- Tiên sinh nói đúng, nhưng Nghiêm Tung trả giá rồi, thân bại danh liệt, tan nhà nát cửa, nếu thếu chưa đủ cứ lấy mạng ông ta đi.
Thẩm Mặc trút ra khó chịu trong lòng:
- Làm gì cũng phải có giới hạn thôi. Chưa nói ông ấy hơn 20 năm làm thủ phụ, riêng ông ấy đã là ông già gần đất xa trời, vậy mà đoạt đi tất cả, khiên ông ta thành ăn mày đê tiện nhất, không cho gặp mặt người thân, không cho nói chuyện với với thôn dân, sống dựa vào ăn trộm đồ cúng..
Bóng tối che đi nước mắt của y:
- Giương cơ chính nghĩa là có thể làm việc tà ác sao? Ta thấy đám nghĩa sĩ kia, lột vỏ ngoài thiện lương ra, là trái tim còn đen, còn tàn, còn độc hơn Nghiêm Thế Phiên.
Không biết vì sao, nhìn cảnh này, hai người cho rằng, mình theo đúng người, dù cả đời không lập nên công tích vĩ đại gì, cũng đáng rồi.
Tới dịch trạm, trời đã tối hẳn, dịch thừa đi ra tươi cười nói:
- Đại nhân đã về.
Thẩm Mặc vừa định lên tiếng thì thấy một nam tử mặt quan phục thất phẩm đi ra, đó là Trương Xung, huyện lệnh Phân Nghi, đã từng gặp nhau ở kinh thành, một trong "Nhâm Tuất tam tử".
- Thì ra là kinh lược đại nhân.
Trương Xung vội tới hành lễ:
- Hạ quan bái kiến đại nhân.
Nói xong thong thả quỳ xuống, động tác chậm rì rì, còn chậm hơn cả Nghiêm Tung.
Đừng thấy hắn chỉ là huyện lệnh mà coi thường, nhưng thiên hạ đều biết, hắn được Từ Giai phái tới giám thị Nghiêm Tung, chứng tỏ là tâm phúc của Từ Giai, ai cũng nói Nghiêm Tung chết là ngày hắn thăng tiến.
Cho nên dù tuần phủ, bố chính sứ cũng phải khách khí với hắn, không dám nhận lễ; tri phu càng xưng huynh gọi đệ với hắn. Lâu dần Trương Xung trở nên ngông cuồng, không ngờ định đợi Thẩm Mặc đỡ mình dậy.
Thẩm Mặc vốn không thích người ta quỳ lạy mình, nhưng qua chuyến đi thôn Giới Kiều, y quá thất vọng, nên ung dung dùng vẻ trêu tức đợi cái quỳ muộn mất một nhịp này.
Đầu gối khuỵu xuống tới mức độ nhất định, tất nhiên không chịu sức nặng, gối đập mạnh xuống đất, làm hắn đau tới méo mặt, cố nhịn đau nói:
- Ti chức khấu kiến đốc soái.
Lúc này Thẩm Mặc mới mỉm cười:
- Đúng dậy đi, chúng ta vào phòng nói chuyện.
Vào phòng, theo quy củ Trương Xung phải bái lạy lần nữa, lần này hắn học khôn rồi, quỳ lạy nhanh gọn, Thẩm Mặc bảo hắn đứng dậy, nhưng không cho ngồi.
Đáng lý ra trước mặt kinh lược, một huyện lệnh không có tư cách ngồi, nhưng Trương Xung quen được nịnh bợ cảm thấy uất hận... Đương nhiên chỉ dám một chút thôi, ai bảo Thẩm Mặc nắm quyền sáu tỉnh, còn mới lập công? Mặt tươi cười:
- Nghe nói đại nhân đi qua, hạ quan đóng cửa nha môn tới bái phỏng, không ngờ chậm mất một bước, đại nhân thứ tội.
Thẩm Mặc mặt vẫn lạnh tanh:
- Bản quan thích yên tĩnh, ngươi làm rầm rộ ta không thích.
- Đại nhân thanh liêm, thiên hạ đều biết.
Trương Xung càng nói càng lưu loát:
- Là tấm gương của hạ quan.
- Không ngờ, không ngờ...
Thẩm Mặc nhìn Trương Xung đầy hứng thú, làm hắn sởn gai ốc:
- Hạ quan có gì không ổn.
- Không ngờ thời gian thật đáng sợ, làm người ta thay đổi hoàn toàn như thế.
Thẩm Mặc lắc đầu.
- Đại nhân, nói vậy... Là sao ạ.
- Không ngờ trung thần thiết cốt dám liều chết nói thẳng, thành người am hiểu đạo xu nịnh rồi.
Thẩm Mặc nhìn hắn, ánh mắt buồn bã:
- Không ngờ, thủ phụ đại nhân vinh diệu bao năm lại thành ăn mày đi trộm đồ ở mộ.
Câu này làm Trương Xung choáng váng không biết trả lời thế nào.
Nhưng dù sao hắn là kẻ trải qua sóng gió, nhanh chóng trấn tĩnh lại, biết Thẩm Mặc tới kiếm chuyện, ung dung nói:
- Đại nhân giáo huấn đúng lắm, nhưng thói đời như thế, nếu hạ quan không chịu thay đổi, vĩnh viễn không đạt tới tầm cao như đại nhân.
Lời này ngầm nói, nếu ngươi chẳng quỳ gối khom lưng mới có địa vị tiền bạc hôm nay sao?
Sau thăm dò sơ bộ, Thẩm Mặc đã có đáp án y muốn biết, tên gia hỏa này ỷ bên trên có người bảo hộ, ngay cả y cũng không coi vào đâu, cười nhạt nói:
- Có tinh thần là tốt, nhưng làm việc chỉ dựa vào sự bốc đồng thế nào cũng thua thiệt.
Trương Xung mạnh miệng thế thôi chứ trong lòng không hề tự tin, nghe lời Thẩm Mặc có ý cảnh cáo, thậm nghĩ:"không thể ngồi im đợi chết", liền xuất kích:
- Được đại nhân giáo huấn, hạ quan cảm kích vô cùng, nên báo đáp lại một câu, đại nhân tới thôn Giới Kiều là thiếu suy nghĩ.
- Ồ có gì không ổn.
Thẩm Mặc khép mắt lại.
- Chuyện này lan truyền đi, các đại nhân trong triều sẽ nghĩ gì? Sư phụ ngài sẽ nghĩ gì?
Trương Xung tính toán, đem Từ Giai ra, Thẩm Mặc đánh cho phải ngó mặt chủ.
- Ha ha ha.
Thẩm Mặc tức tới bật cười:
- Đừng nói sư phụ thì ta còn không giận, Nghiêm các lão là cấp trên của sư phụ ta bao năm, còn là thông gia, nhưng rơi vào cảnh ngày nay. Ngươi thiên hạ sẽ nhìn vào sư phụ ta thế nào?... Nói ngay, ngươi có thù gì với sư phụ ta?
Trương Xung không ngờ Thẩm Mặc nói thế, tức thì hoảng loạn, cuống lên:
- Không có, hạ quan không có, thủ phụ cứu hạ quan từ trong quân doanh ra, đối với hạ quan chỉ có ơn đức, sao lại thù hận?
- Vậy vì sao ngươi vấy bấy người?
Thẩm Mặc ánh lạnh như dao:
- Ai sai ngươi hủy hại danh tiếng sư phụ ta?
- Không sai... Không phải, hạ quan đều làm theo ý của thủ phụ.
- Dám vu khống.
Thẩm Mặc vỗ bàn:
- Vả miệng.
Hồ Dũng sớm ngứa mắt với hắn, đi tới xốc cổ Trương Xung lên, tát cho mặt xưng húp, hắn khóc tu tu nói:
- Thực sự không ai sai khiến, hạ quan xuất phát từ nội tâm, muốn báo đáp thủ phụ.
- Thối lắm, đừng tưởng nơi này xa vắng không ai biết, ngươi mới tới Nghi Phân vì sao không ra tay, qua một năm mới gây khó dễ Nghiêm các lão.
Thẩm Mặc cười nhạo:
- Đùng nói với ta là ngươi tránh hiềm nghi.
Trương Xung vã mồ hôi, gian nan nói:
- Hạ quan... Không hiểu đại nhân nói gì.
- Bản quan nói nhiều lần rồi, ai sai ngươi hãm hại thủ phụ.
Trương Xung cắn chặt răng không nói một lời.
Thẩm Minh Thần và Dư Dần cũng chấn kinh, bọn họ vốn cho rằng Từ Giai hãm hại Nghiêm Tung, nhưng hiện giờ xem ra có ẩn tỉnh khác.
- Không nói hả?
Thẩm Mặc lạnh như băng nói:
- Ta gửi thư cho sư phụ, kể cho người chuyện xảy ra nơi này, sư phụ ta mặc dù không nhiều kể địch, nhưng không phải không có, lão nhân gia chỉ cần nghĩ một cái là biết trò quỷ trong này của ai...
Rồi lắc đầu:
- Chúc may mắt nhé, Trương huyện lệnh.
Trương Trác tức thì xụi ra mặt đất, nhìn Thẩm Mặc hỏi:
- Đại nhân rốt cuộc ngài muốn gì?
Thẩm Mặc chỉ hỏi chân tướng sự việc, trừ yêu cầu hắn đối đãi tốt với Nghiêm Tung, không đòi hỏi gì khác, y biết Trương Xung chỉ là quân cờ có thể vứt bỏ bất kỳ lúc nào, căn bản không có giá trị lợi dụng.
Ngay đêm hôm đó Thẩm Mặc viết một lá thư dài gửi lên kinh thành, hôm sau lên đường về Chiết Giang, y vốn định về Thiệu Hưng ăn tết với cha, nhưng bị tuyết ngăn cản làm chậm hành trình, 29 mới tới huyện Kiến Đức.
Thẩm Mặc nói với hai vị tiên sinh:
- Còn cách Thiệu Hưng tới 300 dặm, dù sao không kịp nữa, chúng ta dừng ở đây thôi.
Hai người quê kia ở Ninh Ba, còn xa hơn nữa, đương nhiên chẳng hi vọng gì cả về được nhà. Thẩm Mặc nói luôn:
- Chúng ta thuê lữ quán ở, đỡ phải tiếp đón đưa rước.
Hai người đều biết y không thích ồn ào, cùng nói:
- Vậy là tốt nhất.
Vì thế bọn họ vào huyện thành tìm chỗ ở, tới lúc này rồi, chẳng phải vạn bất đắc dĩ ai lại nghỉ tọ? Cho nên tất cả khách sạn, thỏa sức mời lựa chọn, nhưng có một điều, nhà bếp, tiểu nhị cũng nghỉ tết đấy.
Ba người choáng váng, chẳng lẽ một bữa cơm tất niên cũng chẳng có? Thẩm Minh Thần kinh nghiệm nói:
- Tại hạ biết một nơi đêm nay không đóng cửa... Chỉ là không biết đại nhân có ngại không?