Trầm Vi Ngưng nhớ lại, trong đầu trí nhớ lộn xộn trong nháy mắt đẩy nàng vào khôn cùng bóng đêm.
Mộ Thanh Ninh, mười bốn tuổi, thái tử của nước Thanh Long, từ nhỏ đã vô dụng, không học vấn không nghề nghiệp.
Nhiếp Chính vương cầm giữ triều chính nuóc Thanh Long, ngay cả hoàng đế cũng là con rối, nên không ai có thể che chở hắn.
Tuy rằng thân phận thái tử tôn quý, nhưng lúc nào cũng bị người bắt nạt đánh đòn. Cùng tỷ tỷ là công chúa Thanh Đồng sống nương tựa lẫn nhau.
Nhưng Mộ Thanh Ninh rõ ràng là nữ hài tử, sao có thể bị sắc phong làm thái tử?
Vì cái gì mà sinh ra đã bị phong ấn thân phận nữ nhi? Vô số trí nhớ của Mộ Thanh Ninh dũng tiến vào, bắt buộc nàng tiếp thu, cho dù không muốn tin tưởng, nàng vẫn không thể không chấp nhận sự thực này.
Nàng.. xuyên... qua!
Nàng nhớ rõ chính mình vì bảo hộ một khối hắc ngọc thần bí mà bị đuổi giết, thời khắc sống chết bị hắc ngọc kéo vào một mảnh lốc xoáy, mở to mắt đã ngay tại trên người thái tử phế vật này.
Sét đánh xuyên qua, tất thành nữ chủ. Mỹ nam làm bạn, mây mưa thất thường.
Chó má! Bậy bạ! Ai tới nói cho nàng trong thân phận một nam hài còn bị đánh cho thê thảm như vậy, lại chính mắt thấy tỷ tỷ vì bảo hộ mình mà bị tặc nhân làm nhục, đến tột cùng là xuyên qua cái chó má gì?
Đột nhiên, ngực bị một chân nặng nề giẫm lên, Trầm Vi Ngưng phun ra một ngụm máu.
Đau nhức!
"Thanh Ninh, nếu ngươi là nữ nhân, ta hôm nay có thể thống khoái ăn cả hai tỷ muội các ngươi một hồi! Đáng tiếc ta không có hứng thú với nam nhân, hắc hắc ha ha ha ha."
Trầm Vi Ngưng mở to mắt, lạnh lùng ngẩng đầu nhìn hắn, phủ Trấn uy hầu, Tiểu Hầu gia Đoan Mộc Lỗi. Hắn vừa kéo quần, vừa vênh váo tự đắc nâng đầu, đáng khinh liếm liếm môi, nói:
"Thanh đồng công chúa tư vị cũng thật thích! Thật sự là thánh nữ băng thanh ngọc khiết a, hắc hắc ha ha, chúng ta đi!"
Nhiều năm rốt cuộc cũng chiếm được công chúa thuần khiết kia , Đoan Mộc Lỗi đã đạt tới mục đích, bởi vậy cũng không muốn đánh đòn hiểm phế vật thái tử.
Hắn hôm nay tâm tình vui vẻ, phóng một đường sống cho tiểu tử kia!
Một đám người đi theo Đoan Mộc Lỗi rút đi, không ai có tâm tình cúi đầu nhìn thái tử phế vật vừa bị đánh cho chết khiếp.
Tự nhiên, cũng không ai có thể thấy cặp mắt kia luôn khúm núm đã phóng ra tia sắc lạnh!
Trong điện Thái tử nháy mắt an tĩnh lại, Trầm Vi Ngưng ngẩng đầu nhìn cao cao khung đỉnh, máu loãng trong mắt khiến mọi thứ đều không thấy rõ lắm.
Miệng nứt ra, đau quá ......
Một đôi chân nhỏ trắng noãn từ từ đi tới bên cạnh nàng, cúi người, sợi tóc mềm mại phất ở trên mặt nàng, Công chúa Thanh Đồng cẩn thận ôm nàng .
" không sao " giọng nói khàn khàn chậm rãi nói bên tai nàng "có hoàng tỷ ở đây, nhất định sẽ bảo vệ Ninh nhi."
Trầm Vi Ngưng chuyển con ngươi, nhàn nhạt nhìn nàng, xiêm y đơn bạc khoác lên người, da thịt lộ ở bên ngoài có vệt máu ứ đọng cùng vết thương như ẩn như hiện.
Thanh Đồng công chúa lại cười một tiếng , bên khóe miệng mang theo máu , khuôn mặt tái nhợt càng đẹp thê lương, "vương triều này chính là cầm thú ! Ninh nhi, nếu muốn đặt chân ở đây, nhất định phải cầm thú hơn so với bọn hắn, bẩn thỉu hơn bọn hắn! "
Trong lòng rung lên, trong trí nhớ Thanh Đồng công chúa nhu nhược mà nói ra những lời này khiến nàng hơi giật mình.
Dứt lời , Thanh Đồng công chúa liền ôm thật chặt nàng, khóc lớn trong không gian cô quạnh của Thái tử điện.
Trầm Vi Ngưng lặng lẽ dựa vào nàng, bên khóe miệng xẹt qua một tia lạnh như băng.