WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 1207: Khoảng Lặng Nhỏ (5)

Chương 1207: Khoảng Lặng Nhỏ (5)




Dịch: lanhdiendiemla.

Thẩm Mặc tỉnh lại, hôn khẽ lên mái tóc của nàng:

- Ta cũng có chuyện muốn thương lượng với nàng.

- Lão gia cứ nói là được, chỗ thiếp thân cần gì phải thương lượng?

Nhu Nương dựa vào cánh tay Thẩm Mặc, sau một phen mây mưa hoang dại, nàng mệt tới sắp không mở mắt ra được nữa rồi.

Nhưng câu tiếp theo của Thẩm Mặc làm nàng tỉnh lại ngay:

- Bệ hạ muốn tìm bạn học cho trưởng tử, nên hỏi thăm Bình Thường nhà ta.

Nhu Nương trở nên căng thẳng:

- Lão gia đáp thế nào?

Thẩm Mặc cười:

- Không phải ta đang hỏi nàng sao?

Lời này của y trái lòng rồi, hiển nhiên y đã đã có câu trả lời.

Nhu Nương thông minh sao chẳng hiểu:

- Nhất định cứ phải là Bình Thường sao? Nó mới năm tuổi...

- Không nhất định.

Thẩm Mặc ngượng ngùng nói:

- Nhi tử của hộ bộ thị lang, tôn tử của Cao các lão, nhiều nhân tuyển lắm.

- Chuyện này là sao? Tốt hay xấu?

Nhu Nương nghe thế quan tâm ngay:

- Là đọc sách với hoàng tử, trẻ con mà, học một mình mau chán, cho nên phải có bạn. Đương nhiên là chuyện tốt, hoàng tử tương lai sẽ là thái tử, dạy người là sư phụ tốt nhất thiên hạ mà nhà ta không mời nổi, là lãi lớn đấy.

Thẩm Mặc hạ giọng xuống:

- Lại nói, thành bạn thủa nhỏ với thái tử, nàng nói có lợi cho Bình Thường không?

Nhu Nương suy tính thiệt hơn, vừa lo con còn nhỏ, không nỡ xa rời, lại thấy đây là cơ hội hoàng kim của con, không muốn vứt bỏ, liền hỏi:

- Có thể về nhà mỗi ngày không?

- Chắc chắn là không được, còn có giờ học sáng mà, khi đó cửa cung còn chưa mở.

- Vậy thiếp không được gặp con nữa sao?

Vành mắt Nhu Nương đỏ lên.

- Không tới mức đó, mỗi tháng thế nào cũng có thể về nhà vài ngày.

Nhớ lại lúc dạy học cho Long Khánh, hơi chút là hắn kêu bệnh xin nghỉ, Thẩm Mặc khẳng định:

- Sẽ thường được nghỉ.

Hi vọng vị hoàng đế quý trọng thân thể của mình như thế, cũng thương nhi tử của mình.

- Vậy, lão gia quyết đi.

Nhu Nương thấy Thẩm Mặc không nói, nghĩ y đang khó xử:

- Thiếp thân chấp nhận hết.

- Ừm, chuyện này nói sau.

Thẩm Mặc gật đầu:

- Không còn sớm nữa, ngủ thôi, sau này muốn ngủ nướng khó lắm.

- Vì sao?

- Nàng tưởng hoàng đế nào cũng không lên triều à?

Thẩm Mặc làu bàu một câu chìm vào giấc ngủ:

- Ngày tháng khốn khổ sắp tới rồi.

~~~~~~~~~~~~~~~

Thẩm Mặc đang ngáy khò khò thì Long Khánh đế lại mất ngủ, chẳng phải vì cung thất to lớn làm hắn ngủ không quen, mà thấp thỏm vì tảo triều sắp tới.

Ban ngày diễn luyện vô số lần, tựa hồ chẳng khó gì, nhưng vừa nhắm mắt lại là thấy đám đại thần đỏ mặt tía tai cãi vã, làm hắn không sao chớp mắt được.

Lý nương nương bên cảnh cũng bị hắn làm không ngủ yên, lại chẳng thể nổi giận, đành kiên nhẫn an ủi, nhưng nói thế nào cũng vô ích, hờn dỗi nói:

- Cùng lắm coi các đại thần như củ cải là xong hết.

Long Khánh mắt sáng lên:

- Hay lắm, coi họ như củ cải, cô.. À không trẫm có gì phải lo.

Thế là lầm bẩm, một củ cải, hai củ cải... rốt cuộc cũng ngủ được.

Lý nương nương thấy Long Khánh chẳng ngó ngàng tới mình lăn ra ngủ say, tức giận nhìn hắn, nói không ra tiếng:" Ngươi mới là củ cải..."

~~~~~~~~~~~~

Hôm sau Thẩm Mặc vốn định ở nhà với vợ con thì lễ bộ lại phái người tới mời.

Thẩm Mặc hơi ngạc nhiên, vì y vẫn đang thời gian nghỉ bệnh, chưa được triều định triều hồi, đáng lẽ không có bộ vụ nào tới mình mới đúng.

- Chuyện liên quan tới buổi tảo triều.

Hai lang trung mời y giải thích:

- Ân đại nhân mời ngài tới định đoạt.

Thẩm Mặc hiểu ra, vì y được coi là nhân tuyển hàng đầu cho lễ bộ thượng thư, cho nên Ân Sĩ Chiêm sợ chọc giận y, không dám tự quyết.

- Bảo Ân đại nhân định đoạt là được.

Thẩm Mặc không muốn làm người nhà thất vọng, càng không muốn chỉ chỏ người khác.

- Ân đại nhân nói, nhất định phải mời ngài tới, nếu không tảo triều xuất hiện sơ xuất, thì bộ mất mặt.

- Sao có sai sót được.

Thẩm Mặc cười:

- Cứ làm theo nghi thức là được.

Lang trung cười ngượng ngập:

- Chính vì không biết "nghi thức" thế nào mới mời đại nhân tới định đoạt.

Thẩm Mặc không từ chối được nữa, mời họ dùng trà rồi báo với người nhà.

~~~~~~~~~~~~~~~

Vợ con rất hiểu cho y, biết tân đề mới đăng cơ, có nhiều việc phải làm, giúp y thay quan phục, chuẩn bị kiệu.

Trong nha môn Ân Sĩ Chiêm cùng một đám lang trung đã đợi từ lâu, xúm xít xung quanh mời vào hậu đường. Sau khi hàn huyên qua loa, Thẩm Mặc vào chính đề:

- Chuẩn bị cho buổi tảo chiều ra sao rồi?

- Ài chẳng ra làm sao, nếu không đã chẳng cần làm phiền đại giá của ngài.

Ân Sĩ Chiêm cười méo miệng, nói với Hồng Lư tự khanh Cảnh Bình Đức:

- Cảnh đại nhân nói với bộ đường đi.

Cảnh Bình Đức chắp tay với Thẩm Mặc:

- Nói ra thật khó tin, triều ta gần 200 năm qua, lại không có ghi chú hoàn chỉnh về hội triều, trên Hội Điển cũng chỉ ghi chép qua loa vài việc, thiếu sót cực nhiều. Ban đầu đều dựa vào quan viên Hồng Lư tự đời đời truyền nhau, nhưng năm Gia Tĩnh tới 30 năm rồi chưa cử hành tảo triều, tới nay chẳng còn ai nhớ nữa, không biết nghi lễ có phù hợp năm xưa hay không? Cho nên mới đành nhờ tới bộ đường.

Hắn lấy ra mấy ví dụ, như thời gian tảo triều giờ sửu xếp hàng, giờ dần chuông vang, cửa cung mở, chỉ sơ qua vài nghi thức, phải đau đầu bổ xung.

Nghe hắn báo cáo, Thẩm Mặc nói:

- Không cần quá khẩn trương, nếu không có nghi thức cố định, có thể làm theo lễ pháp. Anh Tông, Vũ Tông cũng đã từng sửa nghi lễ triều hội.

Mọi người đều gật đầu xưng đại nhân anh minh, thực ra chuyện này bọn họ biết hết, chỉ đợi người tới chịu trách nhiệm thôi.

Thẩm Mặc cũng biết bọn họ tính thế, có điều lãnh đạo không chịu trách nhiệm thì ai chịu? Dù y có thể chối từ, nhưng sẽ mất lòng người, để lại tiếng xấu thì không hay.

Cho nên y không nói nhiều, bảo Hồng Lư tự viết ra quy trình lễ nghi, sau đó cho vào ống tay áo đứng dậy:

- Chuyện không thể chậm trễ, bản quan đi xin chỉ thị quốc lão.

Mọi người tiến y ra cửa.

Hai ngày tiếp đó, Thẩm Mặc lấy lý do thỉnh giáo nghi lễ, đi tới hết các phủ đại học sĩ, thượng thư... Kỳ thực không cần thỉnh giáo nhiều người như thế, nhưng y có mưu đồ khác.

Thông qua phân tích của ba vị mưu sĩ, Thẩm Mặc đã quyết, nếu có cơ hội, có điều kiện, lại muốn nhập các, thì không thể ra vẻ thanh cao, đợi miếng bánh trên trời rơi xuống được.

Hoặc không làm, hoặc phải làm cho tốt, nhập các thị vào cho phong quang, hoành tráng, không thể trở thành thứ dồ cảnh được. Nên y tranh thủ cơ hội kéo gần quan hệ với các đại nhân nắm phiếu bầu, tuy thời gian ít, nhưng dưới tình huống không có đối thủ mạnh, chút giao tình cũng có tác dụng lớn.

Đương nhiên chính sự vẫn là số một, ban ngày y đi bái phỏng khắp nơi, buổi tối cùng các vị mưu sĩ thảo luận xác định nghi thức tảo triều.

Thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng cái đã tới mùng 1 tháng 9.

Sáng sớm hôm đó, thành lâu các nơi đánh trống xong, đột nhiên trên đường phố trở nên huyên náo, các loại kiệu, xe ngựa, từ đường lớn ngõ nhỏ xuất hiện tới con đường đến Tử Cấm Thành.

Tiếng quát tháo tránh đường, tiếng vó ngựa vang lên không ngớt, đánh thức bách tính ngủ say, bọn họ vội vã chạy ra cửa nhìn thì thào với nhau:

- Bao nhiêu quan chạy đi đâu thế?

- Hay là chạy loạn?

- Chẳng lẽ người Mông Cổ đánh tới rồi.

- Bảo các ngươi thiếu kiến thức còn không phục.

Mấy vị lão nhân cao tuổi bày ra cái vẻ "bách sự thông":

- Các quan lão gia đi tảo triều đấy.

- Tảo triều? Giống như trong kịch sao?

Người trẻ tuổi hỏi.

Người già khoe khoang chuyện năm xưa:

- Năm xưa khi tiên đế còn là một tiểu thanh niên, cũng bằng các ngươi thôi, nhưng chăm chỉ lắm, ngày nào cũng đốt đèn lên triều. Về sau Dương các lão sợ tiên đế mệt, cho nên mới đổi giờ tảo triều. Thời đó ngày nào cũng thấy cảnh này.

Ông ta mặt đầy hạnh phúc:

- Chỉ nghe thấy tiếng động này mới thấy làm bách tính sướng hơn làm quan.

Rồi chui vào chăn ngủ tiếp.

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.