Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 1248: Tây Phong Kính(4)

Chương 1248: Tây Phong Kính(4)




Dịch: lanhdiendiemla.

Thẩm Mặc khẽ ho một tiếng, ý bảo hắn nói tiếp. Lý Thành Lương liền nói:

- Chuyện kể là Hoàng Hà bị vỡ, vạn tuế gia lệnh thủ phụ Từ Giai suất lĩnh lục bộ thượng thư đi xử lý. Trước tiên Từ các lão mệnh lệnh Công bộ thượng thư nhảy xuống bịt lỗ, Công bộ thượng thư không nói hai lời, nhún người nhảy vào lỗ thủng, kết quả bị cuốn bay không còn bóng dáng, năm vị thượng thư còn lại cũng lần lướt nhảy xuống, nhưng cũng đều như vậy; hoàng đế liền hạ lệnh bảo Từ Giai xuống. Từ các lão đành phải dùng sợi dây thừng buộc cố định mình lại, rồi thử từ từ đi xuống, sau khi coi tình hình lại từ từ bò lên, nói rằng lấy quan sát của cựu thần, chỉ có thể phái vài tướng quân xuống thì mới được. Hoàng đế liền tìm mấy tổng binh lệnh họ nhảy xuống, ai ngờ chỉ chốc lát đã bịt lỗ hổng lại thật...

- Vì sao?

Thẩm Minh Thần có hứng thú nhất với mấy chuyện thế này.

- Hoàng thượng cũng hỏi Từ các lão. - Lý Thành Lương nói: - Lúc đó nghe Từ các lão thong thả nói, bởi vì cựu thần nghe nói, tướng quân của Đại Minh ai cũng là cái bao rơm(còn ý chỉ đồ ăn hại)

- Ha ha ha...

Thẩm Minh Thần bật cười trước tiên, những người còn lại cũng cười rộ lên, ngay cả Thẩm Mặc cũng buồn cười, lắc đầu quầy quậy nói:

- Là ai láu cá thế hả, dám bố trí cả văn võ của Đại Minh.

- Mặc dù là một truyện cười.

Lý Thành Lương lại cười không nổi:

- Nhưng cũng nói rõ hiện trạng quân quan lĩnh binh của Đại Minh, ai có thể kéo được cung cứng, biết được Tôn Vũ Bạch Khởi là nhân vật thế nào không? Không phải là cái bao rơm thì là cái gì? Nhân đạo là binh hùng hùng một cái, tướng hùng hùng một nhóm*. Hiện giờ trong quân Đại Minh ta chỉ toàn là tướng lĩnh thế này, cho dù chiếm hết thiên thời địa lợi nhân hoà, có kéo ra ngoài thì vẫn là món ăn của người ta, không có cơ hội thắng.

(Đề cao người lãnh đạo: giống câu ngạn ngữ phương Tây, một con sư tử dẫn dắt một đàn cừu có thể đánh bại một con cừu dẫn dắt một đàn sư tử)

- Ài...

Thẩm Minh Thần lắc đầu nói:

- Dẫn Thành đừng có đề cao chí khí của người ta, diệt uy phong nhà mình. Tướng quân của Đại Minh không phải ai cũng như ngươi nói đâu.

- Đúng vậy, đây chính là điểm thứ tư ta muốn nói, "Tướng". - Dư Dần nói tiếp: - Cái gọi là "tướng", là chỉ trí mưu tài năng của tướng soái, thưởng phạt hữu tín, thương yêu sĩ tốt, dũng cảm quả đoán, quân kỷ nghiêm minh. Binh do tướng soái như vậy dẫn dắt mới là bộ đội tin cậy, chiến đấu do tướng soái như vậy chỉ huy mới có hy vọng thắng lợi.

Rồi nhìn Lý Thành Lương một cái:

- Tướng quân như vậy cũng không phải là không tồn tại, trái lại còn nhiều hơn bất cứ lúc nào trước đây.

- Hả?

Lý Thành Lương không quá tin tưởng:

- Nguyện nghe tỏ tường.

- Trước mắt thì chí ít có ba. - Dư Dần nói: - Nghe ta phân giải cho ngươi đây.

Sau một phen giảng giải của Dư Dần, sắc mặt Lý Thành Lương đã tốt nhiều hơn, nhưng vẫn có chút ít lo lắng nói:

- Người đầu tiên ta không có nghi vấn, nhưng đối với người thứ hai thứ ba mặc dù họ uy danh hiển hách, nhưng tại phía nam cũng chỉ đánh với đám ô hợp nhỏ, tới phương bắc đối mặt với mấy vạn thiết kỵ Thát Lỗ, có thể sẽ nam quất bắc quýt không?

- Hừ...

Lời vừa nói ra, ba người Thẩm Minh Thần ba đều có chút không hài lòng. Lý Thành Lương mới ý thức được, đang ngồi ở đây toàn là người phía Nam, họ đều tham dự qua trận chiến kháng Oa đó. Hắn vội vã bổ cứu:

- Ý ta không phải vậy, ta chỉ lo lắng họ sẽ không quen với khí hậu.

- Tai nghe là hư, mắt thấy là thực. - Thẩm Mặc thản nhiên nói: - Trong đó một người ngay tại kinh doanh, hôm khác ngươi đi cùng ta xem sẽ biết.

- Vâng.

Lý Thành Lương nuốt nước bọt, không dám nói thêm nữa.

- Thứ năm là "Pháp". - Dư Dần nói tiếp: - Cái gọi là "Pháp", là chỉ biên chế tổ chức của quân đội, xem quản lý và phân chia chức trách, cung ứng và quản lý quân dụng vật tư đem lại có đắc lực hay không.

Rồi nhìn Thẩm Mặc nói:

- Điều này chúng tôi có lòng tin mười phần đối với đại nhân.

Thẩm Mặc không khỏi lắc đầu cười nói:

- Được sao, cái này cũng coi như lý do hả? Không trừ tiền công của các ngươi không được rồi.

- Đừng mà đại nhân. - Thẩm Minh Thần hô to gọi nhỏ: - Ngài đã thành công với chức thống soái kinh lược lục Đông Nam mà, hiện tại mời ngài tới tọa trấn trung quân, còn không phải chỉ một bữa ăn sáng thôi sao?

Dẫn tới mọi người ồ lên.

Đợi cười xong, Vương Dần vẫn không nói gì làm tổng kết lại:

- Đương nhiên chúng ta cũng có hoàn cảnh xấu, như binh tướng khả dụng quá ít, nội bộ cũng có cản trở, nhưng chúng ta có thể cho ra kết luận, diệt toàn bộ quân địch tuy không có khả năng, nhưng lấy tinh binh quyết đấu, giành thắng lợi trên chiến trường vẫn là có điều kiện. Cho nên chúng tôi nhất trí ủng hộ chủ trương của đại nhân.

Rồi đột nhiên hắn nắm chặt tay rồi vung lên không trung, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Hãy dạy cho đám thát tử đó một bài học, tránh bọn chúng tưởng là Trung Hoa ta không có người.

- Đúng vậy, đại nhân cứ mạnh tay làm đi. - Dư Dần cũng nặng nề gật đầu nói.

- Chơi chết mẹ nó đi. - Thẩm Minh Thần vỗ bàn nói: - Đúng không, Dẫn Thành.

- A, đúng đúng. - Lý Thành Lương mới định thần lại, cũng lớn tiếng nói: - Chơi chết mẹ nó đi.

Thẩm Mặc bị bọn họ làm cho dở khóc dở cười, chỉ phải gật đầu nói:

- Ta tận lực vậy.

Các mưu sĩ còn chưa kịp hoan hô thì nghe được y lo lắng nói tiếp:

- Nhưng nói như vậy thì đã đối nghịch với Dương Bác rồi...

- Đại nhân, làm đại sự sao có thể trước sợ lang, sau sợ hổ. - Thẩm Minh Thần nói ngay: - Ông ta là thượng thư ngài cũng là thượng thư mà, đối nghịch thì sao, ông ta có ba đầu sáu tay thì thế nào?

- Câu Chương nói đúng lắm.

Vương Dần gật đầu nói:

- Đại nhân, lúc này quốc nạn đương đầu, nghĩ họ cũng không dám rút củi dưới đáy nồi, chỉ cần chúng ta đánh thắng một trận thì sẽ không cần sợ Dương Bác hắn nữa, mọi người lực lượng ngang nhau thì có gì mà phải sợ?

- Cho dù thắng không được cũng không sao cả...

Dư Dần nhỏ giọng nói:

- Ta cố gắng bảo đảm không thua là được.

Lời này quả thực tổn thương sĩ khí, nhưng cũng nói rõ một đạo lý... Nếu như Thẩm Mặc cố xuất đầu, có thể, nhưng chỉ được thắng không được thua, không gánh phiêu lưu là không được.

Gánh nặng lại trở lại trên người Thẩm Mặc, nói có to có sung mấy nhưng cũng phải để y nguyện ý mới được.

Thẩm Mặc thực sự đã không quá quen với hai chữ mạo hiểm này, phía sau y là Đông Nam, là Hối liên hào, là hằng hà đồng niên môn sinh, có rất nhiều người và sự tình cần quyền lực của y che chở, một khi rơi đài, tất cả y cực khổ thành lập lên sẽ có nguy hiểm ầm ầm đổ xuống.

Có câu là "thiên kim chi tử, tọa bất thùy đường"(tấm thân nghìn vàng không ngồi trong căn nhà sắp đổ), hiện tại Thẩm Mặc đừng nói thiên kim, cho dù nghìn vạn kim cũng đáng, càng phải rời xa phiêu lưu.

- Tại vấn đề dân tộc đại nghĩa không có gì không dám.

Nhưng lần này y lại đặc biệt kiên quyết.

Thấy đại nhân rốt cuộc hạ quyết tâm, các mưu sĩ không khỏi hoan hô, sau đó lấy nhiệt tình gấp trăm lần bắt đầu bày mưu tính kế cho y, mỗi một bước kế tiếp phải đi như thế nào...

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch