Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 1020: Kháng Long Hữu Hối (2)

Chương 1020: Kháng Long Hữu Hối (2)




Dịch: lanhdiendiemla.

Lúc này nếu tướng lĩnh đông nam có hành động gì quá khích, càng làm hoàng đế hoảng sợ, chỉ e không đơn giản là cách chức hắn nữa.

- Thực tế chức tổng đốc đông nam không còn tồn tại nữa.

Thẩm Mặc đưa kết luận cuối cùng:

- Đây là điều không thể thay đổi.

Ba người kia chấn động, ủ rũ, trước hiện thực tàn khốc, bọn họ không biết nói gì.

Bị tin tức xấu đả kích, bữa tối trải qua trong im lặng, Thẩm Mặc rõ ràng tâm trạng rất tệ, nói cực ít, không cho người ta cảm giác như gió xuân nữa, nhưng rượu lại uống rất nhiều. Vừa chuốc rượu ba bọn họ, lại tự rót tự uống...

Uống rượu kiểu đó say rất nhanh, chưa tới nửa canh giờ, ba người trong lúc không để ý, đột nhiên không thấy y đâu, vội đi tìm, mới phát hiện ra y đã ngủ vùi dưới gầm bàn.

Cả ba vội đỡ y dậy, Doãn Phượng cảm khái:

- Chuyết Ngôn huynh thống khổ như thế, xem ra ta trách nhầm rồi.

Đàm Luân cũng áy náy nói:

- Xem ra huynh ấy đã tận lực, chúng ta còn dồn ép, thực sự là không nên.

Từ Vị mặc dù nhận ra Thẩm Mặc bất thường, nhưng không nói với người khác, thuận theo lời bọn họ:

- Đúng thế, mấy ngày qua y chạy vạy khắp nơi, trong lòng đau khổ thế nào chúng ta không biết được.

Hai người kia cáo từ, chuẩn bị ngày khác bái phỏng, Từ Vị đưa Thẩm Mặc về hậu viện giao cho Nhược Hạm:

- Đệ muội, thật ngại quá, tối nay cao hứng uống hơi nhiều.

Nhược Hạm cười:

- Làm phiền thúc thúc rồi.

Từ Vị thấy nàng hơi là lạ, lòng hiểu ra vài phần, nhưng biết chuyện này mình không tiện xen vào, để Thẩm Mặc tự giải quyết là hơn. Nghĩ tới đó liền cáo từ.

Tiễn Từ Vị đi, Nhược Hạm thấy nha hoàn định dìu Thẩm Mặc vào phòng ngủ, liền nói:

- Dìu lão gia vào thư phòng.

Nhu Nhương nói nhỏ:

- Phu nhân, hôm nay nơi đó không đốt lò.

- Giờ đốt cũng không muộn.

Nhược Hạm lạnh nhạt nói xong liền về phòng.

Nhu Nương hết nhìn nàng lại nhìn Thẩm Mặc, thở dài:

- Làm theo lời phu nhân đi.

Đêm đó Thẩm Mặc ngủ trong thư phòng, vừa nằm xuống là nôn ọe dính đầy ra người lẫn giường, làm Nhu Nương bận tíu tít, vừa lau mình cho y, lại thay chăn đệm, đút y uống canh tỉnh rượu, mới làm y ngủ an ổn.

Ngày hôm sau Thẩm Mặc dậy rất sớm, là do đau đầu tỉnh lại, y cảm thấy huyệt thái dương giật giật, người không có chút sức lực nào, cổ họng như có lửa đốt. Vừa cựa mình liền đánh thức Nhu Nương gà gật bên cạnh, nàng dụi mắt nói:

- Lão gia tỉnh rồi à?

Vội mang nước ấm hòa mật ong tới, đặt gối sau lưng Thẩm Mặc, đỡ y dậy:

- Lão gia uống chút nước nhuận cổ họng.

Thẩm Mặc nặn ra nụ cười với nàng, vịn tay Nhu Nương, uống hết bát nước.

Nhu Nương bỏ chén, hầu hạ Thẩm Mặc nằm xuống giường, nói nhỏ:

- Tỳ thiếp đi chuẩn bị bữa sáng cho lão gia.

Rồi không đợi Thẩm Mặc đáp lời đã đi thật nhanh, để lại Thẩm Mặc nằm một mình trong thư phòng, thất thần nhìn trần nhà.

Nhu Nương về chính phòng, Nhược Hạm đang cho ba đứa bé ăn cơm, bát cháo trước mặt nàng thì còn nguyên, lạnh ngắt, chưa động chạm chút nào.

Thấy Nhu Nương, Nhược Hạm hỏi:

- Lão gia dậy rồi à?

- Vâng.. Phu nhân không như người nghĩ đâu, đêm qua, đêm qua..

- Đêm qua làm sao?

Nhược Hạm giọng lạnh nhạt.

- Cả đêm qua lão gia gọi tên phu nhân.

Mặt Nhu Nương thoáng qua vẻ mất mác:

- Chỉ một mình phu nhân thôi.

++++

Mấy ngày tiếp đó, phu thê khách khách khí khí với nhau, như không có gì xảy ra, nhưng đến ba đứa bé cũng nhận ra không khí gia đình khác thường, không láo nháo gây chuyện nữa, trở nên yên tĩnh.

Thẩm Mặc mấy lần muốn nói với Nhược Hạm, nhưng nàng đều gạt đi. Bản thân y cũng không muốn hạ mình, nên lại nuốt vào. Cứ thế bốn năm ngày sau, thánh chỉ hạ xuống, quả nhiên y phải đi Giang Nam một chuyến.

Thường thánh chỉ do thái giám truyền, nếu do quan viên truyền, thì chuyện nghiêm trọng rồi, khả năng có ám thị gì đó. Nếu truyền thánh chỉ là quan viên cấp bộ đường thì tầm nghiêm trọng đã tới mức an nguy đến sơn hà xã tắc.

Từ các lão đương nhiên không muốn thân phận của Thẩm Mặc gây bất an cho đông nam, nên lấy danh nghĩa " tuần thị đông nam, khảo thưởng quân đội, tiến cử người có công".

Khâm sai khao quân là việc trọng yếu, do thị lang lễ bộ làm là hợp lý.

Thẩm Mặc còn nhận được mật chỉ, ban cho y quyền tùy nghi hành động. Khi cần thiết thậm chí có thể cách chức Hồ Tôn Hiến, nhưng Từ Giai tin Thẩm Mặc biết nặng nhẹ, chưa tới mức bất đắc dĩ, sẽ không dùng chiêu sát thủ.

Thánh chỉ yêu cầu lên đường ngay trong ngày, Thẩm Mặc sớm đã chuẩn bị xong hành trang, tạm biệt người nhà xong, liền vội vàng tới đại doanh Thông Châu.

Đã đi khao quân không thể hành trang gọn nhẹ được, trừ mấy quan viên đảm nhận phó thủ ra, còn có hơn hai nghìn vệ quân và nghi trượng.

Y tới Thông Châu khi trời sắp tới, quan viên văn võ đã đợi từ trước, chuẩn bị yến tiệc tiễn chân khâm sai đại nhân.

Làm Thẩm Mặc bất ngờ là tướng linh quân là Thích Kế Quang.

- Nguyên Kính, sao lại là huynh?

Thẩm Mặc thấy hắn mừng rỡ vô cùng, rốt cuộc có người sợ vợ hơn cả y rồi.

- Đại nhân.

Thích Kế Quang cười ha hả:

- Việc này do mạt tướng chủ động thỉnh cầu đấy.

- Tốt quá.

Thẩm Mặc vỗ vai hắn:

- Có huynh ta bớt lo hơn nhiều.

- Sẽ không làm đại nhân thất vọng.

Tham gia yến hội xong, Thẩm Mặc giới thiệu tùy viên với Thích Kế Quang, trừ hai quan văn, còn có một phó chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ, làm Thích Kế Quang hiểu chuyến khao quân này không đơn giản.

Tiếp đó mấy nhân vật đầu não bắt đầu thảo luận hành trình.

Năm nay phương bắc lạnh vô cùng, Đại Vận Hà đóng băng, đáng lẽ phải đi đường bộ, nhưng Thẩm Mặc không định làm thế, đội ngũ quá lớn không che dấu được, trên đường ắt có quan viên đón rước nịnh bợ, những nhiễu nhân dân.

Cảnh này y đã thấy một lần, ghét cay ghét đắng, đương nhiên không muốn mình làm nó diễn ra lần nữa.

Cho nên y định đi đường biển, nhanh lại đỡ tốn kém. Đi đường bộ nhanh nhất cũng phải mất hơn một tháng, thêm vào dù tiết kệm chi tiêu nhất cũng hao phí ba vạn. Nếu đi đường biển, chỉ cần nửa tháng, hao phí chỉ có hai vạn hai.

Đương nhiên quan trọng nhất quan viên địa phương không có cớ nhiễu dân, không biết bao nhiêu người tránh được cảnh nhà tan cửa nát.

Y cũng thấu hiểu đạo quan trường, biết quan viên thủ hạ sống kham khổ, đều hi vọng kiếm chác trong chuyến đi này để bù vào chi phí gia dụng. Nên y nói với phó sứ Chu Bồi Giản:

- Tiền lương triều đình cấp cho dùng hết trong chuyến này đi.

Chu Bồi Giản tất nhiên hiểu ý ngay, nhưng lo lắng hỏi:

- Vậy chuyến về thì sao?

- Xe tới ắt có đường, không cần lo.

Chu Bồi Giản mừng rỡ, tình toán xem chia chác phần tiền dư thế nào.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Đợi trong trướng chỉ còn lại Thích Kế Quang và phó sứ Cẩm Y Vệ, vẻ mặt Thẩm Mặc thả lòng, nói:

- Ngu gia, Thích tướng quân là huynh đệ trong nhà, không cần giấu diếm gì hết.

Đó chính là Chu Ngũ, lần này phụng chỉ nam hạ, phụ trách bảo vệ Thẩm Mặc, thu thập tình báo, cùng với một số chuyện không tiện nói.

Chu Ngũ chắp tay với Thích Kế Quang:

- Tại hạ ngưỡng mộ uy danh tướng quân và Thích gia quân lâu rồi.

Vừa rồi nhiều người, khi giới thiệu Thích Kế Quang, hắn chỉ gật đầu coi như chào hỏi.

Thích Kế Quang đáp lễ:

- Ngũ gia quá khen.

Hắn vốn không ưa dân đặc vụ lắm, nhưng nhiều năm rèn luyện, trong lòng có thế nào, bề ngoài vẫn tỏ ra rất thân thiết.

Hai người hàn huyên vài câu, Thẩm Mặc cắt ngang:

- Ngũ gia có lời gì thì nói đi.

Chu Ngũ gật đầu, tổ chức lại câu từ, nói:

- Đại nhân nói đi đường biển có nhiều cái lợi. Nhưng đại dương mênh mông, không liên lạc được với huynh đệ trên đất liền, chẳng phải chúng ta thành mù điếc?

Câu sau hắn không nói ra, nhưng Thẩm Mặc hiểu ý là: Khi ấy Chiết Giang xảy ra chuyện gì không ai biết, cứ đâm đầu vào chẳng phải sẽ rất bị động.

- Đúng thế, có điều thuyền phải tiếp tế ven bờ, khi ấy đến Thiên Tân vệ, ngài sai người tiếp ứng trước là được.

- Vâng.

Chu Ngũ thấy không còn vấn đề gì nữa, liền đồng ý, rồi cáo lui.

Lúc này trong trướng chỉ còn hai người, Thích Kế Quang không nhịn được nữa:

- Đại nhân, thứ cho mạt tướng càn rỡ một lần, có phải lần này ngài nam hạ còn có sứ mệnh đặc thù?

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch