WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 1149: Chẳng Được An Nhàn (4)

Chương 1149: Chẳng Được An Nhàn (4)




Dịch: lanhdiendiemla.

- Ai thế?

Dụ vương cau mày, bằng trực giác hắn cảm thấy chuyện này nhất định khó nhằn, cho nên muốn từ chối.

Nhưng Trương Cư Chính không cho hắn cơ hội:

- Là người từng giúp vương gia.

- Ồ ai thế? Nói mau.

Dụ vương hứng thú ngay.

- Lưu Đào.

Trương Cư Chính đồng thời nói ra những lời của Từ Giai.

Dụ vương sắc mặt biến đổi một hồi quay sang Thẩm Mặc:

- Lưu đại nhân đúng là đã nói giúp cô trên triều đình sao?

- Đúng là có chuyện này.

Thẩm Mặc xác nhận:

- Vi thần chính mắt thấy hai lần người Cảnh vương chiếm thượng phong, nhưng lưu đại nhân vẫn một lòng nói giúp vương gia.

Dụ vương rất tin Thẩm Mặc, lẩm bẩm:

- Ta phải giúp...

Rồi chột dạ nói thêm:

- Đương nhiên trong điề kiện có thể.

- Đối với vương gia mà nói chỉ dễ như trở bàn tay.

Trương Cư Chính cười:

- Người chỉ cần nói chuyện với Cao bộ đường, bày tỏ quan tâm với Lưu Đào, ông ấy nhất định sẽ làm tốt... Đương nhiên, vương gia đừng nói là chủ ý của thần.

Dụ Vương suy nghĩ:

- Nói với Cao sư phụ thì được, nhưng cô không đảm bảo ông ấy nghe ta, mọi người cũng biết mà, ông ấy mà ương lên thì trời cũng chẳng lay chuyển nổi.

- Chuyện này Cao bộ đường nhất định sẽ nghe, Chuyết Ngôn huynh nói có phải không?

Thẩm Mặc nghiêm nghị nói:

- Vương gia, vụ án Lưu Đào nói lớn hay nhỏ đều được, người chỉ cần lên tiếng giải quyết, sẽ có lợi không nhỏ cho việc tạo dựng quyền uy.

Dụ vương động lòng, nhưng vẫn lo lắng:

- Không có kẻ nào lấy chuyện này để giở trò chứ?

Nhiều năm sống trong lo lắng thấp thỏm làm hắn mất hết can đảm rồi.

Hai người phải đảm bảo nhất định không có hậu quả gì, Dụ vương mới đồng ý, nhưng lòng rõ ràng là không yên.

Thẩm Mặc và Trương Cư Chính thấy thế liền cáo từ, Dụ vương tiễn hai người khỏi hậu viện rồi quay về. Trong vương phủ rất yên tĩnh, hai người đi trên con đường đầy lá rụng, chỉ nghe thấy tiếng lá khô bị dẫm dưới chân.

- Thái Nhạc.

- Chuyết Ngôn.

Im lặng hồi lâu cả hai đột nhiên cùng lên tiếng:

- Huynh nói trước đi.

- Huynh nói trước đi.

Trương Cư Chính nói:

- Hai ta là nhân vật cỡ nào? Sao học trò vòng vo của đám hủ nho ấy làm gì?

Thẩm Mặc cười ha hả:

- Đúng thế, dù chúng ta không thể dốc lòng với nhau, thì cũng phải thống khoái đối diện, nếu không là sự xỉ nhục với cả hai ta.

- Nói hay lắm.

Trương Cư Chính vỗ tay:

- Vậy từ nay đạt thành công thức chung, phải uống chén lớn. Để ta mời khách tẩy trần cho Chuyết Ngôn.

- Cung kính không bằng tuân lệnh.

Trương Cư Chính dẫn đường, tới một cãi ngõ hẹp, đừng vì thế mà coi thường nó, tuy nhỏ nhưng chỗ này tất đất tấc vàng, hàng cơm mở ở đây, người dân tầm thường không tiêu phí nổi.

Tiểu nhị thanh tú thấy Trương Cư Chính liền khom người nói:

- Thì ra là Trương gia mau vào trong.

Trương Cư Chính mời Thẩm Mặc đi trước, Thẩm Mặc không khách khí, qua cánh cửa sơn đên là một đình viện không rộng lắm, có đủ giả sơn ao nước, cây cối hoa lá, nhìn qua có vẻ không khác gì bình thường.

Nhưng nhìn kỹ phát hiện ba phía tường không ngờ mở mười mấy cánh cửa, nhưng được che dấu khéo léo trong cây núi, nếu chẳng phải cuối thu lá thưa thì Thẩm Mặc cũng không nhìn ra được.

Trương Cư Chính giải thích:

- Mười tám cái cổng này dẫn tới tiểu viện độc lập, không chạm mặt khách khác, người có thân phận rất thích chỗ này.

Thẩm Mặc gật đầu tỏ ý đã hiểu.

Tiểu nhị ở bên nhìn ra Thẩm Mặc tựa hồ thân phận còn cao hơn Trương Cư Chính, tất nhiên hầu hạ chu đáo, hỏi:

- Hai vị muốn phòng kín gió một chút hay sáng sủa một chút.

- Bọn ta quang minh lỗi lạc, đương nhiên là muốn cái sáng sủa rồi.

Trương Cư Chính nói:

- Viện tử lần trước có còn không.

Tiểu nhị nịnh bợ:

- Người khác thì không, nhưng hai vị tới không còn cũng phải còn.

Làm hai người hết sức vui vẻ.

Tiểu nhị dẫn hai người vào tiểu viện trồng hoa cúc đủ mọi kiểu dáng khác lạ, hương thơm ngát như xuân làm người ta dễ chịu.

Vào phòng ngồi xuống, tiểu nhị cuốn rèm ao nước gọn sóng chiếu vào mắt, Trương Cư Chính bảo tiểu nhị mang thức ăn lên, sau đó đuổi hết người hầu ra.

Lúc này Trương Cư Chính mới nói:

- Thế nào, chỗ này không tệ chứ?

Thẩm Mặc lắc đầu than:

- Ta ở Bắc Kinh mấy năm mà không biệt có nơi tuyệt diệu thế này.

- Ta cũng mới biết thôi, huynh biết chủ nhân là ai không?

Thẩm Mặc trầm ngâm:

- Chỗ này tinh túy ẩn giấu hết bên trong, hẳn chủ nhân không tầm thường.

- Nói thế cũng bằng không, thôi, không làm khó huynh nữa, chủ nhân của nó là lão bản Nhật Thăng Long, Vương Sung Nghĩa, chuyện này người ngoài không biết đâu.

- Ồ, sao huynh biết.

Thẩm Mặc lòng máy động, tức thì cười càng rạng rỡ.

- Bởi vì chính ông ta dẫn ta đến.

- Ắt có chuyện muốn nhờ rồi.

Trương Cư Chính đã nói thẳng, y còn giấu diếm sẽ bị hắn xem thường.

- Sao huynh biết người ta không phải chỉ muốn kết bạn.

- Ta hiểu rõ đám Lão Tây Nhi này mà, nghĩa đệ Vương Sùng Nghĩa là Vương Sùng Cố, tổng đốc Liêu Đông; cháu ngoại Trương Tứ Duy, tuần phủ Sơn Đông; thông gia...

Trương Cư Chính giơ tay lên:

- Dừng dừng, sao huynh lại hứng thú với nội tình của người ta thế?

Hắn hỏi một đằng, Thẩm Mặc trả lời một nẻo:

- Người ta cho dù muốn làm tốt quan hệ với Tiểu Trương đại nhân cũng đâu cần Vương Sùng Cố đích thân ra tay.

- Huynh nói đúng, bọn họ tìm ta có chuyện muốn nhờ vả.

Thẩm Mặc cười khẽ:

- Nói thế hôm nay mời ta đến đây không phải là hứng thú nhất thời.

- Huynh hoài nghi thành ý của ta rồi.

Trương Cư Chính vào đề ngay:

- Vương Sùng nghĩa tới tìm ta vì một vụ làm ăn.

Hắn ở lại bộ chưa lâu đã bị điều sang hộ bộ, Từ Giai nói là để hắn mau chóng hiểu chính vị, thực ra là lo hắn bị người Hà Nam lừa đi mất.

- Chuyện gì?

Thẩm Mặc có chút cảm giác quái dị, hắn mời mình tới địa bàn của Lão Tây Nhi bàn chuyện hợp tác với Lão Tây Nhi, mùi quan thương câu kết quá nặng:

- Cần ta phải biết không?

Thấy y đề phòng, Trương Cư Chính cười:

- Chuyết Ngôn, ta mời huynh tới đây là để biểu đạt mình không có lòng riêng, kỳ thực ta không muốn tiếp xúc với đám thương nhân đó chỉ là đề nghị qua dụ hoặc, làm ta không thể cự tuyệt. Huynh yên tâm ta tuyệt đối không câu kết với gian thương làm hại triều đình đâu.

Nói xong rót rượu cho y.

Hai người chạm cốc với nhau, Thẩm Mặc uống cạn:

- Có chuyện gì huynh cứ nói.

- Chuyện này... Vương Sùng Nghĩa muốn xin để bảo sao hộ bộ phát hành giao cho Nhật Thăng Long. Ta vừa vặn quản bảo sao đề cử ti, đương nhiên cầu mà chẳng được, đoán chừng nói với bộ đường cũng đồng ý thôi. Nhưng chuyện quá lớn, ta lo có ẩn họa không nhìn thấy được, cho nên không tùy tiện báo lên. Ta biết huynh là chuyên gia về phương diện này, muốn nghe ý kiến của huynh.

"Ừm.." Thẩm Mặc gắp miệng thịt cho vào mồm nhai thong thả, trong lòng nổi sóng gió.

+++

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.