Còn Quách Bân cùng Vương Mẫn nghe được lời nói của Mộ Dung Huyên, hai người nhìn nhau, trong mắt đều lộ ra một chút vẻ thất vọng, căn nhà này là Trương Vĩ tìm được, nếu như Mộ Dung Huyên ký căn nhà này, tất cả công trạng sẽ thuộc về Trương Vĩ, bọn họ một xu tiền quan hệ cũng không có, trong lòng bọn họ sao lại có thế không mất mát.
- Mộ Dung tiểu thư, cần phải mướn cửa hiệu này thì cô đưa ra giá cả là bao nhiêu, giá cao nhất có thế đưa ra là bao nhiêu, cô tiết lộ trước cho tôi một chút, như vậy tôi nói giá cũng có căn cứ.
Từ Minh thấy được Mộ Dung Huyên đã có ý thuê phòng, nên không để cho cô nàng quá nhiều thời gian suy nghĩ, mà là lập tức thúc đẩy, chuẩn bị quyết định.
- Từ quản lý, chủ nhà muốn mỗi tháng bao nhiêu tiền cho thuê cửa hàng vậy?
Mộ Dung Huyên trên mặt lộ ra một chút nụ cười giảo hoạt, hỏi ngược lại.
- Trương tỷ muốn cho thuê với giá là 100.000 trở lên.
Trương Vĩ nói.
- Từ quản lý, ngành kinh doanh bất động sản ngài là người chuyên nghiệp, với phán đoán của ngài cửa hiệu này mỗi tháng 100.000 NDT thì có đắt hay không?
Mộ Dung Huyên chân mày cau lại, hỏi.
- Ha ha, tòa nhà này là cửa hàng sát mặt tiền đường, vị trí khá tốt, diện tích thích hợp, lượng người đi cũng lớn rất thích hợp mở tiệm ăn, hơn nữa trên tầng trên là vừa kinh doanh vừa là cao ốc văn phòng, bình thường thời gian làm việc chắc chắn vô cùng náo nhiệt, cho nên tôi cho rằng cửa hiệu này giá tiền cũng không cao.
Từ Minh nói.
- Ừ, tôi tin tưởng năng lục của ngài, nếu ngài cảm thấy cái giá tiền này hợp lý, như vậy chỉ cần trong vòng 100.000 tôi đều có thế chấp nhận.
Mộ Dung Huyên cười cười, trong lời nói dường như là khẳng định năng lực của Từ Minh, nhưng lại thản nhiên không đổi sắc đem “mười vạn trở lên” đổi thành “trong vòng mười vạn”, tuy rằng chỉ có hai chữ khác nhau, nhưng là lại vô hình trung đã hạn chế đàm phán giá cả.
- Được, tôi sẽ cố gắng đàm phán giá tiền thuêtừ 100.000 trở lại.
Từ Minh cười nói.
Thật ra chị Trương báo giá là khoảng chừng 95.000 NDT, Từ Minh cố ý bảo Trương Vĩ báo hơn 5000 NDT, bởi vì mọi người đều có tâm lý nghi ngờ, mặc cả, mặc dù Từ Minh dùng cách ra giá thấp nhất, Mộ Dung Huyên khẳng định còn muốn giảm thấp xuống, sở dĩ thường thường nhân viên môi giới khi báo giá đều đem giá thuê báo cao một chút là để trừ hao cho khách hàng trả giá.
- Chị Trương, Mộ Dung tiểu thư đã xem phòng rồi, cảm thấy các phương diện điều kiện đều ổn, nếu như giá tiền thích hợp, cô ấy sẽ mướn cửa hàng này.
-
Từ Minh cười ha hả đi tới trước mặt chị Trương, nói.
- Ngồi xuống đàm phán nào! Anh cho tôi biết họ muốn mướn cửa hàng tôi giá bao nhiêu!
Trương tỷ đưa tay ra dấu, tỏ ý mời mọi người ngồi ở trên ghế sa ***.
Trương Vĩ, Mộ Dung Huyên, Từ Minh ba người ngồi ở trên ghế sa ***, Quách Bân, Vương Mẫn hai người đứng ở phía sau, còn chị Trương Ngọc Hà một mình ngồi ở ghế sa *** bên canh, ở giữa để một cái bàn trà thủy tinh, vài món gai cụ cũng là vật phẩm trong phòng.
-Chị Trương, chúng tôi bên này ra giá mỗi tháng 95.000 NDT, chị xem thích hợp không?
Từ Minh nói giá tiền đúng như giá trong lòng chủ nhà.
- 95.000, ít nhất 97.000 NDT.
Chị Trương nghe được Từ Minh báo giá, ánh mắt xoay chuyển mấy vòng, bĩu môi, nói.
Nghe được lời nói của Trương Ngọc Hà, Từ Minh nhìn Mộ Dung Huyên một cái, gặp được Mộ Dung Huyên gật gật đầu, bày tỏ mình có thế chấp nhận giá tiền này, Từ Minh trong lòng vui mừng, biết được cái hợp đồng này nếu như không đúng ý, khẳng định cũng có thế nói chuyện được, hơn nữa cái giá tiền này Mộ Dung Huyên cũng rất hài lòng.
Từ Minh hiểu biết hiện tại việc này không nên chậm trễ, đang không có những công ty môi giới khác tham gia, nhất định phải thực hiện ngay, nếu không một khi có những công ty môi giới khác nhúng tay, cái giá tiền 97.000 NDT này khẳng định mướn không xong, vì vậy lộ ra bộ dạng cố gắng, đang lúc chuẩn bị phải tiếp nhận giá tiền ký hợp đồng, nào ngờ lại bị tiếng chuông điện thoại di động cắt ngang.
- Em yêu anh một vạn năm, yêu vì anh vượt qua được thử thách…
Trương Ngọc Hà từ bên cạnh lấy ra một cái bóp da màu hồng, bật điện thoại di động, ấn nút trả lời.
- Xin chào, tôi là Trương Ngọc Hà.
- Tốt.
Trương tỷ nói trong điện thoại di động.
. .
- Được, cứ làm như vậy đi.
Trương tỷ nghe xong điện thoại, liền cất lại vào bóp da, ngồi về bên trong ghế sa ***.
- Trương tỷ, chúng ta thương lượng một chút, 97.000NDT, cái giá tiền này có thế chấp nhận, vậy chúng ta ký hợp đồng đi chứ hả!
Cú điện thoại vừa rồi kia, khiến cho Từ Minh có cảm giác lo lắng vô cùng, hắn không dung bất kỳ ngôn từ hoa mỹ nào, trực tiếp mở miệng đề nghị.
- Thật xin lỗi, cửa hiệu này tôi không cho thuê nữa, chồng tôi nói bản thân anh ấy cần dùng.
Trương Ngọc Hà tiếp điện thoại xong, thay đổi khí sắc, thế hiện điệu bộ tiễn khách.
Nghe được lời nói của Trương tỷ, không chỉ Từ Minh, tất cả mọi người tại chỗ đều sửng sốt, trong lòng đều rõ ràng cái hợp đồng này rất có thế kí rồi, nếu cửa hàng cần dùng, thì không có khả năng cho thuê nữa rồi, còn Trương Vĩ tâm như đang ngồi xe cáp treo vậy, lập tức từ đụn mây té xuống đáy cốc.
Đúng lúc này Trương Vĩ nhớ tới khả năng Độc Tâm Thuật của mình, nhanh chóng nhìn chằm chằm ánh mắt chị Trương, đột nhiên, trong mắt đồng tử co rụt lại, hai mắt tỏa sáng, thấy được Trương tỷ cặp mắt đều xuất hiện một loạt hàng chữ màu vàng, phía trên viết: "Vừa rồi có người gọi điện thoại ngã giá 46000 NDT mỗi mét vuông để mua nhà, vì thế tôi không chuẩn bị cho thuê, mà là trực tiếp bán ra."
"Thì ra Trương tỷ cũng không phải là muốn tự sử dụng nhà, mà là chuẩn bị bán nhà."
Thấy được suy nghĩ thật của chị Trương, thần sắc trên mặt Trương Vĩ buông lỏng một chút, đáy lòng lại dấy lên một chút hi vọng, chỉ cần nói chị Trương bỏ đi ý nghĩ bán nhà, thì còn có thế cho Mộ Dung Huyên thuê.