Nguyên Đán, ngày thứ hai, Thẩm Hoài chạy đến xưởng thép, dặn dò trực ban Uông Khang Thăng, Phan Thành một tiếng, rồi tự cho mình nghỉ mấy ngày.
Phía túc xá thị trấn điều kiện ăn ở khá đơn giản, được nghỉ mấy ngày, trong đấy không phải là nơi thích hợp để nghỉ ngơi; Con ngõ lại ầm ĩ, tiểu Lê muốn an tĩnh học tập cũng khó. Hôm nay nhà hàng mới chính thức mở cửa, Trần Đan không cách nào thoát thân, Thẩm Hoài liền lái xe, đưa tiểu Lê và Kim tử về nhà cũ.
Hồi trước vì chuyện tranh giành quyền sở hữu phòng ốc nên tiểu Lê vẫn một mực chưa về lại nơi đây, nhìn bờ cỏ hai bên đường được lát đá từ lúc nào, nàng không khỏi sững sờ.
“Thôn xuất tiền cải thiện đường giao thông, thành ra nhà chúng ta chiếm được tiện nghi lớn.” Thẩm Hoài bâng quơ nói, hắn không hy vọng trong tâm linh tiểu Lê in bóng ảnh hưởng quyền lực của sớm, hắn thà để nàng nghĩ về thế giới này đơn thuần một chút cũng được.
Không chỉ đường được sửa sang, lát cát đá mà mép sông ngoài căn nhà cũng đã được dọn sạch sẽ.
Không còn thấy lau sậy um tùm, khô khốc giữa trời đông như trước, trước đây những hộ ven sông đều thường xuyên vất rác thải xuống quanh đây, giờ những đống đó đều được xử lý sạch, khung cảnh nhìn qua cực kỳ thoáng đáng.
Thẩm Hoài cũng không khỏi thầm than: Nếu mỗi hộ dân trong thôn đều chu đáo tỉ mỉ thế này, cho dù kinh tế chưa thực sự phất lên, xã hội nông thôn cũng yên bình, sạch sẽ nhiều.
Nhà này ba mặt là sông, dải đất hẹp trước sân chỉ chừng nửa mẫu, trồng gì cũng không thích hợp, lâu dần thành bỏ hoang. Trước đây còn làm chút rau dưa, men sông thì trồng một ít tang du, trúc liễu để gia cố bờ đê.
Rau dưa để đấy không ai chăm sóc, cỏ dại mọc đầy. Thẩm Hoài tính lúc nào rảnh thuê người đến dọn lại sân vườn, trồng một ít ngân hạnh, thanh đàn, tăng thêm phần êm đềm cho cảnh sắc trong nhà. Còn hôm nay chủ yếu là muốn về dọn dẹp lại một chút.
Cho dù Tôn Quảng Vũ có tâm nịnh nọt, cũng không thể tự tiện sửa chữa nhà cửa, thành ra trong đây vẫn yên ắng như thường lệ.
Thẩm Hoài để tiểu Lê xách giúp đồ đạc vào trong, nhìn nhà cửa tạp loạn rất nhiều vật dụng trước kia, không khỏi cảm khái vạn ngàn.
Trước khi mất mẹ hắn đã không làm được việc nặng nữa rồi. Nhưng lúc đó kinh tế trong nhà rất túng bấn, mẹ hắn thường nhặt những đồ linh tinh thấy trên đường mang về nhà, cả những rác rưởi mà đứa đồng nát chưa chắc đã để ý cũng không nỡ vứt đi. Thẩm Hoài nói thế nào mẹ cũng không nghe, thành ra mấy năm nay, trong nhà chất đống rất nhiều đồ linh tinh.
Mất non nửa ngày mới đem mấy thứ vô dụng này xử lý sạch, chồng thành một đống ven đường, đợi công nhân vệ sinh trên thị trấn đến dọn đi.
Nhìn trong nhà trống huơ trống hoác xen lẫn cỏ tạp lơ thơ, Thẩm Hoài cảm thấy trong lòng như mất đi thứ gì đó rất quan trọng. Lại nhìn sang tiểu Lê đang ngây ngốc trước cảnh tượng mới của ngôi nhà, tựa hồ đang nhớ lại nhân sinh gian nan dĩ vãng mà xúc động, nước mắt không nhịn nổi tuôn ra. Thẩm Hoài nhẹ kéo vai nàng, cũng không biết nói gì vào lúc này cho phải…
Tiểu Lê nghiêng đầu liếc sang Thẩm Hoài, thấy hắn cũng có vẻ đang xúc động, cảm giác tay ôm lên vai này khiến nàng cảm thấy vững tâm không ít, liền cũng không tránh ra.
Thời gian qua, dù có bận đến đâu, mỗi tuần Thẩm Hoài cũng dành ra năm ba buổi phụ đạo giúp tiểu Lê, “cô bé đần”, “cô bé đần” gọi mãi thành quen, đến nỗi tiểu Lê cảm giác như anh trai đang ở cạnh bên người vậy.
Nhân sinh mở sang trang mới, Thẩm Hoài cũng không nguyện thương cảm đến cuộc sống trước kia, bèn nắm lấy tay nàng, giới thiệu cho tiểu Lê thấy sau này mình sẽ cải tạo căn nhà như thế nào.
“Từ ngoài cửa đến trước sân lát gạch, chỉ lưu một khoảng sân nhỏ trồng chút hoa cỏ thôi, nhà cũng phải thay mới sửa chữa những chỗ mục nát đi, xây thêm hai gian vệ sinh, đến lúc đó em và chị Trần Đan cũng về trú luôn…”
Căn nhà này từng được sửa qua một lần hồi ba hắn còn sống, mới cách 7-8 năm đây thôi, nhà ngói đỏ gạch xanh bốn gian, nhìn qua còn hẵng mới, Thẩm Hoài cũng không có ý dỡ bỏ xây lại, hắn không có lý do gì để dày vò khối đất này như thế cả, nhưng hắn vẫn muốn cấp cho em gái cuộc sống tốt nhất, cả về tinh thần lẫn vật chất.
Ấn tượng mà Thẩm Hoài tạo ra trong mắt Trần Đan và tiểu Lê một mực là người biết hưởng thụ, hắn thuê lại căn nhà cũ này, chỉ cần không dày vò, sửa sang chút ít cải thiện điều kiện ăn ở, Trần Đan và tiểu Lê tự nhiên sẽ hài lòng.
Chỉnh thể hoàn cảnh của căn nhà không kém, ở nông thôn nên không có đường ống thoát nước thải, nhưng có thể cải tạo nhà xí trước đây thành hố rác, cách đoạn thời gian để nhân viên vệ sinh thị trấn tới xử lý là được.
Thẩm Hoài gọi tiểu Lê kéo một đầu thước dây, giúp hắn đo đạc diện tích từng gian, từng phòng, để xem nên cải tạo thế nào mới hợp lý.
Đến giữa trưa, đang muốn lái xe về thị trấn ăn cơm, chợt nghe thấy Kim tử sủa hai tiếng, tiếp đó ngẩng đầu lên nhìn sắc mặt Thẩm Hoài, phân vân không biết nên tiếp tục sủa hay là kẹp lấy đuôi im miệng…
Thẩm Hoài đứng trong vườn, nhìn ra cửa, thấy là Hùng Đại Linh đang ló đầu nhìn vào trong, bèn nhe răng cười, hỏi: “Hùng gia nhị đại tiểu thư sao rảnh xuống nhà quê chơi thế này?” Chưa đợi hắn dứt lời, Kim tử đã không chút cốt khí, phe phẩy đuôi chạy ra nghênh khách, tiểu Lê cũng kinh hỉ nhảy ra: “Chị Đại Linh, sao chị qua đây?”
“Ba với mẹ chị đều là người của công việc, chị về nhà nghỉ mà bị vứt một mình trong phòng, sớm biết thế này đã không ngàn dặm xa xôi từ trường vội vã về nhà làm gì. Chị Đại Ny cũng đến công ty trực ban rồi, chị chỉ biết qua đây tìm em tán gẫu giết thời gian thôi…”
Hùng Đại Linh mồm mép lanh lợi, vươn tay gãi gãi lên đám lông nhung mềm mại trên cổ Kim tử, lại thấy bộ dạng vương đầy bụi bẩn của Thẩm Hoài và tiểu Lê, mới nhỏ giọng hỏi: “Bọn anh đang quét dọn vệ sinh à?”
Thẩm Hoài cười cười, nói: “Không phải sao, bọn anh bận cả nửa ngày nay. Thêm tự em đến mua việc vào thân, không thể trách bọn anh bóc lột sức lao động nha? Cũng may em đến rất đúng lúc, chính vào giờ cơm, trước cho ăn chực một bữa đã, chiều còn có sức làm việc…”
Thẩm Hoài lái xe đưa Hùng Đại Linh và tiểu Lê tới nhà hàng ăn trưa, mới biết Hùng Đại Linh đã đến nhà hàng chơi trước, biết hắn và tiểu Lê tới nhà cũ mới tự mình đi xe bus đến thăm.
Có lẽ Hùng Đại Linh có chút hảo cảm với mình, nhưng nghĩ đến bộ dạng cảnh giác của Bạch Tố Mai, Thẩm Hoài liền không tự chủ được muốn cách xa cô gái này một chút. Hơn nữa tuy Trần Đan nhìn qua có vẻ không để ý, nhưng Thẩm Hoài lại không phải thằng gà mờ, không hiểu tâm tư phụ nữ, ai thật nguyện ý để một cô gái trẻ trung xinh đẹp sớm chiều bồi bên cạnh người mình yêu thương?
Ăn cơm xong, Thẩm Hoài nhận được điện thoại của Quách Toàn, nói là hai giờ chiều nay ban quản lý tư sản công có cuộc họp với văn phòng đảng chính bàn chuyện tu sửa túc xá thị trấn.
Việc này vốn không khẩn yếu, Thẩm Hoài đi hay không không quan trọng, nhưng vì mượn cớ liền không quản thời gian hẵng còn sớm mà cầm lấy điện thoại đi luôn, ném luôn cả tiểu Lê ở lại trong nhà hàng… Chỗ tốt lớn nhất khi để Trần Đan nhận thầu trạm tiếp đãi chính là Thẩm Hoài qua đây ăn chực uống chực, căn bản không cần nhớ đến chuyện trả tiền.
.............................................
Thẩm Hoài đến phòng làm việc, thấy nhân viên ban địa chính tiểu Chử và Quách Toàn, trực ban Hồ Học Bân đang ngồi tán gẫu.
Hồ Học Bân là nhân viên lâu năm ở Mai Khê, 47 tuổi, tốt nghiệp đại học sư phạm Hoài Hải, ở Mai Khê, thậm chí trọn cả Hà Phố cũng được tính là học lịch cao. Mấy năm trước từng làm giáo viên cấp ba, đến sau được điều tới văn phòng chính phủ làm thư ký.
Vốn hắn đã sớm được đề bạt rồi, nhưng lại vi phạm chính sách kế hoạch hóa gia đình, sinh hai đứa con. Những năm đầu thập niên 80, chính sách kế hoạch hóa gia đình còn chưa chặt chẽ như sau này, Hồ Học Bân cũng không bị khai trừ công chức, nhưng phải ngồi ghế nhân viên bình thường tận hơn 10 năm, một mực không được đề bạt.
Trong đám nhân viên hương trấn, tựa hồ chỉ mình Hồ Học Bân có chút chân tài thực học. Có điều những năm qua không được đề bạt, cũng cho rằng cả đời này hắn không khả năng ngẩng đầu lên được. Thành ra chẳng thèm phu diễn, nịnh bợ lãnh đạo làm gì, là một nhân vật không được đám trấn trưởng, bí thư hoan nghênh, nhưng mỗi khi muốn viết tài liệu hay báo cáo, lại không ai thay thế được hắn.
Thủ hạ dưới tay lãnh đạo cần có ba hạng người: Hạng thứ nhất là có thể làm việc, có loại này lãnh đạo mới có thể rảnh rỗi hưởng thụ nhân sinh êm đẹp mà quyền lực đưa lại, hạng thứ hai là loại biết vỗ mông ngựa, nếu bên thân lãnh đạo không có loại người này, cảm giác tồn tại, cảm giác được coi trọng sẽ bị tước giảm đi nhiều; hạng thứ ba chính là dê tế thần, bình thời không cần dùng, nhưng khi gặp chuyện có thể đứng ra gánh thay trách nhiệm cho lãnh đạo…
Hồ Học Bân là hạng người thứ nhất, cho dù tính cách hơi quái dị, Thẩm Hoài vẫn muốn điều hắn tới ban quản lý tư sản công làm chuyên viên.
Thẩm Hoài vào phòng, Quách Toàn và tiểu Chử đều đứng lên chào hỏi, duy có mỗi mình Hồ Học Bân vẫn bình chân như vại rít thuốc, gật đầu tỏ ý: “Thẩm bí thư đã tới…”
Thẩm Hoài dựa người lên bàn, nhón tay rút điếu thuốc, cầm lấy thuốc trên tay Hồ Học Bân để châm, rít một hơi, nói: “Đúng là chỉ có thuốc Kim Diệp của lão Hồ là đủ đậm đà, trong ngăn kéo tôi có hai bao Trung Hoa, đổi nửa gói này của cậu, không thiệt chứ…” Thầm nhủ: Ngươi không phu diễn, không lấy lòng ta, ta phu diễn ngươi, lấy lòng ngươi, thế được chứ?
Thẩm Hoài cầm lấy nửa bao Kim Diệp của Hồ Học Bân nhét vào túi áo, đi vào gian trong, cầm ra hai bao Trung Hoa ném cho hắn, xem như là trao đổi… Lại thấy tiểu Chử muốn rời đi, Thẩm Hoài giơ tay, gọi: “Tiểu Chử, định đi đâu, tôi chính đang tìm cậu có việc đây.”
Tiểu Chử mới đến thử việc trong ban địa chính, còn chưa chính thức vào biên chế.
Thẩm Hoài nhớ mấy ngày trước Quách Toàn có nhắc qua với mình, tiểu Chử ở ban địa chính muốn được điều sang ban quản lý tư sản công.
Những năm 93, hương trấn muốn sắp xếp một người vào biên chế không phải là chuyện khó, có bốn ngạch trống từ trạm tiếp đãi, theo lý thuyết có thể tùy ý bổ lên, ban quản lý tư sản công tăng thêm hai ba biên chế chính thức đều không thành vấn đề.
Tiểu Chử, Chử Cường, cha hắn là Chử Hợp Lương, người nhận thầu xưởng dệt thị trấn. Hôm qua nhà hàng Chử Cốc cắt băng khánh thành, Chử Hợp Lương còn đưa qua 4000 tiền lễ.
Trước đây Chử Hợp Lương là công nhân trong xưởng dệt, đến sau từ chức về kinh doanh cá thể, mấy năm gần đây mới nhận thầu xưởng dệt, trước mặt là một trong số ít đại lão bản ở Mai Khê, tiền của trong nhà có khi phải lên đến trên 10 triệu.
Chử Hợp Lương sắp xếp cho con trai đến trấn chính phủ công tác, nhưng tạm thời cả biên chế chính thức cũng không có, tất nhiên không phải tham đồ gì bát cơm sắt nhà nước cả… Nói đến cùng trong cái đất nước này, ông chủ tư nhân có mấy triệu, mấy chục triệu, nhìn qua có vẻ rất uy phong, rất hãnh diện, nhưng trước bộ máy chuyên chính, tiền nhiều đến đâu cũng là đống giấy vụn.
Đối với hướng đi chính sách nhà nước, những ông chủ tư nhân như hắn không đủ tự tin. Chử Hợp Lương đưa con trai vào làm việc trong trấn chính phủ, một là trong cửa công dễ tu hành, hai là hy vọng có thể bảo trì quan hệ mật thiết với phía chính quyền.
Trong đám nhân viên bình thường, Chử Cường là tồn tại khá đặc thù, bất luận Hà Thanh Xã, Đỗ Kiến, hay những trấn trưởng, bí thư khác, đối với các nhân viên có thể hô quát tùy ý, nhưng khi đối đãi với Chử Cường lại có vẻ khá hòa ái, dễ gần.