Sau khi Trương Vĩ cùng Vương Kiến Phát dẫn khách rời khỏi, Trung Thông môn điếm lần nữa khôi phục yên tĩnh. Vương Mẫn ngồi ở vị trí tiếp đãi phía trước, vừa xem tin tức bất động sản, đôi mắt xinh đẹp vừa nhìn ngoài cửa hàng đợi khách hàng đến.
Quách Bân, Lý Lâm, Văn Phương thì ngồi ở hàng sau trong cửa hàng. Cửa hàng trưởng Từ Minh ở trong phòng làm việc của mình. Toàn bộ môn điếm yên lặng có thế nghe được thanh âm quạt gió của máy vi tính. Lúc này Quách Bân lại đứng lên khỏi chỗ ngồi, chạy đi qua chỗ của Văn Phương ở hàng phía sau.
- Văn Phương, trưa nay em muốn đi đâu ăn cơm vậy? Chúng ta cùng đi nhé!
Quách Bân cười hỏi.
- Không cần, buổi trưa tự em mua thức ăn là được rồi.
Văn Phương uyển chuyển cự tuyệt nói.
- Em ăn cơm trong môn điếm rất không ngon gì đâu nha! Hay là ra ngoài ăn đi.
Quách Bân nói.
- Trương Vĩ cùng Vương Kiến Phát không phải đi dẫn khách rồi sao? Vạn nhất nếu ký được ước định, buổi trưa em không lấy được hợp đồng, làm trễ nãi chuyện thì làm sao bây giờ?
Văn Phương đắn đo nói.
- Văn Phương, em yên tâm đi! Trương Vĩ lần này dẫn khách tuyệt đối không ký được hợp đồng. Anh có thế bảo đảm.
Quách Bân cười hì hì.
- Đừng nói mò nữa, anh có dẫn khách cùng người ta hay không, anh có thế bảo đảm cái gì chứ?
Văn Phương nghi ngờ.
- Văn Phương em nghĩ xem, cái hợp đồng này nếu thật sự có thế ký kết thành công, sao chị Vương không tự mình dẫn khách hàng, lại chuyển khách cho Trương Vĩ chứ?
Quách Bân ra một bộ dạng đã tính trước kỹ càng nói:
- Chị Vương có kinh nghiệm công tác, có thế phong phú nhiều hơn so với Trương Vĩ. Ngay cả chị ấy cũng đeo khách hàng không thành, Trương Vĩ có thế ký kết hợp đồng hay không chứ?
- Chuyện mua nhà như vậy thật đúng là không nói chính xác, có đôi khi vận khí tốt, nói không chừng còn có thế đụng phải một hợp đồng.
Văn Phương nghe qua rất nhiều sự tích của nhân viên môi giới, hỏi lại:
- Trương Vĩ lần trước không phải ký hợp đồng rồi đó sao?
- Em nói đúng, nhưng loại nhân viên môi giới có vận khí tốt đó, ở thủ đô này có hơn mười vạn người, ném cục gạch đều có thế đập ngã cả đám, làm sao có thế mỗi lần đều đến phiên cậu ta chứ?
Quách Bân bĩu môi nói.
- Hì hì, em không tin thì hai ta đánh cuộc đi. Trương Vĩ nếu có thế ký hợp đồng, buổi tối... anh mời em ăn cơm. Nếu như cậu ta không thể ký hợp đồng, như vậy buổi tối em... mời, mời anh ăn cơm, như thế nào?
Quách Bân vừa nói đến thời khắc mấu chốt, lại bắt đầu phạm vào bệnh cũ nói lắp, hàm hồ nói.
- Quách Bân, tên tiểu tử nhà cậu tính toán cũng khá thông minh đấy chứ! Theo như cậu nói như vậy thì cho dù Trương Vĩ ngày hôm nay có thế ký hợp đồng hay không, thì ra Văn Phương người ta đều phải đi ăn cơm với cậu à?
Lý Lâm cười nói.
- Chị Lâm, tôi đây không phải là trong lúc rãnh rỗi, đánh cược nhỏ cho vui sao?
Quách Bân nghe ý nghĩ trong lòng mình bị một lời của Lý Lâm vạch trần, trên mặt lộ ra một nụ cười ngượng ngịu, nói.
- Em không đánh cuộc với anh, lượng cơm của anh lớn hơn em, ăn cơm cũng nhiều hơn so với em. Em đánh cuộc với anh không phải bị thua thiệt rồi sao?
Văn Phương cũng là một người tâm linh thấu suốt, làm gì không nhìn ra ý nghĩ của Quách Bân, mặt đỏ lên, từ chối.
- Em nếu cảm thấy không công bình, chi bằng đổi lại đánh cuộc kiểu khác cũng được
Con ngươi của Quách Bân đảo một vòng, chợt ngẩng đầu, ngón giữa bàn tay phải cùng ngón trỏ bún một cái rõ to, nói.
- Trương Vĩ ngày hôm nay không thế ký hợp đồng, như vậy em mời anh ăn cơm tối. Nếu cậu ấy ngày hôm nay có thế ký hợp đồng, anh mời người của toàn bộ môn điếm này cùng nhau ăn bữa tiệc lớn, như thế nào?
- Hay lắm, tôi đồng ý!
Lý Lâm vừa nghe còn có thế ăn miễn phí bữa tiệc lớn, lập tức cao giọng đáp.
- Văn Phương, em xem chị Lâm cũng nói là được rồi, em cũng nên đồng ý với anh đi! Hơn nữa em chưa chắc sẽ thua.
Quách Bân dây dưa.
- Em đồng ý với anh, vậy được chưa?
Văn Phương bị Quách Bân cứ quấn lấy, bên cạnh lại có Lý Lâm ồn ào lên, chỉ có thế cố mà đồng ý.
- A...
Quách Bân nghe Văn Phương đã đồng ý, quay thân mình lại, dùng sức phất phất cánh tay phải, hưng phấn nói.
- Văn Phương nha! Đừng trách chị Vương không nhắc nhở cô, cô bị mắc mưu Quách Bân rồi. Trương Vĩ ngày hôm nay nhất định không ký được hợp đồng. Cô chỉ có chuẩn bị sẵn sàng mời Quách Bân ăn cơm tối đi thôi!
Vương Mẫn nói với giọng âm dương quái khí.
- Chị Vương, chị không ký được hợp đồng, chưa chắc Trương Vĩ không thế ký hợp đồng đúng không?
Sắc mặt của Văn Phương có vẻ không hài lòng. Cô ta cũng đã đồng ý đánh cuộc với Quách Bân, Vương Mẫn mới nói ra lời nói này, căn bản là Gia Cát Lượng bàn mưu sau khi chuyện đã xảy ra, chỉ cứ chờ xem náo nhiệt.
- Ô, tiểu nha đầu nhà cô còn không chịu phục!
Vương Mẫn cười lạnh một tiếng, nói:
- Ký một hợp đồng mua bán căn nhà có ba phòng ngủ, có thế nói là có được tới mấy trăm ngàn tiền hoa hồng, xem như là đơn đặt hàng lớn ở môn điếm chúng ta. Phàm là có một chút khả năng, anh Từ cũng sẽ tự mình đi theo dẫn khách, chứ không phải để cho hai người nhân viên môi giới kiến tập dẫn khách, cô nghĩ có phải không?
- Vậy... Vậy nếu không thế ký hợp đồng, anh Từ tại sao còn muốn chuyển khách hàng cho Trương Vĩ chứ?
Văn Phương mặc dù có chút không phục, nhưng cô không thế không thừa nhận, lời Vương Mẫn nói quả thật có đạo lý.
- Anh Từ là điếm trưởng, là nhân vật lớn, ý nghĩ của người ta chúng ta sao có thế có thể hiểu rõ!