Chuyện liên quan đến bang giao giữa nước Thanh Long cùng nước Huyền Vũ. An vương ở nước Huyền Vũ cũng rất có quyền thế, là một ứng cử viên thừa kế ngôi vị hoàng đế, muội muội của hắn bị giết, hắn há có thể từ bỏ ý đồ
Chuyện này, coi như Nhiếp Chính Vương cũng không có biện pháp đản hộ hắn.
Đoan Mộc Lỗi bị dọa sợ đến toát mồ hôi lạnh, nơi nào còn có tâm tình đi quản Vi Ngưng cùng Công chúa Thanh Đồng? vội vàng mang người xông ra.
Công chúa Thanh Đồng còn có chút mờ mịt cùng không hiểu, lầm bầm nói: “nghe nói Công chúa Hợp Khánh của nước Huyền Vũ là cao thủ nguyên khí thủy cấp hai, không thể nào dễ dàng bị người giết như vậy!”
“Đúng vậy.” Vi Ngưng không lạnh không nóng địa trả lời một câu, nếu không phải là nàng có thói quen giết người nhanh chóng thì chỉ sợ bị Công chúa Hợp Khánh dây dưa một trận lâu.
Kiếp trước sống kiếp sát thủ khiến nàng có kinh nghiệm tác chiến phong phú hơn bất kỳ cao thủ nào trên cái thế giới này, đặc biệt là ám sát, căn bản nàng chính là lão bổn hành.
Công chúa Thanh Đồng xoay người nhìn nàng, ánh mắt nhu hòa một ít, “ngươi không đi tham gia cung yến, đi nơi nào?”
”tùy tiện đi ra ngoài đi rồi đi.” Vi Ngưng không muốn nhiều lời, đứng lên, đạo: “hoàng tỷ, chúng ta cũng đi xem một chút bên kia chuyện đã xảy ra đi.”
“Xem người chết thì có gì hay?” Công chúa Thanh Đồng mặc dù không muốn đi, nhưng vẫn bị Vi Ngưng lôi kéo ra ngoài.
Dọc theo đường đi, khắp nơi đều là thị vệ đề phòng sâm nghiêm, ánh lửa sáng choang, tiếng người huyên náo.
Trong ngoài cung cũng canh gác nghiêm đến mức nước chảy không lọt, khắp nơi đều ở nghiêm tra thích khách.
Chỗ Công chúa Hợp Khánh chết có thật nhiều người vây quanh, từng cây đuốc chiếu làm đêm tối còn sáng hơn cả ban ngày.
Mà lúc này, một thanh âm hốt hoảng vang lên: “không phải là ta! ta làm sao có thể giết công chúa? chuyện này nhất định là có người gài tang vật hãm hại! ta muốn bẩm báo Nhiếp Chính Vương!”
“Đoan Mộc Lỗi, chứng cớ xác thật, ngươi còn muốn chống chế sao?” một giọng đàn ông thô hào vang lên, hiển nhiên là người của nước Huyền Vũ, “An vương điện hạ, mời nén bi thương, người giết chết Công chúa Hợp Khánh, lão thần nhất định sẽ khiến hắn trả giá thật lớn”
“Chứng cớ gì? ta đã nói là gài tang vật! ta không giết người!” Đoan Mộc Lỗi vẫn thà chết không chịu cúi đầu, kiên trì muốn gặp Nhiếp Chính Vương.
Bên ngoài vây quanh quá nhiều người, Vi Ngưng cũng không thấy được tình hình bên trong, chỉ nghe cải vả kịch liệt này, ngược lại hết sức phấn khích.
Công chúa Thanh Đồng nhẹ nhàng nhéo một chút tay của nàng, cắn răng thấp giọng nói: “thật là báo ứng, Đoan Mộc Lỗi cũng sớm phải chết!”
“Chẳng đúng thế sao? An vương là nhân vật hung ác, hắn sẽ đối phó thế nào với người giết chết muội muội mình đây?” Vi Ngưng nhàn nhạt vừa nói.
Lần này gài tang vật Đoan Mộc Lỗi, coi như không đánh chết hắn thì cũng để khiến hắn bị không ít tội, nàng có rất nhiều thủ đoạn có khiến hắn sống không bằng chết!
“Ha haa, thật là tiểu nha đầu lòng dạ độc ác, một chiêu gài tang vật giá họa này, ta thích.” Chợt một trận cười khẽ như có như không vang lên ở bên người.
Vi Ngưng bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn chung quanh.
Bọn họ đứng phía sau cùng đám người, chung quanh trừ mấy thị vệ điều tra cung nữ thái giám thì cũng chưa có những người khác.
Như vậy thanh âm là từ đâu truyền tới? chẳng lẽ có người thấy nàng gài tang vật giá họa?
Nhưng bên cạnh Công chúa Thanh Đồng mặt lại bình thản, dáng vẻ hoàn toàn không giống nghe được lời vừa rồi.
Chẳng lẽ thanh âm này chỉ có một mình nàng nghe được?
Là ai?
Nàng theo bản năng sờ ống tay áo một cái, bên trong nàng để mấy thứ đồ lấy được từ từ nam nhân kia, ngọc bội, chiếc nhẫn, chẳng lẽ những thứ đồ này có cổ quái?
“Ngươi là ai?” Vi Ngưng nhíu mi lại, lấy thần thức hỏi thăm.