổ ghi chép của mình ra, hình như để xem xem hôm nay còn công việc gì cần làm nữa không, nhưng Cảnh Ba không trực tiếp trả lời Cố Kim Chương.

Việc này nhìn qua thì có vẻ đơn giản nhưng nghĩ kỹ lại thì phức tạp.

Đừng thấy rằng chẳng có ai quan tâm đến việc này, cứ cho là Đào Kế Hưng vừa nãy thấy y đưa mấy giáo viên ở Huyện đến đây, Đào Kế Hưng không nói câu nào, nhưng không có nghĩa là có thể che mắt được mọi người.

Việc này nếu nói đơn giản đi thì chỉ là việc mượn nhân viên bình thường.

Công việc thu hút đầu tư trong huyện, cần gấp một vài người chuyên nghiệp hiểu về ngoại ngữ, nếu nói về chuyên ngành, trực tiếp mượn vài giáo viên trong huyện là được, việc này hoàn toàn hợp lý, không có chút gì phải nghĩ nhiều cả.

Cũng chính vì việc này không có gì để nghĩ cả, nên nhiều người đã nghĩ đơn giản rồi.

Nếu như không có ai giở trò hoặc có giở thủ đoạn nào đó, cho người quen biết của mình vào nhưng năng lực đạt mức tiêu chuẩn thì việc này sẽ êm đềm mà qua đi.

Nhưng vấn đề là ở chỗ đã giở trò mánh khóe, người được lựa chọn lại quá kém, làm cho việc này trở thành có vấn đề.

Việc này nếu nói lớn lên, có thể cho là khúc nhạc dạo cho việc lựa chọn ban tổ chức của hai bộ máy khu kinh tế mới Tân Phổ.

Hôm qua, Thường vụ đã quyết định việc lựa chọn ban lãnh đạo của hai bộ máy, quyết định cả nguyên tắc lựa chọn, nhưng không có nghĩa là việc này không thể thay đổi hay điều chỉnh.

Nếu như Thẩm Hoài thực sự muốn lấy việc hôm nay ra để nói, hoặc 2 lần tiến cử ở Huyện đều xảy ra vấn đề, những nguyên tắc mà Thẩm Hoài đề ra phải điều chỉnh quy tắc lựa chọn ở ban lãnh đạo hai bộ máy khu kinh tế mới, đồng thời cũng hạn chế quyền hạn trong tay của các Thường ủy khác. Người khác có thể hận Thẩm Hoài nhưng có lẽ đáng hận hơn nữa sẽ là Cố Kim Chương. Xem ra Thẩm Hoài sẽ chẳng được cũng chẳng mất gì, nhưng vừa tiến vừa lùi, làm các thành viên Thường ủy khác xuất hiện mâu thuẫn, đẩy Cố Kim Chương vào tình thế cô lập, kết quả này đối với Thẩm Hoài mà nói quả là không tệ.

Nhưng, ai mà biết được Thẩm Hoài trong lòng đang nghĩ gì?

Rốt cuộc thì Thẩm Hoài vì người mà hắn chọn không được đưa vào danh sách lần này mà không vui hay đơn thuần là bởi vì người mà Huyện tiến cử quả thực quá kém hay căn bản là do Thẩm Hoài thực sự muốn lấy việc này để thăm dò tình hình?

Có những lúc không phải muốn rõ ràng là có thể rõ ràng được.

Việc này xảy ra vấn đề, Cố Kim Chương quản lý bộ phận nhân sự, hơn nữa việc này hôm qua trước khi hội nghị kết thúc đã giao cho Cố Kim Chương và Dương Lập đi làm, kết quả lại thành ra như thế này, việc này cho thấy rằng trình tự làm việc ở phòng Tổ chức chưa được tốt.

Cố Kim Chương không muốn rơi vào tình thế bị động, nhưng y muốn tách mình ra khỏi việc này cũng không được.

3 giáo viên mà Huyện cử đến ở đó rồi, nếu điều tra tiếp, đương nhiên sẽ biết được ai đang giở trò ở phía sau, nhưng vì muốn việc này không ảnh hưởng gì đến mình, mà lại quyết định đi đến Trường Huyện một chuyến, như thế có lợi cho Cố Kim Chương thật sao?

Cứ cho là truy cứu việc này đến cùng, Cố Kim Chương cũng phải bắt tay từ hiệu trưởng trường Huyện Trần Bân, không thể để cho Ban tổ chức Huyện bị kéo vào vũng bùn này được?

Biện pháp tốt nhất là Cố Kim Chương nhún nhường một chút, tự mình đến Huyện một chuyến, giải quyết việc này một cách thỏa đáng.

Mặc dù làm như thế có vẻ như Cố Kim Chương là một phó bí thư, mà thế lực lại nhỏ hơn Thẩm Hoài, nhưng mặt khác, nếu như không phải Cố Kim Chương, Dương Lập hôm qua ỷ vào thân mình, thấy rằng việc Thẩm Hoài điều động 2, 3 người như thế căn bản không cần đến 2 bọn họ tự mình ra tay, thì hôm nay sự việc sẽ không đến mức như thế này.

Bây giờ không phải là lúc tranh đấu quyết liệt gì, cũng không có mâu thuẫn về lợi ích, ngược lại còn có lợi ích rất lớn đang bày ra trước mắt, đợi mọi người cùng hưởng thụ, giúp cho Cố Kim Chương có thể củng cố quyền lực của mình, đây mới là việc quan trọng lúc này.

Thêm một lý do nữa, việc này nếu như giải quyết một cách thỏa đáng rồi, Cố Kim Chương có thể có được quyền chủ động hơn so với các Thường vụ khác trong việc lựa chọn người vào ban lãnh đạo hai bộ máy, vô tình lại trở thành có lợi với y.

Nghĩ đến đây, Cảnh Ba gấp quyển sổ ghi chép lại, đứng dậy nói với Cố Kim Chương:

- Bây giờ tôi cũng không có công việc gì gấp, nếu trưởng phòng Dương không có ở đây, tôi đi với bí thư Cố một chuyến.



Trong huyện trực tiếp cho xe đến đón giáo viên đi phỏng vấn, Trần Bân cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ cho là đang cần người gấp.

Theo cách nghĩ của Trần Bân, trong Huyện vội vàng dùng người, nên bỏ đi tất cả các bước phải làm, như thế có khi không dễ bị bại lộ. Cuộc phỏng vấn mà Trần Bân nghĩ chỉ là cho người qua rồi nói chuyện cho xong, cứ cho là bây giờ có những nơi là công khai tuyển chọn, cái gọi là phỏng vấn cũng chỉ là qua loa cho có, Trần Bân không nghĩ là Huyện lại làm thật với việc này.

Trần Lễ Kiệt và 2 giáo viên ở Huyện về, kể với Trần Bân về tình hình cuộc phỏng vấn, Trần Bân có vẻ hoang mang, sau khi bảo Trần Lễ Kiệt và 2 giáo viên ra về, Trần Bân nhấc điện thoại bàn lên, bấm số điện thoại:

- Chủ nhiệm Đỗ, lần này tôi bị anh hại thảm rồi, sao anh không hỏi cho rõ, để tôi gây ra việc này cơ chứ? Thẩm Hoài muốn mượn 2, 3 giáo viên ở trường, tôi tiến cử lên 3 người, 2 người trực tiếp bị loại rồi, Tiểu Trần mặc dù chưa bị loại, nhưng rõ ràng tên mọi rợ Thẩm Hoài ấy không hề hài lòng, ngay cả bí thư Cố cũng có ý kiến với việc này đấy. Lần này tôi đúng là tự đào hố chôn mình rồi.

- Lão Trần à, có phải anh nghe cái tên Thẩm Hoài là sợ rồi không chứ? Anh sợ Thẩm Hoài ăn thịt anh à?

Trần Bân thì đang hoảng hốt, đầu dây điện thoại bên kia giọng khàn khàn lại cười ung dung, dường như là cười Trần Bân căng thẳng quá mức:

- Cứ cho là Thẩm Hoài là tên ăn thịt người mà không nhả xương, thì cũng phải để hắn tìm lý do để cắn người chứ. Trong Huyện cần tìm người ở trường học, thì trường bắt buộc phải đưa những người giỏi ra cho Huyện à? Chất lượng dạy và học trong trường chẳng nhẽ không cần nâng cao nữa hay sao? Cứ cho là trường có thể để nhân tài lại cho Huyện thì cũng phải là giáo viên đồng tình mới được chứ. Việc này cứ cho là Thẩm Hoài trong lòng không vui đi chăng nữa thì cũng không có lý do gì thỏa đáng, càng không thể đổ trách nhiệm lên đầu anh được? Anh sao lại chột dạ như thế được chứ?

- Không sợ kẻ trộm đến lấy trộm, chỉ sợ trộm luôn nhòm ngó thôi.

Trần Bân đúng là có chột dạ, nhưng sự việc đã đến mức như vậy, cũng không muốn thể hiện mình không có phong độ, liền nói thêm một câu rồi cúp điện thoại.

Trần Bân ngồi không yên trong văn phòng làm việc một lát, định gọi Trần Lễ Kiệt đến để dặn dò trước, nếu như họ không nói gì, thì dù cho Huyện muốn truy cứu trách nhiệm, thì bọn Trần Bân cũng có thể lấy cớ trong trường phải giữ lại cán bộ chủ chốt để làm cái cớ.

Trần Bân chắp tay sau lưng bước ra khỏi phòng làm việc, muốn gọi Trần Lễ Kiệt ra để dặn dò, y đứng ở hành lang bên ngoài văn phòng làm việc, nhìn từ xa thấy 2 chiếc xe Santa đi từ phía cổng trường vào.

Trần Bân nhìn thấy chiếc xe lái thẳng vào tòa nhà văn phòng, đang không hiểu có chuyện gì xảy ra, thì thấy xe dừng lại, Phó bí thư huyện ủy Cố Kim Chương và chánh văn phòng Huyện ủy Cảnh Ba từ trên xe bước xuống.

Trần Bân không ngờ rằng Cố Kim Chương và Cảnh Ba lại đến để điều tra về việc này, y lo lắng muốn nhảy ngay xuống phía dưới, chỉ hận một nỗi là không thể nhảy từ tầng 3 xuống cho xong.

Trần Bân nhìn ra bên ngoài lan can, tầng lầu thấp như thế này, dù có nhảy xuống đi nữa thì cũng không chết, đành liều đi xuống dưới lầu gặp Cố Kim Chương và Cảnh Ba.

Cố Kim Chương sớm đã nhìn thấy Trần Bân từ trên tầng 3 nhìn xuống ngó nghiêng, liền đứng ở trước tòa nhà chờ y xuống, vừa thấy Trần Bân đã quở trách:

- Bây giờ anh giỏi quá rồi đấy, trong huyện chỉ nhờ cho mượn mấy người thôi, thế mà anh cho những người gì đến Huyện thế hả?

Trần Bân hận là không thể chửi cho ba đời tổ tông nhà họ Đỗ một trận, nhưng cũng không thể bán đứng tên họ Đỗ được, nghe thấy Cố Kim Chương nói thế, trong lòng thấy tên họ Đỗ ban nãy nói cũng có lý, ít nhất cho đến bây giờ trong Huyện vẫn chưa nắm được thóp của y.

- Bí thư Cố à.

Trần Bân mặt mày nhăn nhó:

- Trong Huyện gọi điện thoại đến yêu cầu giáo viên trẻ, thì tôi tiến cử các giáo viên trẻ đi để rèn luyện thêm. Trong trường cũng có vài giáo viên giỏi thật, nhưng tôi là hiệu trường trường, cũng phải đảm bảo chất lượng dạy và học ở trường chứ ạ...

- Đừng có đánh trống lảng nữa.

Cố Kim Chương không muốn nói việc này quá nhiều, nhưng Trần Bân đã nói lộ ra cái đuôi, đương nhiên phải tập trung vào y rồi, Cố Kim Chương quát:

- Bảo anh tiến cử lên Huyện 3 giáo viên, như thế đã có thể làm cho chất lượng dạy học ở trường đi xuống à, tôi thấy anh không muốn làm hiệu trưởng trường này nữa thì có, anh không có tư cách để làm tiếp đâu. Bí thư Đào đã nói rồi, trong Huyện là kho dự trữ nhân tài, anh nghe bí thư Đào nói câu này thì dương dương tự đắc, mà bây giờ sao lại nói ra lý do vớ vẩn gì thế này. Thế tôi hỏi anh, bình thường anh xây dựng đội ngũ giáo viên trong trường kiểu gì thế?

Trần Bân mặt mũi xám xịt đứng ở đó, không ngờ Cố Kim Chương lại mắng y ghê gớm đến thế, muốn uống thuốc hối hận cũng không kịp nữa rồi.

Trong Huyện Hà Phổ, về vấn đề nghiệp vụ phải chấp hành chỉ đạo của Phòng giáo dục Huyện, cấp bậc của hiệu trưởng như Trần Bân ngang hàng với trưởng phòng giáo dục Huyện, chịu sự chỉ đạo của Ban tổ chức Huyện. Cố Kim Chương phó bí thư quản lý công tác Đảng và quần chúng, Ban tổ chứ, mặc dù không đến nỗi vì chuyện này mà cách chức của y thật, nhưng bị Cố Kim Chương ngày ngày nhòm ngó, cũng chưa biết chừng ngày nào đó bị Cố Kim Chương tìm một lý do vớ vẩn nào đó, điều động y xuống cấp dưới thì đời này Trần Bân chẳng có cách nào để về trấn Thành Quan nữa.

Nghĩ đến đây, Trần Bân như sắp khóc, nhìn Cảnh Ba một cách tội nghiệp, hi vọng Cảnh Ba đang có con học ở trường trong huyện, nể tình y mà nói giúp cho một câu.

Cảnh Ba nhìn xuống nền xi măng, không để ý gì đến Trần Bân cả.

Trần Bân bị Cố Kim Chương mắng cho một trận ở tòa nhà văn phòng, các thầy cô giáo khác cũng không dám đến xem, nhưng lại ngồi trong phòng làm việc vểnh tai ra nghe.

Bị loại ra khỏi danh sách, Vương Vệ Thành rầu rĩ cả ngày, không biết nên nói với vợ như thế nào.

Thấy Trần Lễ Kiệt cùng 2 thầy cô giáo buồn bã trở về, mặc dù họ đều cắn răng không nói tình hình phỏng vấn ở Huyện, Vương Vệ Thành cũng có thể đoán ra được sự việc diễn biến như thế nào.

Lúc này nghe thấy Trần Bân bị mắng như một con chó mà không dám cãi lại một câu, Vương Vệ Thành càng chắn chắn hơn về tình hình đã có thay đổi.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.