WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 1227: Tân Quan Thượng Nhiệm (1)

Chương 1227: Tân Quan Thượng Nhiệm (1)




Dịch: lanhdiendiemla.

Trong thư đường Thẩm phủ, Lý Thành Lương ngồi ngay ngắn sau bàn, vừa đọc Xuân Thu vừa liếc nhìn hai đứa bé mặt trắng bệch, thấy chúng trán rịn mồ hôi, nhưng cắn chặt răng không nói, trong lòng không khỏi tán thưởng:" Khi mình còn nhỏ không cứng rắn được như bọn chúng."

Tay A Cát và Thập Phần bị hắn bóp trật khớp rồi, đương nhiên là chúng tự chuốc lấy...

Mấy ngày đầu hai bên chúng sống hòa bình, nhưng chúng mau chóng nhận ra, người này tựa hồ học vấn bình thường, nói tới đại nghĩa thánh nhân tựa hồ chẳng thấu triệt bằng mình.

Hai thằng nhóc liền cố ý đem vấn đề điêu ngoa cổ quái ra hỏi, muốn để hắn bêu xấu, Lý Thành Lương quả nhiên không trả lời được. Nhưng hắn là người trưởng thành, không thể nói không biết, còn nghiêm khắc phê bình bọn chúng tham điều sáo rỗng, sau đó bắt chép phạt Luận Ngữ, Đại Học mười lần để củng cố cơ sở.

Thấy hắn chẳng những không nhận mình kém mà còn trừng phạt, A Cát và Thập Phần tất nhiên kiên quyết không viết. Không viết thì ăn đòn, Lý Thành Lương dạy học không ra sao, nhưng đánh người là cao thủ, đánh hai thằng nhóc chết đi sống lại mà không ảnh hưởng tới viết chữ.

Đánh xong còn phải viết, viết không hết lại đánh, hai đại thiếu gia đã bao giờ bị hành hạ như thế? Liền quyết tâm dứt điểm vị dã thú tiên sinh này.

Bọn chúng qua quan sát, phát hiện ra mỗi sáng trước khi tiên sinh tới, gia đinh đều pha cho hắn một cốc trà.

Hai thằng nhóc thấy đây là cơ hội tốt, liền mua thuốc ngủ lợi hại nhất, tránh mua phải hàng giả, bọn chúng còn lấy thư đồng ra thí nghiệm, chỉ dùng chút bằng ngót út mà làm thư đồng ngủ tới giờ vẫn chưa tỉnh.

Kiểm chứng xong bọn chúng tới sớm vờ đọc sách, đợi gia đinh pha trà xong, Thập Phần đi cánh cửa, A Cát liền mở nắp trà đổ thuốc vào.

- Tới đấy, tới đấy...

Thập Phần giục.

- Xong rồi.

A Cát xóa dấu vết rồi quay về chỗ ngồi.

Khi Lý tiên sinh tới thì hai đứa bé ngoan ngoãn ngồi đọc sách, đây là chuyện tốt, nhưng hắn thấy bất thường, hai đứa bé này dù tới sớm hơn hắn cũng chỉ trơ mắt nhìn, làm gì có chuyện chủ động đọc sách?

- Mặt trời mọc ở hướng tây rồi à?

Lý Thành Lương hỏi, nếu chuyên tâm đọc sách nhất định không nghe thấy.

- Tiên sinh, ở phía đông mà.

Thẳng ngốc A Cát ngó ra cửa sổ nói:

Lý Thành Lương thầm cười lạnh, không biết bọn chúng giở trò gì, liền trở nên cẩn thận, ngồi xuống bàn, theo thói quen đưa tay cầm cốc trà.

Hai đứa bé ánh mắt chuyển sang chén trà, thầm nói:" Uống đi, uống đi..." Bọn chúng tính cả rồi, chỉ cần tên gia hỏa này lăn quay ra, chúng sẽ cởi quần, đưa lên xe ném ra ngõ Bàn Cờ, không tin về sau hắn còn mặt dầy tới lừa ăn lừa uống nữa.

Lý Thành Lương ở trên cao quan sát được ánh mắt của bọn chúng, liền âm thầm quan sát chén trà, quả nhiên ở phía bên mép nhìn thấy chút bột cực ít sót lại.

" Thì ra là thế" Hiểu ra ý đồ bọn chúng, lúc này hắn có thể lên tiếng chất vấn, rồi cho một trận đòn, nhưng như thế chỉ trị ngọn không trị gốc, hai thằng tiểu yêu này sẽ còn giở trò, hơn nữa hắn chẳng định chơi mèo bắt chuột với chúng.

"Cho chúng một đòn đau sau này bớt việc." Lý Thành Lương vờ vịt uống một ngụm, sau đó thè lưỡi ra:

- Nóng quá...

Rồi rất tự nhiên đặt cốc trà xuống, lấy ngón tay quét lớp bột sót lại.

Thấy hắn không uống, hai thằng nhóc có chút thất vọng.

Lý Thành Lương cầm Xuân Thu lên che, thè lưỡi liếm thử ngón tay, nhận ra là thuốc mê, hắn liền yên tâm.

Lật sách đọc vài trang, Lý Thành Lương vờ khát cầm chén trà lên uống một ngụm lớn. Hai thằng nhóc nhìn rõ là uống vào bụng rồi, thầm mừng rỡ, đếm:" Một, hai ba..."

Chưa đếm đến mười, choang một tiếng cốc trà rơi xuống, Lý tiên sinh nằm vật ra bàn.

Hai thằng nhóc hoan hô, chạy tới định chuyển hắn đi, ai ngờ vị tiên sinh này nặng vô cùng, dùng hết sức mà chẳng nhúc nhích được chút nào.

Chúng liền gọi thư đồng của mình tới giúp, thư đồng của chúng đều mười sáu mười bảy rồi, trong đó còn có nhi tử của Thiết Trụ, một tay có thể nhấc cả cối xay, đáng lý một mình cũng có thể nhấc bổng Lý tiên sinh lên.

Nhưng hắn dùng hết sức bình sinh cũng không xong, đứa còn lại tới giúp cũng không ăn thua, phải thêm cả A Cát và Thập Phần mới nhấc được Lý Thành Lương lên.

Ai ngờ chưa kịp mừng cảm thấy tay đột nhiên nặng trịch, Lý tiên sinh vừa được nhấc lên đã rơi uỵch xuống đất.

" Ui da.." Cả bốn cùng hét lên, tay trật khớp hết cả, quá tà môn...

Lúc này Lý tiên sinh thong thả bò dậy, vặn mình:

- Ấy sao lại ngủ mất nhỉ? Chẳng lẽ hôm qua không ngủ đủ?

Nhìn bốn đứa đang đau tới méo mặt, lại hỏi:

- Mấy đứa sao thế, táo bón à?

Hai đứa thư đồng tuổi lớn rồi, biết hắn giở trò, nói:

- Mau nắn tay lại, làm bị thương thiếu gia, ngươi không gánh nổi tội đâu.

- Các ngươi là ai, dám quát tháo trong học đường.

Lý Thành Lương vận khí đan điền rít lên:

- Xéo ra ngoài:

Sát khí tỏa ra làm người ta run sợ.

Hai tên thư đầu sợ tới mất ý chí phản kháng, nhưng là nô tài trung thành tuyệt đối liền muốn đỡ thiếu gia lên.

- Bọn chúng không được đi.

Lý Thành Lương đưa tay ra nhấc A Cát và Thập Phần lên:

- Đang giờ học.

Hai tên thư đồng biết gặp phải cao nhân liền đi tìm viện binh.

Bị tháo mất khớp đau nhói tim, nhưng A Cát và Thập Phần tuyệt đối không chịu rơi lệ trước mặt kẻ thù, chỉ không ngừng nhìn ra ngoài, nghĩ:" Sao mãi không ai tới cứu."

- Đừng mơ tưởng hão huyền.

Lý Thành Lương nhìn thấu tâm tư bọn chúng:

- Không ai tới cứu các ngươi đâu, ngoan ngoãn học bài đi.

Chuyện xảy ra ban sáng là thế.

~~~~~~~~~~~~~~~~

Được Thẩm Minh Thần khuyên nhủ nhiều ngày, đám người vây quanh Thẩm gia cuối cùng đã dần tản đi,

Bên phía lễ bộ đã phái người trú ở Thẩm gia từ lâu, thấy kiệu vừa ra khỏi cửa, vội vàng chạy về thông báo nha môn đón tiếp.

Chầu chực ở Thẩm phủ là Vương khải Minh, tới trước mặt Thẩm Mặc cười bồi:

- Bộ đường, thuộc hạ đã hỏi người, ngày kia là ngày tốt thượng nhiệm.

Thẩm Mặc lạnh nhạt:

- Bản quan không tin cái đó.

- Hôm nay cũng là ngày tốt, có điều có sao xấu ẩn nấp, sợ va chạm không hay.

Vương Khải Minh dâng cái gương nhỏ tới trước mặt y:

- Tiên sinh toán mệnh nói treo cái này trên kiệu có thể tránh tà.

Thẩm Mặc nhìn cái gương to bằng lòng bàn tay, nghĩ:" Treo cái này trên kiệu, dọc đường nó chiếu ánh mặt trời sáng loáng lên, ai không hiểu chẳng phải tưởng ta bị điên à?" Liền mắng:

- Ngươi đi mà treo lên cổ ấy.

Rồi hạ rèm xuống.

Kiệu đi ra ngoài ngõ, Vương Khải Minh thu gương vào trong lòng, lẩm bẩm:

- Thà tin có còn hơn là không...

Kiệu tới sắp ngõ Giang Mễ, Vương Khải Minh vẫn nhiệt tình thúc giục:

- Mau mau lên, trước giờ Mão tam khắc phải vào cửa, không được hỏng giờ tốt.

Đám kiệu phu tuy ghét hắn, nhưng không ai dám gánh trách nhiệm đó, liền đi nhanh hơn, vừa tới ngõ Giang Mễ, liền thấy có người vây kín lấy nha môn lễ bộ.

Vương Khải Minh thấy đám người đó lại lẩm bẩm:

- Đúng là không phải ngày, gặp sao xấu rồi.

Ra đó là đám người vây nhà Thẩm Mặc, bọn chúng bị lừa tới hộ bộ, nhưng lễ bộ cách hộ bộ không xa, bên kia vừa chuẩn bị, hộ bộ biết ngay, đang phát ngán đám người này, liền giở trò xấu nói hôm nay là ngày tân thượng thư nhậm chức, ngày vui chắc chắn dễ nói chuyện.

Đám người đó nghe vậy chạy tới lễ bộ, tóm ngay được bên lễ bộ đang chuẩn bị đội nhạc và nghi lễ.

Không may Ân Sĩ Chiêm là kẻ thiếu quyết đoán, muốn đuổi bọn chúng đi, nhưng lại sợ lớn chuyện làm ảnh hưởng tới bộ đường đại nhân, chỉ biết dẫm chân:

- Làm sao đây, làm sao đây...

Khi thấy kiệu Thẩm Mặc, hắn thở phào...

Thẩm Mặc nhìn đám tông thất thì lại thở dài, nhưng tránh không được nữa, ngày đầu đi nhậm chức vạn lần không thể làm thế.

Nghĩ tới đó Thẩm Mặc trầm giọng nói:

- Dừng kiệu.

Đám tông thất nhận ra ngay, vì thế kéo ùa cả tới. Hộ vệ vội tới trước một trước xếp hàng chắn trước đại nhân.

- Bọn ta muốn gặp thượng thư đại nhân.

Đám tông thất nhao nhao cả lên.

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.