- Đồ lưu manh… Mau buông bàn tay thối của anh ra, dám thừa cơ hội muốn chiếm đoạt tôi sao?
Vương Mẫn hô lên một tiếng cả kinh, đẩy bật Trương Vĩ ra, nói to.
Vì là mùa hè nên quần áo vô cùng mỏng manh, Vương Mẫn va vào Trương Vỹ, thậm chí còn có thế cảm nhận được nhiệt độ của nhau, tay Trương Vĩ lại đặt trên mông cô, làm cơ thế cô càng thêm chấn động, như có dòng điện chạy trong người, mặt đỏ bừng lan tới cô, toàn thân nóng ran.
- Là cô ngã vào người tôi đấy, sao có thế trách tôi được!
- Cho dù là tôi có ngã vào anh, anh cũng không thế sờ soạn lung tung như thế được… Anh đúng là tên lưu manh.
Vương Mẫn vốn muốn nói đến chuyện Trương Vĩ bóp mông mình, nhưng lời vừa ra tới môi thì vội nuốt vào.
- Hai người đừng cãi nhau nữa, là lỗi của tôi, vừa rồi bất ngờ có một chiếc xe lao đến, nên tôi mới tránh gấp.
Tài xế nghe hai người cãi nhau, chủ động lên tiếng xin lỗi.
- Hai người không sao chứ?
- Chẳng qua cũng chỉ va chạm một chút, cũng không có gì to tát.
Thấy thái độ tài xế thành khẩn như vậy, Trương Vĩ cũng không muốn trách móc gì, khách khí đáp.
- Anh thì có sao gì chứ? Tôi thấy anh còn mong như vậy để có thế lợi dụng tôi nữa!
Vương Mẫn hậm hực nói.
Trương Vĩ nhìn vào kính chiếu hậu thấy khóe miệng của tài xế đang nhếch lên, như đang cười trộm, khuôn mặt không khỏi có chút ngượng ngùng, tuy rằng lúc nãy là vô tình, nhưng có thế thừa cơ hội một chút, thì có gì không tốt mà phải tranh luận cùng Vương Mẫn chứ. Hắn ngã người ra ghế, mắt nhắm dưỡng thần.
Vương Mẫn thấy Trương Vĩ nhắm mắt giả vờ ngủ, muốn mở miệng mắng hắn vài câu, lại sợ khiến cho tài xế chê cười, liền hừ lạnh một tiếng, rồi quay đầu nhìn ra ngoài. Lúc nãy trong người có chút say, vừa rồi lại cãi nhau nên giờ trong người nàng cũng có vài phần tỉnh táo.
Còn vài phút nữa là đến, Trương Vĩ và Vương Mẫn cũng không nói thêm với nhau câu nào, taxi vừa đến tiểu khu Nhã Uyển, Vương Mẫn bước xuống xe đi thẳng, cũng không thèm nhìn Trương Vĩ lấy một cái. Trương Vĩ trả tiền taxi xong, liền bước theo sau Vương Mẫn.
Tiểu khu Nhã Uyển ở Bắc Kinh cũng được xem là một khu nhà hạng sang, hai bên đường ban đêm luôn sáng đèn, lối đi vào khu nhà cũng vô cùng rộng rãi thoáng mát, Trương Vĩ với Vương Mẫn đều cùng ở dưới tầng hầm, nên đương nhiên là đi cùng một đường.
Trương Vĩ đi phía sau Vương Mẫn, chiếc váy ngắn màu đen chỉ vừa đủ che đi phần mông, không thế che đi đôi chân trắng như tuyết đang bày ra trước mắt, Trương Vĩ có chút bị thu hút.
Ngay khi Trương Vĩ vừa đưa mắt nhìn bờ mông đầy đặn phía trước, Vương Mẫn đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Trương Vĩ, phát hiện hắn đang nhìn chằm chằm mông mình, hai má không khỏi đỏ lên, gắt lên một tiếng:
- Trương Vĩ, đồ hạ lưu, anh đang nhìn vào đâu vậy?
- Khụ. . .
Trương Vĩ nhanh chóng thu hồi ánh mắt, che giấu sự bối rối của mình, ho nhẹ một tiếng đáp:
- Cô hiểu lầm rồi, tôi chỉ đang nhìn về phía trước mà thôi.
- Hừ, mắt tôi còn chưa mù, lẽ nào không nhận ra là anh đang nhìn vào mông tôi sao?
Vương Mẫn dài giọng dịu dàng mắng.
- Anh đi trước đi.
- Tùy cô.
Trương Vĩ thấy Vương Mẫn nhìn hắn chằm chằm như đề phòng kẻ trộm, nhún vai, cất bước đi trước.
- Này, bằng bản chất háo sắc của anh, cho dù không phải là anh nói chuyện ly hôn của tôi với mọi người, thì cũng đừng mong tôi thân thiện gì với anh.
Vương Mẫn đi sau Trương Vĩ, bất ngờ lên tiếng.
- Chỉ cần cô không cùng với Quách Bân tính kế chơi tôi là được, mọi thứ không không sao.
Trương Vĩ nghe Vương Mẫn câu nói này, hiểu là cô đang muốn hóa giải hiểu lầm cùng hắn, nên dù có bị gọi là kẻ háo sắc, Trương Vĩ cũng không để ý.
- Anh nghĩ tôi tự nguyện muốn hợp tác với tên ngốc kia à? Không ngờ lại ngốc đến mức hại mình uống đến say mềm, thật đúng là kẻ gối rơm, dễ nhìn nhưng chẳng được tích sự gì.
Vương Mẫn lạnh lùng nói.
- Vậy thì tốt.
Trương Vĩ lộ vẻ mặt tươi cười, có thế hóa giải hiểu lầm với Vương Mẫn, trong lòng cảm thấy vô cùng thoải mái, liền đi thẳng về phòng.
Trương Vĩ sống ở tầng hầm thứ hai của Cao ốc số 1trong tiểu khu, mà cửa vào tầng hầm ngầm là ở phía sau cao ốc số 1, từ ngoài nhìn vào giống như một cái hầm để trú ẩn, dọc theo cầu thang không khí càng lúc càng ẩm ướt, còn có mùi mốc meo bốc lên nữa.
Trương Vĩ đi vào tầng hầm, tâm tình vốn có chút thoải mái lập tức mất hết. Quay đầu nhìn lại Vương Mẫn đang đi theo sau mình, phát hiện trên mặt Vương Mẫn cũng lộ chút khó chịu mà bất lực, vì nếu có tiền chắc chắn chẳng ai muốn ở nơi này.
Tầng hầm ngoại trừ việc ẩm ướt ra, thì cũng không tệ lắm, đông ấm hạ mát, lại yên tĩnh, Trương Vĩ đi dọc theo hàng lang, rẽ vài vòng là đến phòng. Phòng của Vương Mẫn cũng ở ngay bên cạnh, chỉ cách nhau một bức tường.
Trương Vĩ vốn định chào hỏi Vương Mẫn rồi vào phòng mình, không ngờ đến Vương Mẫn không trực tiếp về phòng mà vòng qua nhà tắm công cộng. Trương Vĩ cũng không muốn rước thêm chuyện vào người, liền lấy chìa khóa mở cửa vào phòng. Căn phòng nhỏ còn chưa được tám mét vuông, ngoại trừ một cái giường nhỏ với bàn gỗ ra, cũng không có gì ngoài bốn bức tường.
Trương Vĩ cởi giầy cùng bộ âu phục trên người xuống, lột giày đá sang một bên, ném điện thoại lên đầu giường, ngã nằm xuống chiếc giường đơn, nghiêng người kéo chăn đắp, mơ màng chìm vào giấc ngủ.