Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 1112: Tan Vỡ(4)

Chương 1112: Tan Vỡ(4)




Dịch: lanhdiendiemla.

Nương theo ánh đèn, Lại Thanh Quy thấy Loan Bân đang ngồi trên ghế trước mặt, có thịt gà vịt cá, bốn món ăn một canh, còn có một bình rượu nhỏ, hắn tức giận vung chân đá ngã lăn cái ghế, ly chén rơi hết xuống đất.

Có chút tiếc hận nhìn rượu hỉ rơi trên mặt đất, Loan Bân lắc đầu, lại ngồi yên bình tĩnh nhìn Lại Thanh Quy:

- Rốt cuộc ngay cả ta ngươi cũng muốn giết sao?

Lại Thanh Quy run run nơi khóe miệng, oán hận nói:

- Có phải ngươi đã tiết lộ bí mật của ta ra ngoài phải không?

Mặc dù không rõ lắm đối phương ám chỉ gì, nhưng Loan Bân không muốn suy nghĩ nhiều, cũng không muốn nhiều lời, hắn chỉ dửng dưng nói:

- Phải thì làm sao?

Lời này Lại Thanh Quy nghe vào tự nhiên là câu trả lời khẳng định. Hắn nhất thời nộ khí dâng trào, bay lên đá một cước vào ngực hắn. Loan Bân kêu một tiếng đau đớn, như bao tải văng ra ngoài, va vào hàng rào, sau đó từ từ tuột xuống đất.

Hàng rào với những thanh gỗ to như miệng chén cũng kẽo kẹt, có thể thấy được một kích ôm nỗi hận của đại long đầu có bao nhiêu lực lượng.

Nhưng Lại Thanh Quy cũng chưa giải hận, đuổi theo lấy tay nhấc hắn lên, dí lên hàng rào, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Ta đối đãi với ngươi không tốt sao?

- Tốt.

Loan Bân gật đầu, nói giọng yếu ớt:

- Ăn mặc, cái gì cũng không thiếu...

- Ta từng có lỗi với ngươi chưa?

Ánh mắt Lại Thanh Quy càng âm độc, nắm tay không tự chủ được thắt chặt hơn. Miệng Loan Bân tràn ra máu, nhưng vẫn ráng lắc đầu nói:

- Không có...

- Vậy vì sao phản bội ta? - Lại Thanh Quy đã khó áp chế lửa giận.

- Ta...

Quang mang trong mắt Loan Bân thoáng qua rồi trôi đi, nhắm mắt lại chậm rãi nói:

- Đối thủ quá mạnh, ngươi không có hy vọng thắng...

- Cục

*

!

Lại Thanh Quy cả giận nói:

- Bao nhiêu năm rồi, chúng ta đã đánh bại bao nhiêu cái gọi là danh tướng? Thập vạn đại sơn này chính là là chắn vô địch của chúng ta, trăm vạn Xa tộc là nguồn suối sức mạnh của chúng ta, ở chỗ này chúng ta bách chiến bách thắng!

- Ngươi còn trầm mê trong tưởng tượng, không chịu chấp nhận hiện thực...

Loan Bân lắc đầu, nói giọng đứt quãng:

- Ngẫm lại xem mấy năm nay, chúng ta làm chuyện gì, cướp bóc, bắt cóc tống tiền, hiếp dâm, giết người, xảo trá, bắt chẹt, bắt ép tráng đinh...Cái này phần lớn đều làm với tộc nhân của mình, khụ khụ...

Thở dốc vài hơi, hắn lại nói tiếp:

- Nếu không thì Thẩm Mặc có bản lĩnh cũng sẽ không mất thời gian nửa năm đã khiến chúng ta bị cô lập hoàn toàn, đã thành chó nhà có tang.

- Ngươi còn muốn tiếp tục thay hắn đả kích ta!

Lại Thanh Quy bỗng nhiên tăng lực trên tay, Loan Bân trợn trắng, cũng nói không ra lời nữa, chỉ nghe được từng tiếng hét như dã thú của Lại Thanh Quy:

- Từ xưa Xa Hán bất lưỡng lập! Tộc nhân của chúng ta vì sao phải ủng hộ người Hán?

- Lẽ nào thảm kịch 50 năm trước đã quên hết rồi sao? Là ai tàn sát cha ông chúng ta? Huyết hải thâm cừu cũng không muốn báo ư?

- Tất cả những gì ta làm đều là vì giải cứu đồng bào bị nô dịch, ta có cái gì sai?

Vẻ mặt Lại Thanh Quy dữ tợn vô cùng, thanh âm như từ dưới Cửu U hoàng tuyền truyền lên:

- Cho dù là nhất thời làm các ngươi chịu chút khổ, cũng là vì giúp hậu thế không phải gánh chịu nữa, vì sao không chịu làm chút hi sinh chứ? Vì sao muốn bán đứng ta hả?

- Vì sao? Vì sao?! Vì sao?!!

Lại Thanh Quy khàn giọng chất vấn Loan Bân, lại như đang hỏi mọi người, thanh âm của hắn quanh quẩn trong gian địa lao u tối, nhưng không có bất kỳ ai trả lời hắn.

- Trả lời ta!

Lại Thanh Quy rốt cuộc buông tay ra, Loan Bân mềm oặt rơi xuống, thấy hắn hai mắt trắng dã, đã bị đại long đầu bóp chết rồi...

※※※

- Chết rồi...

Lại Thanh Quy lại không cảm thấy khoái ý, trái lại trong lòng dâng lên bi thương, hắn ngơ ngác nhìn hai tay của mình, đúng là hai tay này đã tự tay bóp chết người đã từng là huynh đệ tốt nhất, phá hủy rường cột của mình...

Ngay tại giờ khắc này, những gì hắn vẫn áp lực tại đáy lòng, bi quan, thất bại, tâm tình tuyệt vọng, rốt cuộc bộc phát ra. Thiên thần, ngươi muốn tiêu diệt ta sao? Trong lòng Lại Thanh Quy tràn ngập bi ai:

- Vì sao phải đối với ta tàn khốc như vậy!

Không ngờ cái chết của Loan Bân lại tạo thành ảnh hưởng to lớn như vậy đối với hắn.

Trong lao hồi lâu Lại Thanh Quy mới đi ra, giọng nguội lạnh nói:

- Kéo tên sứ giả của quan phủ ra ngoài, băm cho chó ăn.

Các ngục tốt lại sợ hãi rụt rè, mặt lộ vẻ kinh hoàng.

- Sao hả? Ngay cả các ngươi cũng không nghe lời ta sao?

Lại Thanh Quy đầu đau như muốn nứt ra, hai mắt đỏ gần như rỉ ra máu.

- Tiểu nhân không dám...

Các ngục tốt vội vàng quỳ xuống đất, kinh hoàng bẩm báo:

- Hồ Dũng đó đã không còn ở đây nữa rồi...

- Không ở đây là sao? - Lại Thanh Quy thở nặng nề nói.

- Là... Hắn đã bệnh chết rồi. - Ngục tốt nơm nớp lo sợ nói: - Buổi tối ngày hôm trước đang ăn cơm thì hắn đột nhiên la đau bụng, sau đó lăn lộn trên mặt đất, rồi chết.

Nuốt nước bọt lại nói tiếp:

- Chúng tôi mời chu đại phu xem qua, nói là mắc phải bệnh dịch, phải vội vàng đem đi chôn. Chúng tôi liền suốt đêm kéo hắn lên hậu sơn, rồi chôn đại ở trên đó.

- Vì sao không bẩm báo? - Cho dù Lại Thanh Quy đang nóng đầu nhưng cũng biết sự tình kỳ lạ.

- Báo lên rồi. - Các tiểu lâu la nhỏ giọng nói: - Lẽ nào đại vương không nhận được?

Trong đầu Lại Thanh Quy lại ông lên một tiếng, không ngờ còn có người gạt mình? Tâm thần gần tiếp cận tan vỡ của hắn rốt cuộc không chịu nổi gánh nặng, đứt dây...

- Đại long đầu, đại long đầu...

Nhìn hắn xụi lơ ngã xuống đất, tả hữu vội vàng đỡ lấy.

※※※

Lúc này ngoài thành Long Nam lại là bầu không khí chiến đấu ngút trời. Đứng trên Long Đầu sơn, nhìn thị trấn đằng xa, ba mặt đông, nam, tây, từng doanh trại nằm kề nhau, kéo dài hơn 10 dặm. Nơi đó là các lộ đại quân đã hoàn thành huấn luyện, đang làm chuẩn bị cuối cùng, chỉ đợi bình minh xuất phát!

Đêm ấy không ai ngủ. Thẩm Mặc suất lĩnh sĩ thân địa phương, trưởng lão các tộc đáp ứng lời mời đến đây... Lần này thanh thế to lớn hơn lần trước nhiều, bên cạnh y vây quanh hai trăm có hơn hiển quý, hào thân tông lão địa phương. Những người này đứng ở trên đỉnh núi, trông về quân doanh dần dần rõ ràng lên ở đằng xa, chỉ thấy tinh kỳ phần phật theo gió trong tiếng kèn sáo, tiếng trống rầm rập, khắp nơi bao phủ bởi ngọn đèn dầu, giống như Trường Thành nhìn không thấy cuối. Theo địa thế cao thấp, núi non phập phồng, ngoằn ngoèo trải dài, khí thế hết sức hùng tráng, mọi người nhìn mà tâm tinh cũng rung lên, tinh thần lẫm liệt.

Nhưng điều khiến họ càng sợ hãi vẫn là cái bóng lưng có vẻ gầy gò. Họ không tự chủ được đem ánh mắt đặt ở phía sau Thẩm Mặc. Thấy phía sau y khoác áo lông cừu đen, bay phần phật trong cơn gió Bắc, như thể điệu múa của ma quỷ. Nhưng khi y phát giác được và quay đầu lại, trên gương mặt anh tuấn ôn hòa, dáng tươi cười chân thành thân thiết đó lại khiến người rất khó không sinh ý thân cận.

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch