WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 1127: Về Quê (1)

Chương 1127: Về Quê (1)




Dịch: lanhdiendiemla.

Thực ra cuộc gặp "ngẫu nhiên" này không loại trừ thành phần cố ý, nếu không giao thừa ai lại muốn theo Thiệu Phương ra ngoài uống rượu.

Vì hành tung Thẩm Mặc ở Phân Nghi đã không còn bí mật gì nữa, muốn tạo ra sự "tình cờ" không còn khó gì.

Còn họ năm vị kia, chỉ thiếu trừ Lục, Nghiêm, Yên đã đi xuống, thiếu mỗi họ Vương là đủ cửu gia Giang Nam rồi.

Thẩm Mặc hiểu rõ bọn họ vì sao tới đây, cũng biết họ vì sao lại sốt ruột như thế, nhưng đêm giao thừa, kẻ nào bàn chuyện công việc với y là tự chuộc lấy phiền muộn. Năm vị kia cần hầu hạ y vui vẻ coi như mục đích đã đạt được.

Cho nên Thiệu Phương tuy nói không lộ liễu lắm nhưng đã phá vỡ chuyện mọi người vốn chỉ hiểu ngầm trong bụng, làm không khí trở nên gượng gạo.

Thẩm Mặc dù vẫn cười, nhưng người khác thì thấp thỏm. Thiệu Phương hối hận, nghĩ:" Sao lúc nào ta cũng kích động như thế? Xem ra khéo quá hóa vụng rồi."

Lúc này Dư Dần lên tiếng:

- Ta cũng có một câu, mọi người nghe nhé... Có thủy đọc là Tương, không thủy cũng là Tương, thêm vũ trở thành sương. Mọi người tự quét tuyết trước nhà, kệ sương giá trên ngói nhà người khác.

Không chỉ làm nóng lại không khí, còn ám thị đối phương đừng lắm chuyện, rất cao minh.

Mọi người khen ngợi, tiếp tục xuống rượu, nhưng bị Thiệu Phương chen ngang, không khí dù sao không tự nhiên nữa, một lúc sau, Thẩm Mặc nói say rồi, mọi người biết điều đứng dậy cáo từ.

Trước khi đi, mấy người kia không cần nhờ tới Thiệu Phương nữa, nói thẳng với Thẩm Mặc, cám ơn khoản đãi, hi vọng có ngày mời lại.

Thẩm Mặc mỉm cười nói:

- Mai ta còn lên đường, qua Nguyên Tiêu sẽ tới Cù Châu, hi vọng gặp được mọi người.

Năm người vui sướng, thầm nghĩ chuyến đi này không uổng, liền vui vẻ rời đi.

~~~~~~~~~~~~

Thẩm Mặc đúng là uống hơi say, mơ mơ hồ hồ về lữ quán, ngủ tít tới tận trưa mới dậy.

Nghe thấy gian trong có động tĩnh, Hồ Dũng vội vào, thấy y tỉnh rồi, cười nói:

- Tiểu nhân chúc đại nhân năm mới đại cát đại lợi, đại phú đại quý.

Thẩm Mặc lúc này mới ý thức được năm mới đã tới, cười vui vẻ:

- Nhận lời chúc tốt lành của ngươi.

Nói xong thấy hắn vẫn quỳ, Thẩm Mặc hiểu ý nhưng cố hỏi:

- Còn quỳ làm gì?

- Không, không có gì ạ.

Hồ Dũng ủ rũ đứng dậy, lấy y phục được ủ ấm ra đưa cho y:

- Đại nhân thấy thế nào ạ?

Đầu vẫn nhâm nhẩm đau, Thẩm Mặc chép miệng:

- Lâu rồi không uống nhiều thế, hơi đau đầu.

- Vậy tiểu nhân bảo nhà bếp mang canh chua cho đại nhân.

Thẩm Mặc gật đầu, lúc này mới mò dưới gối lấy ra phong bì đỏ, đưa cho hắn:

- Năm mới vui vẻ, sớm kết lương duyên.

Hồ Dũng mau mắn cầm lấy, cười toét miệng:

- Biết ngay đại nhân không quên chuyện này mà.

- Ngươi thật lắm trò.

Thẩm Mặc đi giày vào, xuống giường nói:

- Tập trung huynh đệ lại đây.

Hồ Dũng co cẳng chạy đi, lát sau gõ cửa nói:

- Đại nhân, tập hợp hoàn tất.

- Nhanh nhỉ.

Thẩm Mặc cười mắng, đẩy cửa ra ngoài, ba mươi hộ vệ chỉnh tề hành lễ:

- Chúc đại nhân năm mới niềm vui mới, đại cát đại lợi.

Thẩm Mặc đầu tiên chúc tết mọi người, sau đó là xin lỗi vì năm mới mà không để bọn họ được về nhà, cuối cùng phát phong bao kèm lời chúc. Ví như Ngưu Nhị Bảo nhà có cha già, chúc cha hắn khỏe mạnh; Vợ Hầu Tử đang có mang chúc sinh quý tử...

Nói chung toàn lời đơn giản, nhưng cho thấy y luôn đặt mọi người trong lòng, không phải coi họ chỉ như công cụ.

Cuối cùng là hai vị mưu sĩ, Thẩm Mặc cũng đưa phong bì đỏ cho họ:

- Hai vị tiên sinh năm mới tốt lành nhé.

Hai người ôm quyền chúc tết y, Dư Dần nói:

- Phong bao thì không cần nữa.

- Không lấy đại nhân không vui đâu.

Thẩm Minh Thần nhận cả hai cái:

- Huynh không cần thì ta nhận hết.

- Cút đi.

Dư Dần cướp lại:

- Cái này đại nhân cho ta.

Sáng sớm xuân mới luôn đầy không khí vui vẻ, trong sân tiếng cười không ngớt.

- A đến sớm không bằng đến đúng lúc, tại hạ cũng xin một cái.

Mọi người ngạc nhiên nhìn lại, thấy Thiệu Phương cười hì hì đi tới, sau lưng còn có mấy tráng háng gồng gánh đi vào.

Thấy hắn chưa thông báo đã xuất hiện trước mặt đại nhân, Hồ Dũng mặt đỏ dừ, hắn gọi hết người tới đây, quên không an bài canh gác. Nếu kẻ tới là thích khách thì chết muôn lần không đủ đền tội, vọt miệng quát:

- Sao ngươi xông vào đây?

- Xông vào?

Thiệu Phương lắc đầu:

- Tại hạ hỏi thăm nhưng không thấy ai, nên cứ đi thẳng vào.

Làm Hồ Dũng không biết giấu mặt vào đâu.

Thẩm Mặc an ủi:

- Không có kinh nghiệm mà, lần sau chú ý là được, thôi đi đi.

Hồ Dũng hổ thẹn cáo lui.

Thẩm Mặc nhìn Thiệu Phương:

- Ta biết tiên sinh sẽ đến mà.

Thiệu Phương chỉ vâng dạ mồm đối phó, nhưng thấy Thẩm Mặc lấy ra phong bì có tên mình, hắn phục sát đất.

Thật ra chẳng có gì thần kỳ, hôm qua hắn cố bày ra cuộc gặp ngẫu nhiên, nếu hôm nay không tới giải thích thì quá ngu xuẩn.

Thiệu đại hiệp tới chuộc tội thật, sai nô bộc hạ gánh xuống:

- 50 cân hoa điêu thượng hạng, còn có cá Tùng Giang mới bắt sáng nay, làm canh cá giải rượu cho Thẩm Mặc.

Nói xong không đợi Thẩm Mặc đồng ý liền sắn tay áo lên đích thân vào bếp làm canh cá cho Thẩm Mặc.

Thẩm Mặc nếm một miếng khen:

- Quả nhiên có trình độ của đầu bếp nổi tiếng.

Thẩm Mặc uống xong một lúc đầu không đau nữa, tinh thần khá hơn, nói:

- Giờ có gì khai ra đi.

Thiệu Phương dè dặt nói:

- Thực ra chuyện hôm qua, tiểu nhân cũng là bất đắc dĩ.

- Chuyện gì?

Thẩm Mặc vờ hồ đồ.

- Chuyện dẫn năm người kia tới, không phải ngẫu nhiên, mà đợi đại nhân lâu rồi.

- Tức là các ngươi tính kế ta?

Thẩm Mặc giọng trầm xuống.

- Không, không dám...

Thiệu Phương cuống quít xua tay:

- Dù ăn gan báo tim gấu tiểu nhân cũng không dám, bọn họ muốn gặp đại nhân mà không tìm được đường, đành bày ra hạ sách này.

- Đứng nói họ.

Thẩm Mặc cười khẩy:

- Chủ ý này của ngươi chứ gì?

- Nói thế cũng không sai, có điều bọn họ ép tiểu nhân làm.

Thiệu Phương gãi đầu:

- Có điều hôm qua ám thị mục đích của bọn họ, nói rõ lòng tiểu nhân hướng về đại nhân.

Thẩm Mặc cười vang, Thẩm Minh Thần nói.

- Miệng của ngươi đúng là có thể nói trắng thành đen.

Thẩm Minh Thần tức thì kêu oan tày trời.

Thẩm Mặc giọng trầm xuống:

- Nói thế tức là ngươi muốn tới làm thuyết khách?

Thấy thế, Thiệu Phương cũng nghiêm túc nói:

- Tiểu nhân không có bản lĩnh làm thuyết khách, chỉ làm người trung gian thôi, vẫn là vấn đề cũ, cửu đại gia muốn biết đại nhân thế nào mới chịu tha cho họ.

Đó gọi là "đắc thế ly miêu biến mãnh hổ, xuống đất phượng hoàng chẳng bằng gà.".. Nếu mười năm trước có ai nói cửu đại gia khom gối trước mặt một quan viên, khẳng định bị người ta cho rằng đầu óc có vấn đề.

Dù Chu Hoàn Trương Kinh, bậc đại thần như thế mà còn thân bại danh liệt vì đắc tội với Cửu đại gia, càng chẳng cần nói tới Thẩm Mặc.

Nhưng thế thời đã khác, Cửu đại gia đã là chuyện xưa rồi, Lục Bỉnh, cha con Nghiêm Tung, Triệu Văn Hoa, Yên Mậu Khanh nối nhau rời khỏi võ đài lịch sử, làm lực lượng chính trị của Cửu đại gia rơi vào khoảng trống chưa từng có.

Bất hạnh nữa là vì quan hệ vùng miền, đại đa số Nghiêm đảng là quan viên Giang Nam, cho nên gặp họa trong cuộc thanh trừng Nghiêm đảng đa phần là con cháu Cửu đại gia.

Bi thảm hơn nữa, cuộc thanh toán hán gian năm ngoài mũi giáo chĩa thẳng vào hào tộc Mân Chiết với Cửu đại gia làm đại biểu.

So với hai phương diện trước, cái thứ ba tựa hồ không thấy rõ, nhưng là trí mạng nhất, vì nó đánh vào tận gốc rễ Cửu đại gia, không cho bọn chúng ngày ngóc đầu trở lại.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại Cửu đại gia chẳng có mấy biện pháp ứng phó, vì con cháu trong triều gần như bị quét sạch, tuy còn nhiều lớp trẻ tài năng, nhưng nước xa không cứu được lửa gần nữa.

Hết cách, bọn họ chuyển hướng sang kẻ thủ ngày trước - Thẩm Mặc.

Sự lợi hại của người trẻ tuổi này thì họ đã lĩnh giáo rồi, hơn nữa còn là sủng thần của hoàng thượng, sư phụ của thái tử, đáng sợ nhất là y còn chưa tới 30.

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.