Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 1240: Thập Nguyệt Vi Thành(4)

Chương 1240: Thập Nguyệt Vi Thành(4)




Dịch: lanhdiendiemla.

Nam Minh là tên hiệu của Chư Đại Thụ, trước khi chia tay với Sa Vật Lược, Thẩm Mặc ngoại trừ thư giới thiệu của quan phương, còn dẫn kiến ông ta cho Chư Đại Thụ tại Bắc Kinh, mời hắn chiếu cố giúp.

Thẩm Mặc thầm nghĩ, ông sống cũng an ổn, chắc sẽ không định di dẫn nữa chứ? Liền cười nói:

- Thực sự là xin lỗi, ta hồi kinh cũng đã hơn một năm rồi, nhưng vì đủ loại nguyên nhân nên không cơ hội gặp mặt với ông.

- Việc của đại nhân ta cũng nghe Nam Minh tiên sinh nói qua. - Sa Vật Lược nói: - Ngài vất vả vì quốc sự, hoàn toàn không cần bận lòng cho ta.

- Thời gian vẫn có mà...

Thẩm Mặc khoát tay nói:

- Ông nói với ta một chút tình hình sau khi tiến kinh đi, đúng rồi...ông bắt đầu truyền giáo chưa?

- Ha ha...

Sa Vật Lược nhún nhún mũi, cười khổ nói:

- Trắc trở hơn nhiều so với trong tưởng tượng, ta tại Ma Cao, tại Phúc Kiến, tại Thượng Hải, đó đều là những thành phố cởi mở, mọi người cũng không xa lạ gì với người ngoại quốc, giao lưu tương đối dễ dàng.

Thoáng dừng lại mới nói:

- Nhưng tại Bắc Kinh, ngoại trừ một số quan viên từ phía Nam đến làm quan, đại bộ phận bình dân đều chưa thấy qua người như ta. Ta đi tới đâu đều có người theo đuôi, ta vừa nói thì họ lại cười rồi bỏ đi ngay, nhìn ta như thể nhìn quái vật vậy.

- Ha ha...

Thẩm Mặc cười rộ lên:

- Ít thấy sẽ lạ thôi, cái này cũng hết cách.

- Dưới loại tình huống này, ta chỉ có thể trước tiên đặt việc truyền giáo qua một bên.

Sa Vật Lược cười nói:

- Tinh lực chủ yếu đều đặt trên việc dùng để học tập và lý giải tập tục của Đại Minh, nghiên cứu kinh điển thư tịch truyền thống, để cho mình từ trong đến ngoài đều không khác gì người Đại Minh... Như vậy, mới có thể kết giao bằng hữu với người kinh thành.

Thật ra ông ta tích cực học tập văn hóa Trung Quốc còn có một mục đích, là vì đem đạo Thiên Chúa dung hợp vào kinh thư cổ đại của Trung Quốc...Ông ta mất công phu rất lớn, từ trong các sách như [Trung Dung], [Kinh Thi], [Chu Dịch], [Thượng Thư] trích ra các điều mục có quan hệ tới "Thiên" và "Đế", dùng để so sánh với Chúa Trời trong đạo Thiên Chúa của phương tây, vì làm chuẩn bị cho đạo Thiên Chúa càng dễ được người Minh triều tiếp nhận.. Đương nhiên, không cần thiết nói tỉ mỉ như vậy với Thẩm Mặc.

- Ông thật có lòng.

Thẩm Mặc gật đầu nói:

- Người của quốc gia này có truyền thống thâm căn cố đế, không tôn trọng những truyền thống này sẽ không thể sinh hoạt trong xã hội này, càng miễn bàn đến truyền giáo.

Thẩm Mặc thấy Vương đang ở cửa ra hiệu gắp món ăn, liền cười nói:

- Đến giờ cơm rồi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện đi.

Rồi bảo Vương:

- Ăn ngay ở đây đi.

Vương liền dẫn người mang tới bàn ăn, lại bưng chậu đồng lên, mời hai người rửa tay, rồi mới lấy ra bốn mặn, bốn thanh tám dạng thức ăn từ trong hộp thức ăn bày ra bàn... Mặc dù không phong phú, nhưng đều rất tinh xảo, Vương rất am hiểu sâu khẩu vị của bộ đường đại nhân.

- Thời gian đi làm nên không uống rượu với ông được. - Thẩm Mặc nói với Sa Vật Lược: - Nhưng ông có thể uống một chút...

- Khách tùy chủ tiện. - Sa Vật Lược lắc đầu cười nói: - Đại nhân không uống, ta cũng không uống.

- Vậy ta lấy trà thay rượu. - Thẩm Mặc nâng chung trà lên, giơ lên với Sa Vật Lược: - Vì chúng ta gặp lại cụng ly.

- Kính đại nhân.

Sa Vật Lược vội vàng hai tay nâng chung trà lên, nhẹ nhàng chạm một cái với Thẩm Mặc, hớp một ngụm rồi đặt ly trà xuống:

- Sự nhiệt tình của đại nhân làm ta thấy ấm áp như ở nhà.

- Hữu bằng tự viễn phương lai, bất diệc thuyết hồ?(Luận ngữ: Có bầu bạn từ phương xa tìm đến như vậy chẳng vui lắm sao?)

Thẩm Mặc khiêm tốn cười ra tiếng, hai người an tĩnh dùng cơm một lúc, y lại hỏi:

- Như vậy ngoại trừ học tập, ông còn làm gì nữa không?

- Vẫn theo chỉ thị của đại nhân, đem một số khoa học kỹ thuật của Âu Châu còn có đồ vật mới lạ của Tây Dương giới thiệu cho mọi người, hấp dẫn sự quan tâm của người Đại Minh.

Sa Vật Lược vội vàng đặt đũa xuống, nhỏ nhẹ nói:

- Còn dùng Tây y chữa bệnh cho dân chúng, theo đó số bệnh nhân được chữa khỏi ngày càng nhiều, ta cũng có chút danh khí...

- Đây đều là làm chuẩn bị cho truyền giáo phải không? - Thẩm Mặc ung dung nói: - Giê xu giáo hội của các người bên kia thúc dục ông rồi chứ?

- Đều không thể gạt được đại nhân. - Sa Vật Lược hơi ngượng nói: - Thượng cấp của ta, hội trưởng của Giê xu giáo hội La Diệu Lạp(Ignacio de Loyola) ra lệnh cho ta mau chóng triển khai công tác, cầu được quyền lợi hợp pháp truyền giáo tại Đại Minh cho hội Giê xu.

Dừng lại một chút mới nói:

- Cho nên ta cố ý tới nha môn bái phỏng đại nhân, bởi vì đây là một lần thỉnh cầu chính thức.

Thẩm Mặc ngồi thẳng người nói:

- Mời nói.

- Giê xu giáo hội chuẩn bị một thuyền lễ vật và đã đưa đến kinh thành, mời đại nhân thay mặt tiến hiến cho hoàng đế bệ hạ.

Sa Vật Lược lấy ánh mắt mong mỏi nhìn Thẩm Mặc:

- Cũng thay giới thiệu.

Trong mắt ông ta, tham kiến hoàng đế là chìa khóa để mở ra truyền giáo.

- Ta rất vui lòng cống hiến sức lực. - Thẩm Mặc cười ra tiếng, bưng ly trà khẽ uống một ngụm, lại áy náy nói: - Nhưng theo ta thấy, ông rất có thể sẽ không đạt được mục đích.

- Vì sao? - Sa Vật Lược có chút lo lắng nói: - Theo ta được biết, quý quốc tự do về tôn giáo mà...

- Ông nói không sai. - Thẩm Mặc thản nhiên nói: - Nhưng tình thế mạnh hơn người, ai cũng không có biện pháp.

Rồi y cầm lấy khăn ướt trên bàn lau tay:

- Chắc ông cũng biết, quốc gia của ta vừa mới mất đi một vị hoàng đế...

- Đúng vậy, trong lúc quốc tang, ta còn từng cầu phúc cho tiên đế nữa mà.

Sa Vật Lược khôi phục trấn định, thầy tu không thiếu nhất đó là kiên trì, bằng không thì cũng làm không được nghề này.

- Vậy thì ông nên biết, khi tiên đế tại vị, bởi vì trầm mê một loại tôn giáo, không chỉ xây dựng rầm rộ, nuôi dưỡng giáo đồ, thậm chí còn hoang phế chính sự, cả ngày tu luyện cùng các giáo đồ. Ngay cả cuối cùng nguyên nhân qua đời cũng bị hoài nghi là ăn phải đan dược do giáo đồ tiến hiến.

Thẩm Mặc thấp giọng nói:

- Hiện tại Hình bộ đang thẩm vấn việc này, chắc ông cũng có nghe nói qua rồi chứ?

- Có nghe nói qua. - Sa Vật Lược gật đầu nói: - Có người nói [Di Chiếu] của tiên đế còn có trên [Đăng Cực Chiếu] của tân bệ hạ đều nhấn mạnh phải trừng phạt nghiêm khắc những giáo đồ này mà.

- Nói rất đúng. - Thẩm Mặc nói với vẻ mặt bi thương: - Hoàng đế bệ hạ cùng các đại thần phổ biến cho rằng, tiên đế bởi vì tôn giáo mà hại nước, thậm chí tổn hại long thể, sự tín nhiệm đối với tôn giáo đã giảm đến cực điểm, thậm chí bắt đầu phản cảm với nhân sĩ tôn giáo.

Lời này nói ra từ trong miệng Lễ bộ thượng thư của Đại Minh nên đả kích đối với Sa Vật Lược có thể nghĩ, mặc dù đã nhìn quen mưa gió, nhưng vẫn khó nén thất thố:

- Đại nhân, vậy ta nên làm cái gì đây?

- Ông yên tâm, Đại Minh là nước văn minh, nhất định sẽ không xảy ra sự kiện cực đoan tôn giáo như Châu Âu. - Thẩm Mặc có chừng có mực nói: - Ta chỉ cho rằng, hiện tại yết kiến hoàng đế khả năng kết quả sẽ không tốt lắm.

- Vậy thôi không gặp. - Sa Vật Lược nóng nảy, ôm quyền nói: - Xin đại nhân nhất thiết đừng phân biệt đối xử đối với bản giáo.

Một nước cờ vội, ông ta cũng rất ít khi dùng sai thành ngữ.

- Đừng có gấp, đừng có gấp. - Thẩm Mặc cười trấn an ông ta: - Thái độ nhất quán của ta sẽ không thay đổi, tựa như ở Thượng Hải, Nam Kinh, Tô Châu, ta sẽ toàn lực ủng hộ ông, người bằng hữu của ta.

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch