Lời thoại bình bình đạm đạm, Đoan Mộc Lỗi nghe vế trước còn gật gù, cho là phế vật Thái tử này kiếm cớ giúp hắn, nhưng nghe được vế sau mới đổi sắc mặt!
Mọi người cũng cả kinh, không ai nghĩ Thái tử phế vật này lại phúc hắc đến mức này. Đoan Mộc Lỗi thường ức hiếp nàng, cái này không phải là lấy công trả thù riêng sao?
Để An vương trông coi Đoan Mộc Lỗi, Đoan Mộc Lỗi còn có thể trôi qua bình yên?
“Mộ Thanh Ninh, ngươi muốn chết!” Đoan Mộc Lỗi hét lớn một tiếng muốn xông lên.
Nam nhân cao lớn như tháp sắt sau lưng An vương vẫn ngăn hắn, cười lạnh: “bề tôi phạm thượng, con mắt không có tôn ti, không ngờ người của nước Thanh Long không có quy củ như vậy!”
Đoan Mộc Lỗi giận đến ánh mắt lồi ra, mạnh miệng nói: “Nhiếp Chính Vương không đến, không ai có quyền quyết định ta đi đâu!”
“tiểu Hầu gia, đây là đang trong cung! Hoàng thượng không có ở đây, chính là Thái tử điện hạ định đoạt, chuyện này nghiêm trọng, ngươi cũng không cần náo loạn!” không ít quan viên nhỏ yếu không ưa Đoan Mộc Lỗi mở miệng.
“Đúng, nếu ngươi nói ngươi bị oan thì tra rõ là được còn gì, sao phải nháo thành như vậy? còn sợ An vương hại ngươi phải không?” mấy vị Vương gia cũng mở miệng.
Vi Ngưng mắt lạnh nhìn Đoan Mộc Lỗi, từ từ nói: “không làm chuyện mờ ám, không sợ quỷ gõ cửa, Đoan Mộc tiểu Hầu gia đang sợ cái gì?”
“Ai nói ta sợ? hừ! ta quang minh lỗi lạc không giết người! ta tin An vương cũng quang minh lỗi lạc, sẽ không ám hại ta!” Đoan Mộc Lỗi lớn tiếng nói.
Hắn ngược lại cũng không ngốc mà biết chụp mũ An vương, nếu như bị dùng tư hình, liền bôi đen danh tiếng An vương.
An vương phất phất tay, để tùy tùng áp Đoan Mộc Lỗi rời đi rồi mới hướng Vi Ngưng chắp tay nói: “Thái tử thâm minh đại nghĩa, đa tạ.”
“không cần khách khí, hy vọng An vương sớm tìm được hung thủ.” Vi Ngưng nhàn nhạt gật đầu với hắn một cái, coi như là lễ phép.
Ai bảo nàng mới là hung thủ giết muội muội của hắn chứ?
Chuyện nơi đây xử lý xong, An vương liền dẫn người của mình rời khỏi hoàng cung, trở về dịch quán, những người còn lại cũng không dám nói thêm cái gì, nhìn Thái tử Thanh Ninh như không có chuyện gì xảy ra, có người bội phục nàng gan lớn dám đắc tội Đoan Mộc Lỗi, có người thương hại nàng.
Mẫu thân Nhiếp Chính Vương sinh ra từ Đoan Mộc gia tộc, Đoan Mộc Lỗi là một nhánh của gia tộc, cho nên quan hệ cùng Nhiếp Chính Vương không giống bình thường.
Chờ Nhiếp Chính Vương hồi kinh biết chuyện ngày hôm nay, phế vật Thái tử này sợ rằng sẽ nếm mùi đau khổ!
Chà chà, thật ra cử động vừa rồi của Thái tử khiến không ít người vui vẻ trong lòng, nhưng nghĩ đến Nhiếp Chính Vương khủng bố, không ai dám nói thêm cái gì.
Vi Ngưng căn bản không có vấn đề, nàng đã sớm muốn đối mặt với Nhiếp Chính Vương, không phải là nàng cuồng vọng, nếu Nhiếp Chính Vương thật muốn giết nàng, như vậy vị trí Thái tử làm sao ngồi vững?
Trời cao biển lớn, nàng tiêu sái qua, không ai có thể trói buộc nàng!
“Ninh nhi.” trở lại Thái tử điện, Công chúa Thanh Đồng một mực trầm mặc mới mở miệng, một khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch vô sắc, “ta biết ngươi hận Đoan Mộc Lỗi, nhưng cứ như vậy thì coi như hoàn toàn đắc tội với hắn.”
Nàng vừa rồi sợ đến mức hoàn toàn không nói ra lời, lúc nghe Thanh Ninh mở miệng nói lời kia, nàng hoàn toàn bất ngờ, căn bản không biết ngăn cản thế nào.
“đệ biết như vậy không tốt, nhưng xin hoàng tỷ yên tâm, đệ có biện pháp ứng phó.” Vi Ngưng cũng không lo lắng.
Nếu nàng đã chuyển kiếp tới biến thành Mộ Thanh Ninh, nàng tuyệt sẽ không giống loại Mộ Thanh Ninh cẩu thả sống trộm, chui chui lủi lủi chỉ cầu có thể sống.
Vi Ngưng không phải là người như thế, nàng không thích nhẫn nhục chịu đựng, nàng biết trong đời muốn bất cứ thứ gì thì chỉ có thể tự mình giành lấy.
Hơn nữa, tính cách của nàng luôn luôn là thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết không nhắm mắt!
Không có quá nhiều ngôn ngữ an ủi Công chúa Thanh Đồng, chỉ có thể kiếm cớ trở về phòng nghỉ ngơi.
Nàng làm việc từ trước đến giờ không thích giải thích quá nhiều, nhưng từ nay về sau sẽ không để người ức hiếp Mộ Thanh Đồng, đây là điều mà nàng đã sớm hạ quyết định!