“Giới linh?” Vi Ngưng hoài nghi nhìn hắn một cái, nếu là giới linh, chính là một luồng hồn phách ẩn trong chiếc nhẫn, chẳng lẽ, hắn là một con quỷ?
Tựa hồ nhìn thấu ý tưởng trong lòng nàng, hắn nhẹ nhàng cười, chỉ một thoáng gió trăng vô biên, “tiểu nha đầu, ta là nam nhân thứ thiệt, có máu có thịt có dục vọng, ngươi sẽ không không cảm nhận được chứ?”
“Ta chỉ cảm thấy tay đặc biệt ngứa, muốn đánh người.” trình độ diễn xuất của nam nhân này, tuyệt đối xếp hàng thứ nhất ở trong đời nàng.
Nhưng kẻ ngu mới coi hắn làm giới linh, người đàn ông này trên người khí chất yêu nghiệt cao quý, có tà khí không tầm thường, nhất định không phải là người bình thường.
Mặc Vô Cực lười biếng dựa vào gối, ngữ điệu hoa lệ cười khẽ, con ngươi mực ngọc chậm rãi nhìn trọn khuôn mặt nhỏ nhắn gầy gò của nàng.
“Tên Đoan Mộc Lỗi đó có phải thường ức hiếp ngươi hay không?” hắn hơi mở miệng mang ngữ khí nguy hiểm, hừ, dám ức hiếp tiểu nha đầu mà Mặc Vô Cực hắn coi trọng, chán sống!
“Chẳng liên quan tới ngươi, bớt can thiệp vào chuyện của người khác đi.” Vi Ngưng nhàn nhạt nói, đoạt lấy chiếc nhẫn từ trong tay hắn, trong này có nhiều thứ tốt như vậy, nàng sẽ không nhường cho hắn.
Mặc Vô Cực lười biếng nhìn nàng, con ngươi giống như lưu ly thượng hạng, có thể dễ dàng nhìn thấu hết thảy.
“Nếu là ta, hắn đã chết một trăm lần.”
Vi Ngưng hơi mang châm chọc nhìn hắn một cái, “chết một trăm lần có ích lợi gì? ta chỉ cần hắn chết một lần còn thống khổ hơn so với chết một trăm lần!”
“Ha ha, thú vị, ta thích!” ca ngợi không chút keo kiệt, bọn họ quả thật là một loại người.
Vi Ngưng nhìn chằm chằm chiếc nhẫn, chợt giật mình hỏi: “ngươi biết chủ nhân trước đây của chiếc nhẫn này sao?”
“Có lẽ biết đi.” Mặc Vô Cực không hứng thú nói.
Vi Ngưng cũng không tiếp tục hỏi, nàng không phải hứng thú với người nam nhân kia, mà là bảo bối lấy được từ hắn.
Trước mắt ngoại trừ biết trong chiếc nhẫn hắc ngọc có một không gian khổng lồ, còn lại nàng cũng không biết gì cả.
Nhưng không sao, nàng có nhiều thời gian từ từ hiểu rõ.
Chẳng qua là người đàn ông này……
“ta buồn ngủ, ngươi còn không mau cút đi?” miễn cưỡng liếc hắn một cái, người đàn ông này chiếm giường nàng, tựa hồ không có ý định rời đi.
Mặc Vô Cực câu khởi hình dáng ưu mỹ đích thần giác: “Thái tử Thanh Ninh tuyệt thế xinh đẹp ở chỗ này, ta thế nào chịu đi?”
“ngươi muốn viện cớ không đi?”
“không muốn đi thật.”
“Ở bên cạnh ta chỉ nuôi hai loại đồ.” Vi Ngưng hướng hai ngón tay về phía hắn, biểu lộ lười biếng, căn bản không nhìn trên người đối phương khí thế cường giả “thứ nhất, sủng vật, thứ hai, đầy tớ. Ngươi là loại nào?”
Mặc Vô Cực trong con ngươi vui vẻ chuyển thâm, tiểu nha đầu này bề ngoài lãnh khốc lãnh đạm, nội tâm phúc hắc vô cùng, một cái miệng nhỏ nhắn thật đúng là độc!
”bảo bối a, chúng ta nói điều kiện được không?” Mặc Vô Cực chống cằm cười khẽ, trên mặt mặt nạ màu bạc sáng như tuyết đầu độc lòng người.
”điều kiện gì?”
”có muốn hay không trở thành một tên chân chính Huyễn Linh Sư?” thanh âm của hắn tràn đầy cám dỗ.
ở trên Đại lục Già Lam, trở thành Huyễn Linh Sư là ước mơ của mỗi người, bởi vì chỉ có trở thành Huyễn Linh Sư mới có thể bước lên kia con đường trở thành cường giả!
Mộ Thanh Ninh sở dĩ bị ức hiếp là bởi vì hắn không phải là Huyễn Linh Sư, mà Đoan Mộc Lỗi lớn lối như vậy cũng vì hắn là một tên cao thủ Nguyên khí Lôi cấp bốn!
Huyễn Linh Sư chia làm năm loại thuộc tính: lôi, phong, hỏa, thủy, mộc. Cấp bậc từ cấp một đến cấp mười hai, sau cấp mười hai còn có Hồn cấp hiếm khi thấy, cùng với cấp bậc Thần cảnh càng cao thâm hơn!
Cám dỗ trở thành Huyễn Linh Sư đối với Vi Ngưng mà nói là rất lớn.
”Ngươi có biện pháp gì?”
“Đi theo ta.” bàn tay Mặc Vô Cực vươn ta, căn bản không cho nàng cự tuyệt, ôm chặt hông của nàng, liền giống như sao rơi bắn về phía ngoài cửa sổ!