WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 1109: Tan Vỡ(1)

Chương 1109: Tan Vỡ(1)




Dịch: lanhdiendiemla.

Mặc dù biết sứ giả tới tám phần mười là gián điệp do Lại Thanh Quy phái tới, nhưng Thẩm Mặc vẫn án binh bất động. Lúc này Chu Ngũ báo lại, số phản tặc trong trận chiến lần trước bắt làm tù binh đã thu thập thoả đáng toàn bộ, nguyện ý hợp tác rồi cùng quan phủ rồi...Thật ra từ khi Lý Trân bị trao đổi trở về, nhưng hoàn toàn không quản tới họ, những người này đã tan nát hết cõi lòng, hướng về quan phủ cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn.

Thẩm Mặc liền bảo Chu Ngũ dẫn vài người âm thầm nhận rõ sứ giả tới, quả nhiên đều phủ nhận không có ai bên cạnh Lý Trân, nhưng có gặp qua mấy người này tại tổng trại và đều có thể gọi ra tên của họ. Thậm chí còn nhận ra chủ sự chân chính của đám người này, không phải là đầu mục bên ngoài mà là một tên mã phu...Các tai mắt nói cho Thẩm Mặc, người này chính là Lại Thanh Xuyên, đường đệ của Lại Thanh Quy, cũng là người hắn tín nhiệm nhất.

Khi điều này xác định không thể nghi ngờ, phán đoán không sai, Thẩm Mặc mới chính thức triệu kiến sứ giả.

Sau khi chào hỏi, y liền nhiệt tình ân cần thăm hỏi tình hình gần đây của Lý Trân thế nào, trong lời nói hết sức quen thuộc đối với bảy bà nương, một tỷ tỷ, còn có một đứa con của hắn, điệu bộ là tri tâm bạn tốt của Lý Trân.

Mấy sứ giả nhìn nhau, tin ba phần rồi liền hỏi dò:

- Đại vương chúng tôi hỏi, Cán Nam Tuyên úy sử đó có phải là thánh chỉ không?

Thẩm Mặc thầm nghĩ, việc quan trọng như vậy mà cũng không luyện tập trước? Ta cũng biết thủ hạ của Lý Trân gọi hắn là đại công tử, nào phải đại vương đâu? Nhưng nét mặt vẫn nghiêm trang nói:

- Thổ ty là nhất định phải thiết lập, nhưng có được cấp bậc cao như thế hay không thì còn phải nhìn biểu hiện của đại vương nhà ngươi thôi!

- Biểu hiện thế nào? - Sứ giả nhỏ giọng hỏi.

- Ta đã nói nhiều lần rồi, chỉ có một yêu cầu, đó chính là diệt trừ Lại Thanh Quy.

Thẩm Mặc liền làm ra vẻ oán giận, cố ý tại trước mặt họ mắng Lại Thanh Quy lòng muông dạ thú, tội ác tày trời, theo người như thế thì không khác làm bạn với hổ lang, có người này tại Cán Nam, Cán Nam vĩnh viễn không ngày bình yên.v..v

Tiếp theo y lại khen ngợi nghĩa cử hàng phục triều đình, bỏ gian tà theo chính nghĩa của Lý Trân, cũng vỗ ngực cam đoan:

- Lại Thanh Quy mơ ước Hắc giáp quân nhà ngươi, ta thì lại không đỏ mắt! Lập lại một lần, chờ sau khi các ngươi tuyên bố quy phụ Vương hóa, Hắc giáp quân liền chuyển là thổ ty quân, là quân đội hợp pháp của Tuyên úy sứ ti.

Dừng một chút, y lại cười nói:

- Án lệ cũ, tỉnh Giang Tây phải gánh vác phân nửa quân lương của các ngươi, ta sẽ tranh thủ một chút, để xem có thể đề cao đến bảy thành hay không...

- A...

Mấy tên sử giả đều là đầu mục sơn trại, bao nhiêu không nói, chứ đều có nhân mã của riêng mình, nghe nói Lý Trân sẽ nhận được hậu đãi như vậy, trong lòng ngoài vừa ao ước lại đố kị, thì cũng đã tin năm phần.

Thẩm Mặc lại hỏi bọn hắn, Lý Trân đã tranh thủ được tỷ phu của hắn hay chưa?

Mấy người nhìn nhau, không biết nên trả lời thế nào.

Thẩm Mặc nghe vậy nhíu mày nói:

- Thế nào? Còn chưa có tiến triển sao?

Mấy người chỉ sợ làm Thẩm Mặc tức giận, tên cầm đầu liền nói:

- Cũng không phải, chỉ là nhị đương gia tâm cơ rất sâu, từ trước đến nay là người không thấy thỏ chết thì sẽ không thả chim ưng...(không làm việc không nắm chắc).

- Đúng, đúng...

Tên còn lại cũng tiếp lời:

- Hắn bảo chúng tôi đến hỏi, hắn có thể được lợi ích gì? Sau đó mới có thể cho câu trả lời thuyết phục.

- Cái này à, hình như không nên hỏi ta mà? - Thẩm Mặc không hài lòng nói: - Bản quan đã đưa ra điều kiện rồi, phân chia sao là chuyện nội bộ của các ngươi.

Rồi có chút nôn nóng vung tay nói:

- Lúc trước Lý Trân đã bảo đảm với ta thế nào, hắn nói trong một tháng nhất định lấy cái đầu của Lại Thanh Quy, nên ta mới khoe khoang với triều đình. Bây giờ còn chưa tới nửa tháng mà ngay cả người giúp đỡ cũng chưa có quyết định. Hiện tại ta rất hoài nghi, hắn có thể thực hiện đúng hạn lời hứa hẹn hay không đây!

Mấy người thấy thấy hắn tức giận, vội vàng bảo đảm:

- Nhất định có thể.

- Hừ, về phần yêu cầu của tỷ phu hắn...

Thẩm Mặc hừ một tiếng:

- Trước tiên mời chư vị quý sứ trở lại nghỉ ngơi, đợi bản quan làm ra điều khoản rồi sẽ liên hệ với chư vị sau.

※※※

Thẩm Mặc phát tác càng khiến sứ giả vững tin, giữa y và Lý Trân thực sự đã đạt thành hiệp nghị gì rồi, bằng không cũng không thể sau khi nghe được sự tình tiến triển không thuận lợi liền trở nên tức giận như vậy... Mấy tên sứ giả trở lại dịch quán báo cáo với Lại Thanh Xuyên, hắn đã tin bảy thành, thấp giọng nói:

- Xem ra Lý Trân phản bội là khẳng định rồi, Loan Bân cũng là chuyện sớm muộn thôi.

Mấy người đều gật đầu nói:

- Chúng tôi cũng nghĩ như vậy.

- Phải nhanh chóng báo lại tin tức ở đây cho đại long đầu.

Lại Thanh Xuyên suy tư chốc lát rồi đưa ra quyết đoán. Hắn nói với một tên thủ hạ:

- Giờ ngươi đề xuất với họ, nói phải đi về báo cáo tiến triển.

Rồi hắn rất khẳng định nói:

- Họ sẽ đáp ứng, sau đó ngươi trở về bẩm báo cho đại long đầu.

- Được.

Thủ hạ gật đầu rồi đi làm theo, kết quả rất thuận lợi nhận được cho phép, vội vã ra khỏi thành.

Những người còn lại thì ở lại trong dịch quán chờ đợi câu trả lời của Thẩm Mặc, dù sao thì ăn uống tốt hơn nhiều ở trên núi, bọn họ cũng không nóng lòng.

Ai ngờ đợi mãi đợi mãi, đợi được chỉ là một cái lưới lớn chụp xuống...

Ban đêm ngày đó, bọn họ như mọi khi uống rượu đùa giỡn thì nghe được bên ngoài có tiếng huyên náo, có người hô to:

- Vây chỗ này lại, đừng cho họ chạy...

Lập tức tiếng phá cửa, tiếng chó sủa nháo nhào lên.

Mấy người tức khắc khẩn trương vô cùng, nhưng không biết đã xảy ra chuyện gì.

- Đừng ngồi như đống

*

vậy, nhanh đi ra xem sao.

Lại Thanh Xuyên nói rồi liền đứng dậy đi ra ngoài, cũng không phải cửa viện mà là chạy về hướng chuồng ngựa.

Những người còn lại đành phải kiên trì đi tới trong viện, mở đại môn, như không có việc gì hỏi:

- Xảy ra chuyện gì?

- Được rồi, đừng giả bộ nữa.

Các quan sai do một tham tướng khảm răng vàng dẫn đội, cười lạnh nói:

- Sứ giả thực sự đã đến, màn kịch của các ngươi bị vạch trần rồi.

Rồi vung tay lên nói:

- Bắt hết những tên giả mạo này lại!

Bọn quan binh ùa lên, không phân tốt xấu trói lại tất cả mọi người. Đối phương tự nhiên sẽ không cam tâm chịu trói, liều mạng vùng vẫy:

- Buông ra, buông ra, chúng tôi mới là thật, những người đó là giả đấy, các ngươi không thể bắt người lung tung!

- Còn nói mình là thật.

Tham tướng nghe vậy giận dữ nói:

- Sứ giả bọn này phái ra đã bị Lại Thanh Quy bắt giữ, chuyện quan trọng như thế mà lại bị các ngươi che giấu, tới cùng ý đồ là gì?

Mấy tên sứ giả hoảng loạn, nhưng chuyện cho tới bây giờ, nói thật thì chỉ có chết, không khai ra thì còn có một đường sinh cơ, cố gắng trấn định nói:

- Không thể nào, chúng tôi giấu hắn rất kỹ, sao lại bị...

- Hừ, không cần nguỵ biện. - Tham tướng cười lạnh nói: - Đem các ngươi đi đối chất với họ một phen, sẽ biết ai thật ai giả ngay thôi.

Nói xong vung tay lên:

- Bắt người!

Ngay sau đó các quan sai như lang như hổ ùa vào, ở những nơi thế này, phản kháng không có chút ý nghĩa, các sứ giả chỉ phải thúc thủ chịu trói.

Các quan sai lại lùng khắp viện tử, mang đi hết hành lý vật phẩm của họ, nhưng cũng không biết bởi vì trời tối hay là sơ sót mà vẫn không đến chuồng ngựa tìm.

Cuộc truy bắt rất nhanh kết thúc, các quan sai rút lui rồi trong viện an tĩnh trở lại. Chỉ thấy từ đống cỏ khô trong chuồng ngựa thoáng động đậy, lộ ra một đôi mắt kinh hoàng, đó là Lại Thanh Xuyên đã lọt lưới. Mặc dù bên ngoài đã không có động tĩnh nhưng hắn vẫn nơm nớp lo sợ, đợi một đoạn thời gian mới dám dè dặt đi ra, cũng không dám đi chính viện kiểm tra tình hình mà leo tường gần đấy đi ra.

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.