- Rốt cuộc tại hạ đã hiểu suy nghĩ của đại nhân, chỉ cần chúng ta vượt qua được cửa ải này, bất kể thành bại đều gieo vào lòng thiên hạ tư tưởng "thiên hạ là của người thiên hạ, chẳng phải thiên hạ một họ", đương nhiên phải do người trong thiên hạ cùng trị vì, sao có thể do một người làm chủ.
- Đúng.
Thẩm Mặc có chú dao động nói:
- Ta chưa bao giờ nghĩ mình sẽ thành công, nhưng ta tin nỗ lực của mình không uổng phí, ta hỏi ba vị có muốn cùng ta phấn đấu vì thất bại không?
- Sắn lòng.
Ba người đồng thanh, Thẩm Minh Thần càng kích động nói:
- Cái mạng này từ hôm nay trở đi thuộc về ngài.
Hai người kia cũng gật đầu:
- Đúng thế.
- Không phải thuộc về ta, mà thuộc về quốc gia.
Thẩm Mặc nghiêm nghị nói:
- Bao gồm cả ta cũng vậy, chúng ta từ nay vì sau không mưu tính vì một nhà một họ, mà tan xương nát thịt vì Đại Minh.
Ba người đồng thanh lặp lại lời Thẩm Mặc, cuối cùng triệt để tách y rời khỏi loạn thần tặc tử mang dã tâm khó lường.
Trong thư phòng hoàn thành cuộc hội thề nho nhỏ, quan hệ bốn người thăng lên tầng cấp "đồng chí", khi bình tĩnh lại, liền quay trở về hiện thực.
- Vẫn câu nói đó, so với cải cách trở mình, chẳng bằng lui lại lập nên quân phiệt.
Thẩm Mặc là người lãnh đạo, phải thắp lên hi vọng cho mọi người:
- Hiện giờ là thời cơ tốt hiếm có, nghĩ cách làm dao động quyền uy của hoàng đế, ắt có lợi cho tính toán tương lai. Tương lai Đại Minh chẳng thiếu kẻ bạo dạn cải cách, tới lúc đó mâu thuẫn trùng trùng, nhân tâm bất ổn, chúng ta lo gì không có cơ hội.
Thấy y tràn trề tự tin, ba người được cổ vũ, bắt đầu động não suy nghĩ xem phải đi tốt bước này lúc nào?
Ai ngờ lúc này chuông vang lên, Thẩm Mặc nói:
- Có khách không mời, ta ra ngoài xem sao.
Dư Dần dặn:
- Đoán chừng người trong cung tới rồi, đại nhân ứng phó cẩn thận.
- Ừ ta biết.
Thẩm Mặc gật đầu, sau khi ra ngoài liền thấy Hồ Dũng đang ngó nghiêng ở cổng. Vừa rồi cảnh giới cấp tối cao chưa giải trừ, toàn bộ hoa viên không cho phép có ai đi vào, hắn cũng không dám vượt qua cổng nửa bước.
- Lại đây.
Thấy Thẩm Mặc gọi, hắn chạy nhanh tới nói nhỏ:
- Có thái giám truyền chỉ đợi đại nhân ở tiền sảnh.
Ra tới tiền sảnh cảm thấy không khí bất thường, một thái giám đứng giữa một đám phiên tử Đông Xưởng, vừa thấy Thẩm Mặc liền nghiêm mặt nói:
- Thẩm đại nhân, có thượng dụ.
Thẩm Mặc lòng hồi hộp, nhưng vẫn vội quỳ xuống:
- Thần cung thỉnh thánh an.
- Thánh cung an.
Thái giám không nói thừa:
- Truyền Thẩm Mặc tức tốc nhập cung tấn kiến, không được chậm trễ.
- Thần tuân chỉ.
Thẩm Mặc đứng lên nói:
- Công công mời dùng trà, cho hạ quan đi mặc triều phục.
- Không cần, thời gian khẩn cấp, sai người đi lấy là được, lên kiệu thay.
- Gấp thế sao?
Thẩm Mặc phát hiện ra đám phiên tử Đông Xưởng hắn mang theo không phải là khoe khoang, mà là áp giải mình.
- Đúng.
Tên thái giám vẫn nghiêm mặt:
- Xin đại nhân đừng làm lỡ thời gian.
Lúc này hạ nhân mang trà lên, tích tắc đưa chén trà cho y, một tờ ngân phiếu như có phép thuật luồn vào ống tay áo hắn.
Nét mặt thái giám ôn hòa hơn rất nhiều, giọng cũng thành nhỏ nhẹ:
- Không phải nô tài làm khó đại nhân, mà trong cung xảy ra chuyện lớn, gấp một chút là vì tốt cho ngài.
- Đa tạ công công nhắc nhở.
Một lát sau liền thấy Thẩm Minh Thần và Dư Dần mặc áo xanh mũ nồi ôm quan phục đi ra.
- Đi thôi.
Thái giám kiên nhẫn tới lúc này đã là cực hạn, vội mời Thẩm Mặc lên đường.
Vì cần có người hầu hạ mặc y phục, cho nên Thẩm Minh Thần và Dư Dân lên xe theo, trên đường tiếng động ồn ào, ghé vào tai y nói nhỏ:
- Vừa rồi có báo cáo, hoàng thượng cho người mang tấu chương của Hải Thụy tới Dụ vương phủ.
- Xem ra liên lụy tới vương gia rồi.
Thẩm Mặc hỏi nhỏ:
- Lúc này ai đang ở vương phủ.
- Hình như bị nhốt ở Tây Uyển hết rôi.
Thẩm Minh Thần nói:
- Không phải, còn có Trương Cư Chính, hắn không tới Tây Uyển.
Thẩm Mặc không lo nữa, có Trương Thái Nhạc, Dụ vương khẳng định thuận lợi qua ải. Liền quan tâm tới mình trước:
- Các vị nói thử, hoàng thượng triệu kiến ta vào cung làm gì?
- Ngu kiến của tại hạ e là phái đại nhân thẩm tra án này.
Dư Dần nói:
- Vì sao?
Thẩm Mặc cau mày:
- Quan lớn triều đình đều bị nhốt trong Tây Uyển rồi.
Dư Dần thong thả nói:
- Quan viên ngoài, ngài chức cao nhất, được hoàng thượng tín nhiệm nhất, là nhân tuyển thích hợp nhất.
Thẩm Mặc lắc đầu:
- Vấn đề cuối cùng, vụ án này phải tra ra sao?
Thẩm Minh Thần nói:
- Thập Nhạc công bảo tại hạ chuyển lời cho đại nhân, thứ nhất phải làm hoàng thượng bớt giận; thứ hai phải làm bách quan thoát khỏi hiểm nghi, đại nhân giúp một người là thêm một phần ân tình, thiên hạ không có vụ làm ăn nào lời hơn nữa; thứ ba cố gắng đem vụ án Hải Thụy làm phức tạp hóa, phát huy đặc điểm thích kiếm chuyện, biến không hóa có của ngài, làm việc to lên, càng to càng tốt, thế mới giữ được hắn, mới đạt được mục đích của đại nhân...
- Bớt nói xấu ta đi.
Thẩm Mặc cười mắng:
- Tiên sinh không phải đi vào đầm rồng huyệt hổ nên rảnh rỗi trêu ta à?
Thẩm Minh Thần cười hì hì.
Xe ngựa đi tới cửa Tây Uyển, Thẩm Mặc một mình vào cung, nhìn lại quảng trường trước cổng đã được quét rửa sạch sẽ, không thấy dấu vết quân thần xung đột kịch liệt vừa rồi.
Vào trong Tây Uyển, quả nhiên cảm thấy không khí căn thẳng, đội tuần tra của Cẩm Y vệ, Đông Xưởng, Ngự Lâm quân qua lại như con thoi.
Tới cung Thánh Thọ, thái giám kia đi vào bẩm báo, một khuôn mặt khác đi ra nói:
- Thẩm đại nhân, hoàng thượng tuyên triệu.
Thẩm Mặc thình lình phát hiện ra dọc đường đi ngay cả một khuôn mặt quen thuộc cũng chẳng thấy, đây là điều không thể. Chỉ có một lời giải thích, vì Hoàng Cẩm nói đỡ cho Hải Thụy, chỉ e đã bị liên lụy rồi.
Đi vào đại điện âm u, Thẩm Mặc phát hiện mình đang ở vào tình cảnh rất đáng sợ.
Quỳ xuống trước rèm châu, Thẩm Mặc tung hô:
- Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế.
- Hải Thụy là người của ngươi?
Bên trong truyền ra giọng nói lãnh đạm của Gia Tĩnh đế.
- Bẩm bệ hạ, không phải.
Thẩm Mặc đáp ngay:
- Ngoài vợ con của thần ra, không ai được coi là người của thần.
- Đừng cãi cùn, năm Gia Tĩnh thứ 36 Hải Thụy làm tri huyện Trường Châu, ngươi làm tri phủ, về sau ngươi tiến cử hắn làm đồng tri Tô Châu, điều tới làm tri phủ Hoài An cũng do ngươi tiến cử.
- Thần khi ấy chỉ thấy hắn là viên quan có tài.
Thẩm Mặc bình tĩnh nói:
- Hơn nữa tiếng tăm tốt, ý muốn tiến cử hiền tài vì nước, không hề lấy của hắn một xu hối lộ.
- Ngươi hiểu hắn không?
- Tri nhân tri diện bất tri tâm.
- Bọn chúng nói người này là kẻ ngốc, ngươi thấy sao?
- Hắn đúng là khác biệt với người thường.
Thẩm Mặc đáp ranh như cáo, không có chút sơ hở nào, làm ngươi tức giận mà không làm gì nổi y.
Nghe Thẩm Mặc trả lời, Gia Tĩnh đế nổi giận:
- Người như thế ngươi cũng tiến cử cho triều đình, ngươi cố ý làm trẫm tức chết à?
Thẩm Mặc khấu đầu:
- Hoàng thượng minh xét, tên Hải Thụy này đọc sách tới ngu người rồi, đầu óc toàn là lời thánh nhân, ở địa phương có thể tạo phúc một phương, nhưng không thích hợp bước vào triều đường. Thần chưa từng tiến cử hắn tiến kinh.
Gia Tĩnh cười âm trầm, chẳng biết nói với ai ở bên cạnh:
- Nhìn thấy chưa? Đó chính là thần tử của trẫm, kẻ nào kẻ nấy lợi hại, phủi sạch trách nhiệm của mình.
- Vi thần ngu độn không hiểu ý thánh thượng, xin thánh thượng chỉ rõ.
- Ngươi nói hắn trong đầu toàn lời thánh nhân, chẳng phải điều hắn làm là phù hợp với thánh huấn, trẫm mới là kẻ đại nghịch bất đạo?