Hùng Đại Ny hơi bất ngờ khi nhận điện thoại của Từ Huệ Lệ, càng không nghĩ tới sự tình Vương Vệ Thành lại trở nên phức tạp như vậy.
Vương Vệ Thành muốn tìm Thẩm Hoài để nói lời cảm ơn, cho nên nhờ Hùng Đại Ny gọi điện thoại đến hỏi xem Thẩm Hoài đang ở chỗ nào.
Thẩm Hoài vẫn chưa dàn xếp ổn thỏa chuyện ở Hà Phổ, nên tạm thời sống trong nhà khách huyện ủy Bắc Sơn. Thẩm Hoài nhận được điện thoại của Hùng Đại Ny, biết Vương Vệ Thành đang đi tìm mình, bèn bảo Hùng Đại Ny chuyển lời, vì thế Vương Vệ Thành đích thân đến dãy nhà phía tây nhà khách Bắc Sơn tìm hắn.
Hùng Đại Ny đem số điện thoại và địa chỉ của Thẩm Hoài nói lại với Vương Vệ Thành, phút cuối lại thấy để Vương Vệ Thành, Từ Huệ Lệ trực tiếp đến tìm Thẩm Hoài sẽ không thích hợp, sau một hồi do dự, quyết định gọi taxi, đến Hà Phổ gặp Vương Vệ Thành, Từ Huệ Lệ... cùng nhau đến nhà khách Bắc Sơn gặp Thẩm Hoài.
Sau khi đi qua con đường rợp bóng cây, sẽ đến tòa nhà phía tây của nhà khách Bắc Sơn, thấy lầu hai sáng đèn, còn trông thấy bóng cha cô trong đám người qua ô cửa sổ, Hùng Đại Ny choáng váng, chỉ có điều, lúc này cô muốn chạy trốn cũng không được, nhân viên tiếp tân ở tầng dưới và nhân viên phụ trách đại sảnh đã nhìn thấy bọn họ, đành phải bước đến, cùng Vương Vệ Thành, Từ Huệ Lệ đi vào trong.
Nhân viên phục vụ hướng dẫn Hùng Đại Ny, Vương Vệ Thành, Từ Huệ Lệ lên lầu, tại phòng khách lầu hai, Hùng Đại Ny nhìn thấy Thẩm Hoài đang đứng trước cửa sổ, không biết đang tiếp ai ở đấy, những người khác, trừ cha nàng, thì Triệu Đông, Hồ Chí Cương, Dương Hải Bằng đều là những người cô quen biết.
Thấy có người bước vào, mọi người đều quay đầu nhìn sang, rồi cùng bất ngờ khi người xuất hiện lại là cô, Hùng Đại Ny thoáng chút xấu hổ, mơ hồ không hiểu rõ, giọng nói run run hỏi:
- Cha, sau cha lại ở Hà Phổ?
- À, chiều nay cha đến xã Độc Tây điều tra.
Giọng Hùng Văn Bân bình thản trả lời, dù trong lòng cũng đang hoài nghi sao Hùng Đại Ny lại đến đây, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ bình thản như không.
Thẩm Hoài muốn bàn chuyện với Vương Vệ Thành, nhưng không ngờ Hùng Đại Ny cùng đến, nghĩ đi nghĩ lại sự tình hôm nay có khả năng khiến bọn người Vương Vệ Thành, Hùng Đại Ny hiểu lầm, cho rằng hắn làm sự tình trở nên phức tạp hơn như vậy là vì Vương Vệ Thành. Sự việc khiến mọi người cho rằng người này rất quan trọng, Hùng Đại Ny đành phải đích thân đến đây.
Thẩm Hoài nghe điện thoại, đi tới chỉ vào Vương Vệ Thành, và nhóm Hùng Văn Bân nói:
- Vương Vệ Thành, mọi người đều biết rồi. Lúc trước Triệu Đông, Hải Bằng có nhắc đến ông ta, nếu tôi đến Hà Phổ, mà cần người, định để ông ta đến chỗ tôi làm, mọi người cảm thấy sao? Nhưng thật không ngờ, Tiểu Hùng lại là bạn của vợ Vương Vệ Thành.
Hắn ra hiệu Vương Vệ Thành vào chỗ ngồi, rồi giới thiệu:
- Lão Hùng, Triệu Đông, Dương Hải Bằng, chắc hẳn anh đều biết, vị này chính là Chu tổng Chu Tri Bạch của Bằng Duyệt, sau này hai vị chắc sẽ thường xuyên gặp nhau; còn đây là em gái tôi Tống Đồng, hiện vẫn còn đang thất nghiệp...
- Sao em lại trở thành dân thất nghiệp rồi?
Tống Đồng bất mãn:
- Nói gì thì nói, hiện giờ em cũng là Phó giám đốc Hồng Cơ, nắm trong tay tài sản mấy ngàn vạn, sao anh lại biến em thành người không có gì như vậy?
- Việc đầu tư Hồng Cơ ở nghiệp vụ Đông Hoa, hình như không liên quan gì đến em; văn phòng của em bên Hongkong, rảnh rỗi lại chạy đến Đông Hoa, làm gì có ai nghĩ rằng em đang làm việc nghiêm túc?
Thẩm Hoài mỉm cười hỏi ngược lại Tống Đồng.
Trước kia, mối quan hệ giữa Vương Vệ Thành và Tôn Hải Văn cũng khá thân, nên có nhiều cơ hội gặp gỡ Triệu Đông, Dương Hải Bằng và chồng cũ của Hùng Đại Ny là Chu Minh, bọn họ thường xuyên hẹn nhau ăn cơm uống rượu; chỉ có điều sau khi thành gia lập nghiệp, công việc bận rộn lu bù, lại có con, thì ít có cơ hội gặp Tôn Hải Văn, tất nhiên cả Triệu Đông, Dương Hải Bằng mấy năm nay không gặp mặt, giờ chỉ có thể nói là quen biết sơ sài.
Chỉ gặp Hùng Văn Bân vài lần, nhưng ấn tượng về nhau sau những lần gặp ấy đều rất nhạt; tin chắc rằng Hùng Văn Bân cũng không mấy nhớ đến y giống như bản thân y vậy.
Sự đời xoay chuyển khó ngờ, Hải Văn gặp chuyện không may qua đời, Hùng Văn Bân bận tối tăm mặt mũi, lại sắp đảm nhiệm ủy viên thường vụ Thành ủy, mà Triệu Đông, Dương Hải Bằng cũng trở thành một nhân vật có tiếng ở Đông Hoa, thật sự là gọi người cảm thán.
- Cô là con gái của Từ Tĩnh?
Hùng Văn Bân nhìn Từ Huệ Lệ, thấy cô gật đầu, mới cười nói:
- Tôi nhớ ra rồi, cha cô từng sút chút nữa đem văn phòng của tôi đập nát khi cô sắp kết hôn, còn nói Thị Cương không biết trông coi, để tên ngoại lai dụ dỗ mất đứa con gái chưa học xong trung học. Từ Tĩnh còn bảo tôi để nhá máy Thép phái người đi bắt tên ngoại lai lưu manh này về --- tên đó chính là anh rồi hỉ?
Từ Huệ Lệ thấy Hùng Văn Bân nhắc lại chuyện xưa, đỏ mặt nói:
- Cha tôi rất cảm ơn ông đã không trách ông ấy không kiềm chế mà làm loạn lúc đó...
- Thông qua điều tạm, chuyển anh đến huyện, lại không nói với anh về Triệu Đông, Hải Bằng đề cử anh với tôi, chính là không muốn anh suy nghĩ quá nhiều.
Thẩm Hoài nói với Vương Vệ Thành:
- Giờ anh cũng đừng suy nghĩ nhiều nữa, hai ngày này, bên phía trường sẽ nhận được văn thư, sau đó anh chỉ cần đến huyện nhận công tác. Vài ngày nữa, tôi sẽ đề xuất điều công tác thu hút đầu tư ra khỏi ban Kế hoạch huyện ủy, thành lập cục xúc tiến đầu tư của công tác huyện và khu kinh tế Thành Nam cùng với khu kinh tế mới Tân Phổ. Cục trưởng là ai, hiện tại vẫn chưa quyết định, bất quá tôi sẽ để một trong vài giáo viên được điều từ trường các vị giữ chức Phó cục trưởng, anh cũng chuẩn bị tinh thần tham gia cạnh tranh đi.
Thẩm Hoài còn muốn bàn chuyện với Hùng Văn Bân, Triệu Đông, Dương Hải Bằng, nên chỉ nói thêm vài câu xã giao cùng Vương Vệ Thành, rồi thôi.
Vương Vệ Thành và vợ đứng dậy cáo từ, Hùng Đại Ny hơi chột dạ, không dám không đi, nói với cha mình là Hùng Văn Bân:
- Con đến nhà Huệ Lệtrước, xong việc cha trực tiếp đến ký túc xá nhân viên huyện đón con.
Sau đó đứng dậy cùng Vương Vệ Thành, Từ Huệ Lệ rời khỏi tây lầu nhà khách Bắc Sơn.
Ở trong phòng, Từ Huệ Lệ không dám nói gì, vừa ra tới bên ngoài liền thấy hưng phấn hẳn lên, cười hỏi Hùng Đại Ny:
- Cậu cho rằng lão Vương nhà tôi có thể làm Phó cục trưởng sao? Nhìn thế nào cũng không giống...
- Em đừng vênh váo, đắc ý vội, bí thư Thẩm chỉ để giáo viên của trường học chúng ta có cơ hội tham gia tranh cử Phó cục trưởng, có ai giành được chức vụ này hay không, vẫn chưa chắc được.
Vương Vệ Thành điềm đạm hơn vợ, suy tính kỹ càng, không để tâm tình làm bấn loạn.
Từ Huệ Lệ liếc mắt nhìn chồng một cái rồi đi lên trước, hỏi Hùng Đại Ny:
- Đại Ny, mấy lời cuối cùng bí thư Thẩm nói lúc nãy, cô có cho rằng hắn cố ý nói vậy để lão Vương nghe không?
Hùng Đại Ny quen Thẩm Hoài nhiều năm, cũng biết rõ bản tính của hắn, cách sử sự trên quan trường Đông Hoa có thể nói là không hợp lẽ thường. Không tránh khỏi gây xích mích với nhiều người, lại nắm cương vị mà ai nấy đều thèm khát, nhưng lại phát huy tác dụng tốt.
Cho nên hắn trực tiếp đề bạt Vương Vệ Thành vào chức vụ Phó cục trưởng phòng Xúc tiến đầu tư huyện mới tổ chức, tuy cô bất ngờ, lại cảm thấy là chuyện đương nhiên.
- Quan chức dưới tay Thẩm Hoài, cũng chưa chắc đã có năng lực tốt.
Hùng Đại Ny cười nói:
- Như Triệu Đông, trước khi Thẩm Hoài điều khỏi Mai Khê, dáng vẻ rắn chắc đấy, không bao lâu, vợ hắn liền than vãn với người ta, bảo Thẩm Hoài đã giày vò Triệu Đông đến tận xương tủy, chỉ còn da bọc xương. Nếu bàn về cách dùng người của Thẩm Hoài, chẳng khác nào sai khiến động vật, những ngày sau này của Huệ Lệ sẽ không ích khổ cực...
Ký túc xá giáo viên Huyện cách nhà khách Bắc Sơn không xa, Hùng Đại Ny đi theo Vương Vệ Thành, Từ Huệ Lệ đi về, ra đến cửa chính nhà khách, nhìn thấy có hai người đang đi thẳng đến.
Dưới ánh đèn đường le lói, Hùng Đại Ny không thấy rõ mặt đối phương, cho rằng đó là khách trọ trong nhà khách Bắc Sơn, nên không mấy để ý, nhưng người đến lại nhận ra cô, còn gọi:
- Đại Ny cũng đến đây gặp bí thư Thẩm à?
Người đó vừa bước đến, Hùng Đại Ny bất ngờ trợn tròn mắt, nhận ra đây chính là Đỗ Kiến lúc trước là bí thư Đảng uỷ thị trấn Mai Khê.
Hùng Đại Ny biết Đỗ Kiến ở Mai Khê cùng với Thẩm Hoài luôn không thoải mái, cuối cùng đành ra khỏi Mai Khê, cô cũng không biết về sau Đỗ Kiến được điều đi nơi nào, không nghĩ tới có thể gặp lại nhau ở đây.
- Bí thư Đỗ, hóa ra cậu cũng là cũng ở Hà Phổ?
Hùng Đại Ny giọng lãnh đạm nói.
- Ừ, sau khi tôi rời khỏi Mai Khê, vẫn công tác ở ủy ban Kế hoạch huyện.
Đỗ Kiến cười nói, nhìn Vương Vệ Thành, hỏi:
- Anh là giáo viên trong huyện Vương Vệ Thành? Tôi là Đỗ Kiến, ủy ban Kế hoạch, khi còn công tác ở Mai Khê, có quen với tiểu Hùng và bí thư Thẩm
Vương Vệ Thành nhận ra người biên cạnh Đỗ Kiến là Trần Lễ Kiệt, vô cùng kinh ngạc, không nghĩ là có người giở trò sau lưng, không ngờ người gạch tên y trong danh sách tuyển giáo viên đến huyện công tác lại là Phó chủ nhiệm ủy ban Kế hoạch huyện Đỗ Kiến; và điều không ngờ đến nhất chính là, tối hôm nay Đỗ Kiến lại có mặt ở nhà khách Bắc Sơn, sau khi nhìn thấy bọn họ, còn chủ động bước đến chào hỏi.
Lẽ nào Đỗ Kiến không dùng trăm phương nghìn kế giấu nhẹm chuyện này, tránh gặp bọn họ mới đúng chứ?
**************
Trên lầu hai, Thẩm Hoài cùng bọn Hùng Văn Bân tiếp tục bàn việc trù bị của nhà máy thép Tân Phổ, dưới lầu, tại phòng trực ban gọi điện thoại lên thông báo Phó chủ nhiệm ủy ban Kế hoạch huyện Đỗ Kiến muốn gặp, khiến hắn vô cùng bất ngờ.
Chờ Đỗ Kiến dẫn Trần Lễ Kiệt lên lầu, Thẩm Hoài thu lại ánh mắt, nhìn chằm chằm Đỗ Kiến dáng vẻ buồn tẻ vô vị, nhưng lại liếc nhìn khuôn mặt vô vị kia thêm một hồi.
- Bí thư Thẩm, tôi đã bảo tiểu Trần đến đây xin lỗi anh
Đỗ Kiến đứng ngoài cửa nói.
- Xin lỗi chuyện gì?
Thẩm Hoài làm như không hiểu hỏi lại:
- Biểu hiện của tiểu Trần trong buổi phỏng vấn hôm nay rất khá, được đánh giá tốt nhất trong 3 giáo sư. Sau này chuyển đến công tác ở Huyện, chắc chắn sẽ nhanh chóng vương xa hơn.
Thẩm Hoài nói đơn giản mấy câu cùng Đỗ Kiến khi vẫn đứng ngoài cửa, cũng không nói bọn họ bước vào trong phòng khách ngồi thì liền ngắt câu chuyện.
Đỗ Kiến không muốn đổ dầu vào lửa, thấy Thẩm Hoài có ý không muốn nói nữa, liền hiểu ý đi ra.
Thẩm Hoài đứng trước cửa sổ, nhìn Đỗ Kiến bỏ đi, mới xoay người bước đến.
Hùng Văn Bân ngồi trên ghế sô pha, cười nói:
- Mai Khê cũng không rộng, nhưng quả thật là vùng đất sản sinh anh tài, trước kia chúng ta không đánh giá cao Đỗ Kiến...
Quả thật, Dương Hải Bằng không có hảo cảm gì với Đỗ Kiến, cười nói:
- Hắn lúc nào cũng thích đùa với lửa.
Sau khi Vương Vệ Thành rời đi, Thẩm Hoài liền đem những khúc mắc phát sinh hôm nay quay chung quanh nói sơ lượt lại với Hùng Văn Bân, đám người Dương Hải Bằng biết —— nói thật, bọn họ thật không nghĩ tới việc này bị Đỗ Kiến phá rối sau lưng, nhìn thấy Đỗ Kiến xuất hiện, cũng có chút hoảng sợ.
- Nếu hắn dám đùa với lửa, sao tôi có thể tỏ ra yếu thế hơn?
Thẩm Hoài cười cười ngồi xuống, hỏi Hùng Văn Bân,
- Lão Hùng, ông cảm thấy thế nào.
- Đỗ Kiến vẫn còn chút dã tâm, nhưng mấy năm qua vẫn đứng vững được, chứng tỏ hắn không bị dã tâm làm mờ mắt.
Hùng Văn Bân nói:
- Hiện giờ cậu đang ở Hà Phổ, chắc sẽ thiếu trợ thủ. Nhưng không hẳn không thể dùng Đỗ Kiến.