Ngựa không ngừng vó, cho dù là thiết quân do Thích Kế Quang rèn luyện ra cũng không chịu thấu, ba ngày sau tới ngoài thành Nam Kinh, người mệt ngựa mỏi, đành dừng lại nghỉ ngơi.
Chu Ngũ tới sớm một bước, đem tin tức mới nhất cho Thẩm Mặc, phản quân không khống chế thành Nam Kinh, chỉ bao vây nha môn lục bộ, bắt không ít quan viên. Nhưng may mắn là dù thành Nam Kinh im như thóc, nhưng không có phá hoại quy mô lớn.
- Chẳng lẽ có thần linh phù hộ.
Thẩm Mặc ngạc nhiên.
- Chẳng phải, vì quan binh Chấn Vũ Doanh đều là người bản địa Nam Kinh, thật không tiện hạ độc thủ với người thân.
- Ra là thế.
Thẩm Mặc rốt cuộc yên tâm được một nửa.
- Nguyên nhân cụ thể làm rõ chưa?
Thẩm Mặc hỏi, đây là điều quan trọng trong việc giải quyết vấn đề.
Chu Ngũ gật đầu:
- Là như thế này, năm xưa vì kháng Oa, Nam Kinh chiêu mộ mấy chục vạn quân, mỗi năm hao phí cực lớn, hộ bộ Nam Kinh đau như cắt thịt, nhưng đánh trận quan trọng nhất, vay đông mượn tây, miễn cưỡng duy trì được. Nhưng thời gian qua giặc Oa ở Giang Bắc đã tuyệt tích, hộ bộ liền tìm cách cắt giảm quân phí.
- Theo lệ, mỗi năm vụ giáp hạt thì phát nửa lượng bạc, nhưng hai năm trước, Mã bộ đường giảm còn bốn tiền, đồng thời thẩm tra các vệ, để đảm bảo đúng nhân số. Về sau chê chưa đủ, lại cắt cả "thê lương"
Theo chế độ cũ, lính chưa vợ sáu đấu gạo, có vợ nhận một thạch, bốn đấu kia gọi là "thê lương" cho quân sĩ yên tâm đánh trận.
- Nói tỉ mỉ một chút.
Thẩm Mặc cần cố gắng biết thật rõ chi tiết để hỗ trợ phán đoán.
- Lúc này Mã bộ đường nhận được thánh chỉ tới Bắc Kinh làm hộ bộ thượng thư, tân thượng thư Thái Khắc Liêm bị bệnh không quản lý được chuyện, do Hoàng thị lang lo liệu. Quan binh năm ngoái bị đói, năm nay yêu cầu khôi phục lại đúng hạn ngạch, Hoàng thị lang bỏ mặc. Quy định mỗi tháng phát lương vào thượng tuần, tháng này tới trung tuần chưa có lương, có tin đồn không phát lương, đợi triều đình phê chuẩn miễn giảm "thê lương", vì thế oán giận sôi trào."
Chu Ngũ liếm môi khô cong, nói tiếp:
- Sáu ngày trước, Trương Ngao binh bộ thượng thư Nam Kinh tới Chấn Vũ Doanh duyệt quân, bọn họ vây lấy ông ta yêu cầu phát lương, xảy ra xung đột với hộ vệ Trương Ngao. Trương Ngao thoát vây, yêu cầu quan quân bắt binh sĩ gây chuyện, sau khi bắt mấy người, Chấn Vũ Doanh nổi loạn binh sĩ giải cứu đồng bào, đồng thời thừa thế vây công hộ bộ, xảy ra chuyện này...
Hai người đang nói chuyện thì Thích Kế Quang đi tới, tựa hồ có điều muốn nói.
Thẩm Mặc ra hiệu cho hắn cứ nói thoải mái, Thích Kế Quang liền báo:
- Đại nhân, mạt tướng tới gần thành do thám, phát hiện cửa thành mở rộng, quân phản loạn kết thành từng nhóm cướp đoạt tài vật, thậm chí công khai đánh đập bách tính, không khác gì phỉ loạn, không hề có quân kỷ, tựa hồ hoàn toàn không phòng bị gì cả.
Thẩm Mặc nhìn thành Nam Kinh trong trời chiều, như con quái thú khổng lồ say ngủ, hỏi:
- Ý huynh là gì?
- Binh quý thần tốc, mạt tướng suất lĩnh bản bộ đoạt thành, giải cứu nha môn lục bộ.
- Nguyên Kính huynh nói có lý.
Chu Ngũ hưởng ứng:
- Cầm đầu gây chuyện tuy là Chấn Vũ Doanh, nhưng có năm doanh khác hưởng ứng, các doanh còn lại đang dao động, quan quân trấn áp không nổi, giờ sắp tiến thành. Mà bọn họ không phải là người Nam Kinh, chuyện cướp bóc giữa đường một khi xảy ra mà không dùng thủ đoạn sấm sét trấn áp, sẽ ngày càng khó vãn hồi.
Thẩm Mặc không trả lời ngay mà lặng lẽ lắng nghe, sau đó ngầm tính toán rất lâu mới nói:
- Quan viên trong thành có thể tự cứu không?
Hai người gật đầu:
- Đúng là có thể.
- Đâu chỉ có thể.
Thẩm Mặc chắp tay sau lưng đi vòng quanh:
- Nam Kinh tuy là cố đô, nhưng đủ lục bộ, trong đó đầy các vị đại nhân từng trải sóng gió, hiện giờ binh biến đã qua năm ngày, bọn họ không thể khoanh tay chờ chết, ắt đã áp dụng cách tự cứu mình. Hiện giờ điều cần phải biết là, bọn họ đã làm gì, tiến hành tới bước nào, trước khi làm rõ không thể làm bừa.
Nếu như vì hành động của bọn họ mà hỏng kế hoạch tự cứu của quan viên trong thành, thì trách nhiệm rất lớn.
- Xin nghe kinh lược ra lệnh.
Hai người liền không giữ ý mình nữa.
- Ngũ gia, phiền đi chuyến nữa, làm rõ vấn đề ta vừa nói.
Chu Ngũ chắp tay:
- Hạ quan làm ngay.
Rồi xoay người biến mất trong bóng đêm.
- Nguyên Kính huynh, đã có bản đồ thành phòng chưa?
- Đã có.
Thích Kế Quang gật đầu.
- Ta cần huynh sắp sẵn phương án đột kích ra sao, giải cứu thế nào.
Thẩm Mặc trầm giọng nói:
- Chẳng may xảy ra binh loạt phải khống chế thế nào v..v..v.. Tất cả tình huống có thể xảy ra phải dự phòng trước.
- Giống như lúc ở trên đảo Sùng Minh?
Khi đó tính toán xấu nhất là xung đột với Du gia quân, Thẩm Mặc bảo Thích Kế Quang chuẩn bị trước các phương án.
- Đúng thế, chuẩn bị càng đầy đủ, hiệu quả phát huy càng tốt.
Kiên nhẫn đợi tới canh ba, Chu Ngũ mang về một người trẻ tuổi ăn mặc kiểu gia đinh.
- Đại nhân, đây trưởng tùy của thủ bị thái giám Hà Thụ, biết khinh công, thừa lúc tối trời chạy khỏi nha môn, tới cứ điểm Cẩm Y vệ.
Chu Ngũ giới thiệu.
Thẩm Mặc hỏi tiểu thái giám kia:
- Ngươi tên là gì?
Thám giám kia khấu đầu:
- Tiểu nhân là Tiểu Thất, được lệnh của Hà công công ra báo tin, không ngờ kinh lược gia gia tới nhanh như thế.
- Đứng lên nói chuyện, trong nha môn rốt cuộc tình huống thế nào? Ngươi mau chóng báo cho ta.
Tiểu thái dám mặt còn chưa hết sợ:
- Đám vong mệnh Chấn Vũ doanh năm ngày trước điên cuồng xông vào thanh, tên thủ quân Vương bát đản cùng một bọn với chúng, vờ vịt ngăn cản rồi tránh sang bên xem náo nhiệt để chúng bao vây hộ bộ. Sau đó các doanh khác học theo, bao vây các nha môn khác. Bộ đường binh bộ và Hà công công bảo chúng lui quân, nhưng bị bọn chúng đuổi về. Hai bên giằng co một ngày, Chấn Vũ doanh mất kiên nhất tiến vào hộ bộ, muốn bắt thượng thư, kết quả không tìm được người, liền bắt Hoàng thị lang và mấy vị lang trung.
Thẩm Mặc mày nhíu thành cục, nhưng không nói gì, tiếp tục lắng nghe tiểu thái giám nói:
- Bọn chúng xông vào ngân khố, phát hiện không có gì, cho rằng hộ bộ giấu đi. Liền kích động kéo Hoàng thị lang lên lầu chuông, cởi sạch y phục chửi mắng đánh đập, bắt phát lương. Về sau mất kiểm soát đánh chết Hoàng thị lang.
- Nhưng chưa lấy được bạc bọn chúng không thôi, tiếp tục tấn công các nha môn khác, ép Trương bộ đường và Hà công công đàm phán, hai vị đó vì tránh để xảy ra án mạng, đành đồng ý mau chóng trả lương thiếu. Trước tiên phát 2 vạn lượng bạc, đám phản binh không đồng ý. Hai vị đành bỏ hầu bao thêm 3 vạn nữa, Chấn Vũ doanh mới dịu xuống.
- Không ngờ các doanh khác cũng học theo đòi lương, các doanh tạm thời chưa gây chuyện cũng xen vào, nói không thể bạc đãi họ. Hà công công thỉnh cầu thư thư cho vài ngày, nhưng tới hôm nay bọn chúng lại kích động, nói tới trời sáng không có tiền, sẽ tấn công một nha môn nữa, giết vài vị quan lớn..
Tiểu thái giám nói năng lộn xộn, nhưng Thẩm Mặc vẫn hiểu được:
- Hà công công phái ngươi ra có nhiệm vụ gì?
Tiểu Thất vỗ đầu:
- Úi chà, tiểu nhân thiếu chút nữa quên mất, Hà công công bảo tiểu nhân ra nhờ huynh đệ Cẩm Y vệ vay tiền giúp.
Rồi lấy một tờ giấy trong lòng ra:
- Đây là giấy ghi nợ có con dấu Trương bộ đường, Hà công công, mong kinh lược gia gia nhất định phải giúp.
Thẩm Mặc xem giấy nghi nợ, tổng cộng 50 vạn lượng, xem phần ký tên, hai người đó chưa mê muội, đều đóng dấu tư nhân.
Thấy Thẩm Mặc không nói, Chu Ngũ bảo Tiểu Thân đi theo lui xuống, tránh quấy nhiễu suy nghĩ của đại nhân.
Tình hình cơ bản đã rõ, giờ là lúc quyết định rồi, Thẩm Mặc biết nhiệm vụ trọng yếu là giải vây quan viên, thân là một phần tử trong quần thể này, y phải có tự giác coi lợi ích của nó là cao nhất, thương vong bất kỳ quan viên nào y cũng không gánh vác nổi.
Đồng thời phải lập tức bình loạn, binh giả hung khí dã, nếu không xử lý thỏa đáng, lý lịch dính phải vết đen này, sinh mệnh chính trị coi như kết thúc.