Thẩm Mặc cầm quốc thư nhìn hai lần, rồi lắc đầu nói:
- Cộng thêm thông dịch mới 10 người, hiển nhiên cái này không phải là nhập cống.
Thôi Tông Nghiêu quả thật không chú ý tới điểm này, nhẹ giọng hỏi:
- Vậy sẽ là cái gì đây?
- Không quản là cái gì, người ta sẽ không từ vạn dặm tới đây.
Thẩm Mặc nhìn sang hắn, chậm mà kiên định nói:
- Hơn nữa đây là quốc gia đầu tiên từ Nam Dương đến đây triều kiến từ sau khi mở hải cấm, có ý nghĩa quan trọng mà sâu xa, cũng không thể khước từ không gặp.
Mặc dù không làm rõ, cái gì là ý nghĩa "quan trọng mà sâu xa", nhưng nếu bộ đường đã nói thế thì nhất định đúng rồi, dù sao thì đến lúc đó người đến sẽ có ti Chủ khách tiếp đãi thôi, lăn tăn nhiều làm gì? Thế là hắn thống khoái đổi ý nói:
- Bộ đường nói đúng, là thuộc hạ suy nghĩ không chu toàn.
Thẩm Mặc cũng lười nói tỉ mỉ với hắn, liền nói:
- Thế thì việc này toàn quyền giao cho ngươi phụ trách.
- Nhưng mà, lộ tuyến, nhân số, thời gian nhập cống...Việc này từ trước đến nay đều là bộ đường đại nhân quyết định.
Thôi Tông Nghiêu lúng túng, thấy sắc mặt Thẩm Mặc có chút không hài lòng, vội vàng sửa lời:
- Đương nhiên, đại nhân vội vàng, thuộc hạ làm thay cũng là điều cần phải. Hạ quan sẽ viết thành điều trần rồi đưa cho đại nhân xem.
- Ừm.
Lúc này Thẩm Mặc mới gật đầu, lại nói:
- Sau đó ti Chủ khách phải coi trọng các quốc gia phiên thuộc tới đây, tình huống cơ bản, động thái mới nhất của họ, đều phải kịp thời thu thập, thành lập hồ sơ, để mà kịp thời làm rõ. Đối đãi với đặc phái viên của các quốc gia cũng đừng chỉ bày ra tư thái của thiên triều thượng quốc, ăn thiệt thòi còn khiến người ta chê cười.
Thôi Tông Nghiêu nào biết, Thẩm Mặc vừa mới trò chuyện qua với người nước ngoài, tinh thần bị kích thích. Thầm nghĩ, cái quái gì thế này, sao lúc nghĩ cái này lúc nghĩ cái kia vậy? Hắn chỉ có thể khúm núm đáp ứng.
- Đừng có mà trở về lại quên ngay, trước hết bắt đầu từ Lữ Tống đó đi...Tháng sau báo cáo tiến độ cho bản quan.
Thẩm Mặc thuận tay viết vào trong bản ghi chép, đem mệnh lệnh trong miệng biến thành nhiệm vụ cứng rắn.
- Vâng...
Thôi Tông Nghiêu vẻ mặt cầu xin nói, ông trời ơi, nhiệm vụ lớn lao cỡ nào chứ, ngẫm lại cũng khiến chán nản rồi.
Thẩm Mặc không phải là bị Sa Vật Lược nói cho thẹn quá thành giận, rồi trút giận lên thuộc hạ, mặc dù quả thật rất bực nhưng y không phải là loại người tùy tâm sở dục, mỗi một mệnh lệnh hạ xuống cũng đều có thâm ý.
Vì sao phải thu thập tình báo của Lữ Tống, bởi vì y muốn cho triều đình biết, nơi đó xảy ra cái gì -- ý tại ngôn ngoại, Thẩm Mặc đối với tình huống nơi đó cũng như ngón tay và bàn tay.
Lữ Tống, chính là đảo lớn nhất trong quần đảo Philippines thuộc thời đại trước kia của Thẩm Mặc, nằm ở vùng phía Đông Nam Châu Á, phía Tây nằm kề Nam Trung Quốc Hải(Biển Đông), Đông đối diện Thái Bình Dương, nằm hướng nhau với Đài Loan, sản vật phì nhiêu, vị trí địa lý hết sức ưu việt. Tống Nguyên tới nay, thương thuyền của Trung Quốc thường đến đó mậu dịch, bản triều càng có không ít bách tính Đại Minh vì tránh né sưu cao thuế nặng của quan phủ mà cả nhà dời tới định cư... Quốc vương hiện tại của Lữ Tống, Raja Sulaiman là một vị quân chủ tương đối thông suốt nhân từ, hết sức hoan nghênh đối với các di dân của Minh triều chịu khổ nhọc, nắm giữ kỹ thuật tiên tiến, cho phép họ định cư tại thủ đô, cũng dành cho ưu đãi. Điều này cũng dẫn đến địa phương Hoa Kiều càng ngày càng nhiều... Căn cứ theo số liệu trên tay Thẩm Mặc, số di dân Trung Quốc ở tại thủ đô Manila của nước Lữ Tống đã vượt quá 2 vạn hộ, trở thành địa phương có dân tộc thiểu số lớn nhất.
Nhưng Trung Quốc có câu ngạn ngữ, đó là "Thất phu vô tội, hoài bích có tội", vị trí địa lý của Lữ Tống quá ưu việt, nhất là tại Đại Hàng Hải Thời Đại, nó là trạm trung chuyển tự nhiên giữa Châu Á và Nam Mỹ, cũng thuận lý thành chương trở thành mục tiêu muốn chinh phục của người Tây Ban Nha -- đệ nhất cường quốc trên biển với dã tâm bừng bừng...Họ đã chiếm lĩnh Nam Mỹ, cũng đang dã tâm bừng bừng muốn nhúng chàm Châu Á, biến Nam Thái Bình Dương thành Nội Hồ của Tây Ban Nha.
Nhưng dựa theo hai điều khế ước đã lập trước mặt giáo hoàng, kinh tuyến lấy đông thuộc Bồ Đào Nha, tây thuộc Tây Ban Nha, lẽ ra Tây Ban Nha không thể nhúng chàm thế giới phương đông. Tuy nhiên điều này đối với quốc vương Philip II của Tây Ban Nha thì tuyệt đối không là vấn đề. Ông ta căn cứ vào địa cầu hình tròn mà đổi mới lý luận, hạ quyết tâm muốn lợi dụng kẽ hở này. Ông ta mệnh lệnh tổng đốc Mexico tổ chức đội tàu cố đi về hướng tây, cuối cùng cũng đến phương đông -- đảo Cebu thuộc trung bộ của quần đảo Lữ Tống. Tại đây Bắc thượng có thể đến Lữ Tống, Nam hạ có thể thông tới đảo Mindanao, trên đảo có cảng hiện đại, sản vật lương thực sung túc, là một địa phương tốt tiến khả công thối khả thủ, vì vậy người Tây Ban Nha xem nó như là điểm thực dân đầu tiên tại Châu Á.
Lúc đầu, ý đồ của người Tây Ban Nha là lấy cách thức ôn hoà thành lập quan hệ với đảo dân, nhưng sau khi thất bại lập tức lộ nguyên hình, quyết định sử dụng vũ lực cường công, đội viễn chinh đã tập trung toàn bộ đại pháo mãnh liệt nã vào thôn trang của cư dân địa phương, đồng thời phái ra một đội binh sĩ dưới màn yểm hộ của lửa đạn mạnh mẽ lên bờ. Các đảo dân đã tiến hành chống lại, song trước mặt ưu thế hỏa lực của người Tây Ban Nha vẫn bị ép lui đến biển. Sau khi người Tây Ban Nha xây dựng cứ điểm và công sự rồi mới vừa đấm vừa xoa xử lý các thôn dân rút lui, một mặt tuyên bố không truy cứu hành vi chống lại của đảo dân, mặt khác lại biểu thị muốn nghiêm phạt các đảo dân khác tiếp tục không về, cũng sẽ hủy diệt nhà và hoa mầu của họ. Tháng 5 năm Gia Tĩnh thứ 43, các đảo dân trở về gia viên bị ép ký kết điều ước với người Tây Ban Nha, thừa nhận quyền thống trị của Tây Ban Nha.
Sau khi đã huyết tẩy tòa thành Muslim của hai đảo, người Tây Ban Nha triệt để chiếm lĩnh Cebu, họ lập tức bắt tay vào tìm kiếm đường biển về Mexico, sau khi đi tới đi lui xác định đường biển, chi viện đến từ Mexico liền đến cuồn cuộn không ngừng. Bọn họ đối mặt với lựa chọn phương hướng chiến lược, tiếp tục mở rộng thế lực -- là Bắc thượng chinh phục Trung Quốc, hay là Nam hạ tranh đoạt quần đảo hương liệu với người Bồ Đào Nha. Nếu như nam hạ, như vậy Cebu có thể trở thành trung tâm cứ điểm của họ. Nếu như bắc thượng, thì yêu cầu đến Manila tại phía Bắc đảo Lữ Tống. Bởi lúc này hàng loạt hương liệu tiến vào Châu Âu, giá trị của hương liệu cũng không lớn nữa, huống hồ theo báo cáo đảo Lữ Tống cũng không có hương liệu, hơn nữa họ càng hy vọng mở cánh cửa của Trung Quốc, chinh phục được Châu mỹ và Châu Á đã làm cho lòng tin của người Tây Ban Nha cực độ bành trướng, cho rằng người Trung Quốc cũng không khác gì người Anh-điêng, chinh phục họ sẽ không phí sức lực gì. Bởi vậy họ không muốn phát sinh xung đột với Bồ Đào Nha tại phía Nam, cuối cùng quyết định phát triển về hướng bắc -- xâm chiếm quần đảo Lữ Tống, sau đó coi đây là bàn đạp để tiến công Trung Quốc.
(Quần đảo hương liệu là biệt xưng của đảo Maluku, gồm hai đảo nhỏ là Ternate và Tidore. Vì nơi đây có trồng cây đinh hương)
Người Tây Ban Nha lòng muông dạ thú, đã sớm lộ rõ khắp thiên hạ, Raja Sulaiman quốc vương Lữ Tống, một mặt tích cực tổ chức phòng ngự, một mặt tiếp thu kiến nghị của đại thần, cầu viện với mẫu quốc Đại Minh vốn đã lâu không liên hệ. Vừa rồi theo như lời Thôi lang trung nói thì chính là sứ đoàn Lữ Tống đến đây cầu viện.
Qua vài ngày, đảo mắt đã vào tháng 10. Thẩm Mặc lại không thể không chuyển ánh mắt từ Nam Hải xa xôi trở lại kinh thành...
Trận gió Tây Bắc cuốn đất cát lá khô bay đầy trời, cũng thổi tới tiếng còi báo động từ biên tái.
"Hồ Lỗ mỗi năm vào cuối thu, ngựa béo tất sẽ lại quấy nhiễu biên cương", từ lâu đã thành tiết mục kéo dài không dứt, tuần hoàn trình diễn của Đại Minh. Lại bởi vì thiên tử thủ biên giới nên cũng khó tránh khỏi "Đế kinh nhiều lần thấy khói báo động". Bách tính của kinh thành cũng đã quen hàng năm vào lúc này thấy một con khoái mã cắm lá cờ nhỏ màu lửa đỏ trên con đường lớn gào thét chạy đến gào thét mà đi, thậm chí ngay cả giới nghiêm của kinh sư cũng không hoang mang.
Nhưng lần này họ thực sự sợ rồi, bởi vì lão ma đầu Yêm Đáp đã đích thân tới. Có người nói dưới trướng có 10 vạn thiết kỵ, quy mô to lớn, rất nhiều năm cũng chưa nghe nói qua.
Ngày 22/9, Yêm Đáp công hãm Thạch Châu, đồ thành, nam nữ bị giết hơn 5 vạn người, đốt cháy nhà cửa ba ngày không dứt, sau đó qua những nơi Giao Thành, Văn Thủy. Lại có bộ Thổ Man của Sát Cáp Nhĩ xâm chiếm Kế trấn, qua những nơi Xương Lê, Phủ Ninh, Nhạc Đình, Lư Long, cho đến Loan Hà. Những nơi đi qua, chém giết đốt phá không tính hết, chấn động cả kinh sư.
Một ngày tháng 10, kinh sư giới nghiêm, lệnh Ngũ thành ngự sử gia tăng kiểm tra, tuần thương Ngự sử chỉ huy vận tào lương vào thành. Ngày kế, thiên tử tảo triều, lệnh lục bộ cửu khanh thương nghị quân sự.
(Ngũ thành ngự sử, quan tuần tra năm địa khu đông, tây, nam, bắc, trung bên trong kinh thành.)