Thẩm Mặc cũng không thể thay đổi cục diện này, vì quy cho cùng y chính là người đại diện lớn nhất của nền công thương nghiệp kia, nếu như phản lại, sẽ thành đối tượng bị đám đại gia tộc kia tiêu diệt.
Song y không mong muốn Đại Minh mãi không thu lợi được gì từ nền kinh tế phát triển.
Y không quên nguyên nhân diệt vong của Đại Minh, là Nữ Chân và nạn dân. Vì triều Sùng Trinh bần cùng không có tiền chẩn tai nên đám Lý Tự Thành, Trương Hiến Trung mới nổi dậy. Vì tài chính suy kiệt không ứng phó nổi với hai cuộc chiến cho nên mới mất nước.
Cho nên công thương nghiệp phải phát triển, quốc lực cũng phải tăng theo, đó là tư tưởng chỉ đạo chấp chính của Thẩm Mặc. Về phương án cụ thể, Thẩm Mặc chưa bao giờ dám nghĩ một cái là làm ngay, mà thông qua điều tra nghiên cứu, làm rõ hiện trạng, mới thận trọng thí điểm, rồi phổ biến ra các nghành nghề.
Về sản nghiệp quan doanh thì Thẩm Mặc dè dặt, nhưng đối với bố cục thương nghiệp đông nam thì y lại cực kỳ mạnh tay dứt khoát, vì các quan lớn trong triều còn chưa ý thức được, những hạng mục cải cách đó có thể thay đổi hoàn toàn diện mạo của một quốc gia.
Nói một cách đơn giản là y đem sản nghiệp chủ yếu của đông nam kết hợp với ưu thế địa khu bố trí lại, khẩu hiệu là "giảm thiểu đầu tư mù quáng, tránh cạnh tranh không lành mạnh, xúc tiến hợp tác đối bên cùng cơ lợi." Như lấy Tô Tùng làm trung tâm tơ lụa, Vu Hồ trung tâm sắt thép, Phúc Kiến chế tạo thuyền..v..v..v..
Tối ưu hóa tổ hợp, là điều thương nhân cầu mà không được, tất nhiên vui vẻ làm theo. Nhưng ảnh hưởng sâu xa của nó thì phải để tương lai mới nhìn ra được.
Cuối cùng là phương diện mậu dịch đối ngoại, Thẩm Mặc tấu xin triều đình mở thị bạc ti ở ba nơi Tuyền Châu, Ninh Ba, Quảng Châu. Đồng thời cho phép tư nhân ra biển làm ăn, chỉ cần đăng ky nộp thuế là được.
Nhưng trên biển khơi vạn dặm, đâu phải chỉ có thương thuyền sáng tạo tài phú, mà còn có hải tặc nhiều như long trâu, thế lực giặc Oa ngoài biển vẫn không nhỏ, hải tặc Phật Lãng Cơ và Hà Lan, càng thường xuyên qua lại Nam Dương, ý đồ cướp đoạt tài phú trên thương thuyền Đại Minh.
Cho nên không có hạm đội hùng mạnh hộ tống là không được, hiện giờ phụ trách tuyến đường biển Nam Dương là Từ Hải, duyên hải Đại Minh do Vương Trực phụ trách, nhưng hai kẻ đó sớm chán chuyện này rồi, Thẩm Mặc cũng không yên tâm về chúng.
Y đem hi vọng gửi gắm lên thủy sư của Đại Minh, chuyện này giao cho Trịnh Nhược Tằng đứng sau thao tác, lấy thủy sư của Du Đại Du làm gốc, chiêu mộ thêm 2 vạn binh sĩ, kế hoạch tiền kỳ là đóng 200 chiến hạm hỏa lực lớn, phòng hộ hoàn thiện.
Nhưng triều đình không gánh nổi số quân phí này, kế hoạch của Thẩm Mặc là các tỉnh duyên hải bỏ một phần, thủy sư thông qua hộ tống thương thuyền kiếm một phần, còn lại y tự bỏ...
Đương nhiên lấy danh nghĩa tập thể phú hào đông nam quyên tặng.
Sở dĩ y gấp gáp như vậy là vì theo báo cáo của Từ Hải, người Tây Ban Nha đã đổ bổ lên phía bắc đảo Lữ Tống, thiết lập cứ điểm. Với kẻ thực dân đầy tai tiếng này, Thẩm Mặc hiểu rất rõ, biết bước tiếp theo của bọn chúng là nuốt cả đảo Lữ Tống.
Lúc này trên đảo Lữ Tống đã có hơn 2 vạn hoa kiều định cư, Thẩm Mặc chỉ thị Từ Hải làm tốt quan hệ với những người này, luôn đợi cơ hội hoàng kim tới để sử dụng. Đương nhiên Lữ Tống là phiên bang của Đại Minh, nên cần kiên nhẫn đợi thời cơ thích hợp cùng chuẩn bị vẹn toàn.
Tháng 9 năm Gia Tĩnh thứ 44, Thẩm Mặc hoàn thành tất cả chuyện giao ban, Thẩm Mặc mang theo lưu luyến vô hạn lên quan thuyền trở về đúng lúc mùa thu Giang Nam đang độ đẹp nhất.
Khung cảnh như họa đó trở thành nổi khắc khoải vĩnh viễn của y.
Không chỉ hi vọng của y gửi gắm ở vùng đất này, mà các huynh đệ y đang ở đây phấn đấu... Từ Vị làm đốc học Giang Tây, Đào Đại Lâm làm tế tửu Nam Kinh quốc tử giám, Tôn Đĩnh làm Chiết Giang án sát sứ, Lục Quang Tổ làm bố chính sứ Phúc Kiến.
Từ này huynh đệ mỗi người một phương, chẳng biết đến bao giờ mới gặp lại, trong lòng Thẩm Mặc có chút buồn bã.
Nhưng làm y cảm thấy vui mừng là bốn vị đại mưu sĩ mình phí bao tâm tư mời lại không theo thông lệ giải tán, mà ở lại ra sức dưới trướng của y. Trịnh Nhược Tằng ở lại Tô Châu chịu trách nhiệm hải quân, ba vị còn lại thì lấy thân phận môn khách cùng y bắc thượng.
Khi qua Huy Châu, Thẩm Mặc muốn đi thăm Hồ Tôn Hiến, liền lệnh đội ngũ dừng lại, hành trang gọn nhẹ tới thôn Long Nham, ai ngờ không gặp được hắn.
Gia nhân nói, đại soái an nhàn ở nhà, thường tới sơn miếu uống rượu đánh cờ với hòa thượng, ít khi ở nhà.
Thẩm Mặc hỏi miều nào, gia nhân không rõ, phái người đi tìm cả ngày trời không kiếm được người, chỉ đem lại một lá thư của Hồ Tôn Hiến.
Thẩm Mặc lấy thư ra xem, thấy hàng chữ quen thuộc:" Nửa đời long đong cũng an nhàn, trăm năm tâm sự về bình đạm. Mài mòn ngạo nghễ chỉ có rượu, rửa sạch hùng tâm say chưa đủ."
Chỉ vài chữ ngắn ngủi đã nói hết tâm tình của Hồ Tôn Hiến, có thể nhìn ra vị đại soái từng nắm quyền nửa giang sơn này sau khi về cố hương, hi vọng có thể quên đi mọi thứ trước kia, sống cuộc đời bình đạm, nhưng hùng tâm cùng sự kiêu hánh của hắn sao chịu nổi sự chênh lệch lớn như tế? Đành dựa vào rượu mê muội bản thân sống qua ngày.
Chuyển bài thơ của Hồ Tôn Hiến cho đám Dư Dần xem, ai nấy đều bùi ngùi, Vương Dần nói:
- Với Mặc Lâm công, vận mệnh thật tàn khốc, nửa đời trước sĩ độ gập ghềnh, khi chính thức nở mày nở mặt đã trên 40. Cho nên khát vọng quyền thế, thành công hơn hẳn đại nhân.
- Nói ta làm gì?
Thẩm Mặc lắc đầu:
- Mười năm trước lần đầu gặp đại soái, ông ấy mới là tuần án thất phẩm, mười năm gian khổ vừa làm ra chút sự nghiệp đã bị người ta tước đoạt hết... Chuyển biến quá nhanh.
Vương Dần hỏi:
- Nếu là đại nhân, ngài có bình thản tiếp nhận được không? Hay cũng như đại soái lấy rượu sống qua ngày.
Thẩm Mặc nhìn rặng núi trùng điệp xa xa:
- Có lẽ ngày nào đó ta mới trả lời tiên sinh được. Nhưng trước khi đạt được mục tiêu, thế nào ta cũng không từ bỏ.
Ánh mắt Vương Dần trở nên phức tạp:
- Nhưng vận mệnh đại nhân luôn nắm trong tay kẻ mạnh.
Thẩm Mặc hiểu ý ông ta:
- Ta đúng là không thể hoàn toàn nắm được vận mệnh của mình.
Vương Dân vái y một cái:
- Bất kể đại nhân muốn làm sự nghiệp kỳ vĩ gì, xin hãy nắm vững vận mệnh của mình trước. Nếu không xin đừng làm những chuyện nguy hiểm.
- Xin tiên sinh chỉ bảo.
Thẩm Mặc biết ông ta nói tới bố cục của y ở đông nam, chuyện đó đương nhiên mang nguy hiểm không nhỏ, nhưng khi đó ở đông nam y nhất ngôn cửu đỉnh, quan lớn trong triều không chú ý, thời cơ quá tốt, Thẩm Mặc không khống chế được bản thân.
Vương Dần nhìn thấy tất cả, lòng như lửa đốt, có điều Thẩm Mặc là tên đã lên giây, không thể không bắn. Tới Huy Châu, mượn cớ Hồ Tôn Hiến, ông ta mới nói ra, nếu câu trả lời của Thẩm Mặc không làm ông ta hài lòng, ông ta sẽ xuống thuyền về nhà.
Nhưng sự khiêm tốn của Thẩm Mặc làm ông ta thấy có thể dạy bảo được. Đệ nhất mưu sĩ của Hồ Tôn Hiến lần đầu thể hiện phong thái của mình:
- Đương kim không còn bao lâu nữa, tân chủ chỉ đợi ngày đăng cơ, lúc giao thời cũ mới, phong vân biến áo, tất cả sau máu đấu đá, tất cả cái gọi là thể diện, tư cách đều vứt bỏ hết, chỉ có ngươi sống ta chết, thắng làm vua thua làm giặc.
Trên thuyền không có người ngoài, giọng ông ta trầm hùng:
- Đại nhân đã chuẩn bị xong chưa?
Thường ngày Vương Dần ung dung nhàn nhã, không xen vào chính vụ, không chỉ chỏ bảo Thẩm Mặc làm gì, lúc này thể hiện sự ngạo nghễ của mình, không hề khách khí nói:
- Đại nhân phải quên đi uy quyền hô phong hoán vũ một tay che trời ở đông nam, trong các phe thế lực ở kinh thành, ai cũng hơn ngài.