Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 1029: Diễn Biến Khó Lường (4)

Chương 1029: Diễn Biến Khó Lường (4)




Dịch: lanhdiendiemla.

- Được, được...

Tình thế ép buộc, dù Vương Bản Cố không cam tâm, cũng phải cúi cái đầu "cao quý" xuống:

- Lần này là hạ quan đường đột giết người, kết quả chọc vào tổ ong. Hiện giờ chuyện ầm ý tới tận Bắc Kinh, nội các lệnh cho hạ quan dẹp loạn trong một tháng. Giờ đã hơn nửa tháng, mà phản dân ngày một nhiều, dựa vào núi non, làm người ta nhìn mà không bắt được.

Nói tới đó dừng lại nhìn trộm Hồ Tôn Hiến, thấy hắn tuy nhắm mắt, nhưng hiển nhiên đang nghe, liền nói tiếp:

- Ta hoài nghi, có quan viên và hào tộc đương địa dính líu trong đó, nên làm gì cũng vướng víu, bó tay hết cách.

Cuối cùng Vương Bản Cố chắp tay nói:

- Hạ quan lòng đã loạn, nhưng biết nếu không dẹp loạn, chỉ sở bên trên trách tội, đại soái cũng chẳng thể giải thích với nội các...

Cầu xin người khác mà còn khí thế như vậy, đoán chừng là độc nhất vô nhị.

Hắn nói xong liền đợi trả lời, ai ngờ Hồ Tôn Hiến như ngủ gật mất rồi.

Vương Bản Cố thấy bị xỉ nhục, lửa giận bốc lên không còn ngần ngại gì nữa:

- Lần này ta tới không phải chỉ vì cầu viện, mà còn muốn cáo trạng.

- Cáo trạng ai?

Hồ Tôn Hiên mở mắt ra hỏi.

- Chu Tiên, thân là tham tướng Chiết Giang, đáng lẽ phải nghe bản phủ điều phối. Nhưng hắn chẳng những không nghe, mà còn điều quân đội đi thật xa, cứ như chỉ sợ điêu dân không làm loạn. Giờ chuyện không thể vãn hồi, hắn lại đùn đẩy trách nhiệm, bộ đường nói xem phải xử trí thế nào?

Chu Tiên vốn là tướng phạm tội, Hồ Tôn Hiến thấy hắn có tài, nên giữ lại mạng cho lập công chuộc tội. Kết quả hắn không phụ kỳ vọng, mỗi cuộc chiến đều xung phong đi đầu, lập chiến công vô số. Hồ Tôn Hiến rất thích viên tướng mang lại thể diện cho mình này, trong mấy năm đã đề bạt lên thành quan quân cao cấp. Đông nam ai cũng biết hắn là ái tướng số một của Hồ Tôn Hiến.

Giờ Vương Bản Cố nói tới Chu Tiên, là ép Hồ Tôn Hiến phải tỏ thái độ.

Hồ Tôn Hiến khép mắt lại:

- Là do ta ra lệnh, Chu Tiên chỉ làm việc theo lệnh thôi.

Vương Bản Cố không ngờ Hồ Tôn Hiến gánh lấy trách nhiệm, ngây ra hồi lâu mới nói:

- Đại soái muốn ngáng chân ta sao?

- Sai.

Hồ Tôn Hiến chắp tay sau lưng, nhìn con chim non trên trời:

- Bản quan làm thế để cứu ngươi.

- Cứu ta?

Hắn không tin họ Hồ kia tốt như thế.

- Đương nhiên chủ yếu là vì bình định khu mỏ, cứu ngươi chỉ là thuận tiện.

- Nguyện nghe kỹ hơn.

Tốt xấu gì cũng có hi vọng, Vương Bản Cố xuống giọng nói:

- Tại hạ muốn nghe xem cứu thế nào.

- Không cần phải nói với ngươi, ngươi về đợi là được... À phải điều người của ngươi khỏi Cù Châu, đừng làm loạn thêm nữa.

- Loạn thêm...

Vương Bản Cố gần như rít lên hai chữ đó, nói:

- Đại soái không nói rõ, thứ cho hạ quan khó tuân lệnh.

- Đây không phải là lệnh, ngươi không nghe cũng được.

Hồ Tôn Hiến lạnh nhạt nói:

- Khâm sai triều đình đã tới, chức tổng đốc này đã tới hồi kết, theo lệ không được quản lý chính sự nữa.

- Còn chưa giao tiếp, ngài không thể nói bỏ là bỏ được.

Vương Bản Cố cuống lên, nếu Hồ Tôn Hiến bỏ gánh thật, tất cả trách nhiệm sẽ thuộc về hắn. Như thế không chỉ hắn gặp họa, mà vị kia ở trong triều cũng hỏng theo.

- Chuyện dẹp loạn nhanh thì vài tháng, lâu thì mất cả năm.

Hồ Tôn Hiến lắc đầu:

- Nếu ta nhận lấy, khó tránh khỏi bị người ta nói tham quyền cố vị, nuôi giặc giữ mình.

Hắn phất tay áo, nói như được giải thoát:

- Bản quan không muốn tuổi già khó yên.

- Đại soái bi quan quá, triều đình phái khâm sai tới khao quân, ngài thăng quan tiến chức còn không kịp, sao bãi quan được?

Vương Bản Cố tới nước này bất kể mâu thuẫn nữa, hắn biết Hồ Tôn Hiến mà đi, loạn càng ngày càng lớn, không ai cứu nổi mình nữa.

Bản chất Thanh Lưu là thế đấy, mạnh miệng, vô dụng và hèn.

- Bản quan kháng Oa mười năm, từng đối diện với thế gian nan nhường nào, giờ dốc bao tâm huyết, trả lịa cho bách tính khoảnh trời an lành.

Hồ Tôn Hiến vuốt tóc mai hoa râm:

- Nhưng giờ sức khỏe ta đã suy, cái nhìn thấy là, tóc đã hoa râm một nửa, cái không thấy là trong lòng đã mỏi mệt. Vốn định giao lại công việc xong xin triều đình cho từ quan về quê trồng cây, đọc sách, sống tuổi già yên ổn. Ý trời không chiều lòng, khâm sai xuống, bất kể thánh ý ra sao, bản quan quyết ý về nhà nhàn nhã.

Vương Bản Cố là nhân vật có hạng, nhưng nào phải là đối thủ của Hồ Tôn Hiến, sập bẫy hoàn toàn. Lo Hồ Tôn Hiến đi thật thì gay, liền bỏ ảo tưởng kế nhiệm tổng đốc, gian nan nói:

- Đông nam không thể thiếu đại soái...

Hồ Tôn Hiến bình tĩnh nói:

- Đông nam thiếu ai cũng như nhau.

- Chỉ không thể thiếu đại soái.

Vương Bản Cố vái thật sâu, ngôn từ tha thiết:

- Giờ hạ quan mới ý thức được, ngài là thần bảo hộ đông nam, không có ngài, bách tính đông nam sống không yên. Mong ngài vì dân chúng làm thêm vài năm nữa.

Hồ Tôn Hiến không chịu, kiên quyết muốn đi, Vương Bản Cố khuyên uổng công, dậm chân nói:

- Đều tại hạ quan dâng thư đàn hặc, làm đại soái tiến thoái lương nan. May là tấu sớ dừng ở nội các, chưa phát ra ngoài, hạ quan đi xin lại tấu sớ, dù bị trách tội cũng không ngại.

Hắn đương nhiên có toan tính riêng, cùng lắm là bị giáng chức phạt bổng lộc, mà hắn có quý nhân tương trợ. Nhất định nhân cơ hội điều khỏi Chiết Giang, làm bố chính sứ gì đó nơi khác, nhiều lăm mấy năm sau lại thăng về chức cũ, chẳng hề hấn gì.

Đương nhiên tiền đề là phải có người gánh nợ thay, nếu chùi đít không sạch, vị quý nhân kia tuyệt đối không giúp mình.

Bất chấp Hồ Tôn Hiến cự tuyệt, Vương Bản Cố vội vã trở về.

Nhìn theo bóng hắn, Trịnh tiên sinh đi tới, nói:

- Thủ đoạn của đông ông quỷ thần khó đoán, chuyến này hắn tự vả miệng mình rồi. Đám người trong triều không còn cớ đối phó với ngài nữa.

- Ta chỉ uống thuốc độc giải khát thôi.

Hồ Tôn Hiến chẳng tỏ ra có chút vui vẻ gì:

- Đám quý nhân trong triều càng căm ghét ta thêm, sau này ngày tháng càng khó khăn.

- Sao ngài còn...

- Vì ta còn mang tia hi vọng cuối cùng, chỉ cần vượt qua được, nhất định sẽ có cơ xoay chuyển.

Hắn nhớ lại năm ngoái bệnh nặng, Lý Thời Trân tới khám bệnh cho hắn có nói...

Thấy đông ông im lặng, Trịnh tiên sinh đành kiên nhẫn đợi, qua rất lâu Hồ Tôn Hiến mới khôi phục tinh thần, hỏi:

- Sao ngươi còn ở đây?

Trịnh tiên sinh lấy một bản danh sách trong ống tay áo ra:

- Hôm qua ngài cùng các vị đại nhân định kế tiêu diệt "Tam Sào". Phòng kế toán đã tính ra chi phí binh nhu cần thiết..

Hồ Tôn Hiến không nhận lấy:

- Đại khai tốn bao nhiêu?

- Không có 100 vạn là không thể... Số tiền này triều đình không chi trả nổi, chúng ta phải tự giải quyết.

- Có thể giải quyết được không?

- Đông nam chiến hỏa liên miên, chuột trong kho chết đói. Triều đình hạ nghiêm lệnh cấm tăng thuế, không bột chẳng gột nên hồ, chúng ta không giải quyết nổi.

Với tâm phúc của mình, Hồ Tôn Hiến không cần vòng vo:

- Dù có giải quyết được cũng phải để bên trên biết khó khăn của chúng ta... Chỉ làm không nói, trước kia chúng ta quá ngốc.

- Ý ngài là đẩy chuyện này lên cho Bắc Kinh.

- Phải làm từng bước một.

Hồ Tôn Hiến không phủ nhận:

- Trước tiên dẹp loạn ở Cù Châu, nếu như mãi không giải quyết được, khó tránh khỏi giống bên "Tam Sào", càng ngày càng khó. Quảng Đông xa xôi, phản loạn nguy hại không lớn, Chiết Giang thì khác, nếu loạn lâu, sẽ nguy tới xã tắc.

- Vâng.

Trịnh tiên sinh lại hỏi chuyện khác:

- Khâm sai tới đảo Sùng Minh liền dừng lại, nghe nói bị bệnh, không thể rời suối nước nóng trên đảo. Có không ít quan viên văn võ phái người mang lễ vật tới, nghe nói Đường Nhữ Tập, Lưu Hiển, Thang Khắc Khoan còn muốn đích thân tới thăm.

Hồ Tôn Hiến im lặng, không nói.

- Đông ông, dù là bệnh giả hay bệnh thần, chúng ta cũng phải tỏ thái độ chứ?

- Thái độ gì?

Hồ Tôn Hiến lắc đầu:

- Y đâu có thiếu gì.

Mặc dù nói bình đạm nhưng thể hiện rõ quan hệ thân mật với khâm sai.

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch