Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 1252: Xạ Thiên Lang(2)

Chương 1252: Xạ Thiên Lang(2)




Dịch: lanhdiendiemla.

Đám loạn binh hiển nhiên đã bị hù cho sợ hãi, trong nháy mắt thiết kỵ chạy tới, lại nhìn Mã đao sáng loáng, rốt cuộc cảm nhận được khí tức tử vong, lập tức bỏ lại tài vật cướp được, cuống quít như chim thú tứ tán ùa tới hướng cửa thành.

Trương Cư Chính không khỏi thầm lo lắng:

- Cứ phái những người này xuống đi thì hơn.

Thẩm Mặc vẫn tỉnh bơ, chỉ hướng về Thích Kế Quang phía dưới gật đầu. Thích Kế Quang vung tay lên, đội ngũ thân quân trước kia chỉ đơn giản kết trường xà trận đảo mắt liền hợp thành đại uyên ương liên hoàn trận.

- Kẻ dám tiến lên, giết không tha.

Tiếng la của Thích gia quân cũng khiến người sợ hãi, ngay sau đó tiếng binh khí cắn vào thịt, tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngớt tại cửa thành.

Mặc dù nhìn không thấy tình hình dưới chân, nhưng nghe những tiếng la thê thảm rõ ràng gấp đôi, Trương Cư Chính chỉ cảm thấy hãi hùng, trời đất quay cuồng, phải đỡ tường thành mới đứng vững. Điều này cùng với vị trí bình thường của hắn quả thật là hai thế giới...

- Đỡ Trương đại nhân đi xuống nghỉ ngơi. - Thẩm Mặc khóe mắt thấy được dáng vẻ của hắn, hạ lệnh nói.

Trương Cư Chính khoát tay, từ chối ý tốt của y, kiên trì đỡ lấy tường thành đứng vững.

Thời gian một chèn trà nhỏ qua đi, tiếng la cũng nhỏ lại. Dưới sự giáp công của kỵ binh ở ngoài thành và Thích gia quân bên trong thành, loạn quân kẻ trốn người tán, còn có một số bị kẹp ở chính giữa không chỗ mà trốn, chỉ có thể quỳ xuống đất đầu hàng.

Được Lý Thành Lương và Hồ Dũng hộ vệ, Thẩm Mặc và Trương Cư Chính xuống khỏi tường thành, thấy trên mặt đất nằm la liệt người bị thương, tiếng than khóc khắp nơi, phần lớn là bị lang tiễn làm da tróc thịt bong, nhưng không bị mất mạng. Dù sao không phải là đối mặt với quân giặc, các tướng sĩ Thích gia quân kinh nghiệm phong phú không có dùng vũ khí sắc bén để bắt chuyện với họ.

Lại nhìn các tướng sĩ Thích gia quân, người nào cũng khí định thần nhàn, ngay cả y phục cũng không bị dơ. Trương Cư Chính giờ thì phục rồi:

- Người ta nói, lay động núi thì dễ, lay động Thích gia quân lại khó, xem ra không nói ngoa.

- Giết gà dùng dao mổ trâu thôi.

Mặc dù Thẩm Mặc ngoài miệng khiêm tốn, nhưng bên trong thì vẫn rất hài lòng này thấy Thích Kế Quang dẫn một văn một võ hai quan viên từ bên ngoài bước nhanh tới, ra mắt nhị vị bộ đường đại nhân.

- Ha ha ha... Nhị Hoa huynh.

Thẩm Mặc ôm quyền nói với vị quan văn mặc trang phục tam phẩm:

- Đã lâu không gặp rồi.

Quan văn kia sắc mặt hơi vàng, dưới hàm để ba chùm râu dài, khuôn mặt nho nhã, khí độ ung dung. Nhưng bất đồng với một văn thần thông thường là thân hình hắn sừng sững, hai mắt như ưng như điện, khiến người nhìn không khỏi thầm khen, một vị văn soái trấn quốc văn võ song toàn.

- Hạ quan Đàm Luân tham kiến bộ đường. - Mặc dù Thẩm Mặc gọi thân thiết, vị quan văn kia không dám chậm trễ chút nào.

- Lại đây ta giới thiệu cho huynh một chút.

Thẩm Mặc kéo tay hắn, kiên quyết không nhận lễ của hắn, chỉ vào Trương Cư Chính nói:

- Vị này chính là Hộ bộ Trương thị lang, hiệu Thái Nhạc.

Rồi lại nói với Trương Cư Chính.

- Đây là Đàm Luân Đàm Tử Lý đại danh đỉnh đỉnh đấy.

Đàm Luân rất biết đối nhân xử thế, khách khí hành lễ:

- Ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu.

Đầu óc Trương Cư Chính linh quang lắm, vừa nghe cái tên này trong đầu lập tức hiện lên một chuỗi tin tức: Đàm Luân Đàm Tử Lý, người Nghi Hoàng Giang Tây, tiến sĩ năm Gia Tĩnh thứ 23. Năm thứ 27 có giặc Oa áp sát dưới thành Nam Kinh, quan viên thất kinh, tướng sĩ nhát gan không tiến. Khi đó Đàm Luân đảm nhiệm Binh bộ lang trung Nam Kinh thỉnh lệnh chiêu mộ 500 tráng sĩ đẩy lùi Oa tặc, từ đó cái tài dụng binh của hắn có tiếng tại triều đình. Năm thứ 29, giặc Oa ngang ngược xâm phạm Chiết Giang, Đàm Luân vâng mệnh tri phủ Đài Châu chiêu mộ thôn binh 1000 người, lấy kiếm pháp Kinh Sở cùng phương viên hành trận, nghiêm ngặt huấn luyện, trở thành một đội quân tinh nhuệ. Sau đó trường kỳ chiến đấu tại tuyến đầu kháng Oa, gương cho binh sĩ, trải qua đại chiến, công huân chồng chất, quan giai cũng lên như diều gặp gió. Sau khi Oa hoạn được dẹp, từ Đông Nam điều đến bắc cương, đảm nhiệm tuần phủ Bảo Định đến nay.

Đối mặt với vị tiền bối công huân lớn lao, còn sớm hơn mình một khoa, Cư Chính nào dám sơ suất, vội vàng hành lễ:

- Ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu.

Hai người làm quen rồi, Thẩm Mặc lại chỉ vào một viên võ tướng vóc người cao to, mặt đỏ râu xồm xoàm:

- Vị này nói đến cũng có quan hệ sâu xa với Thái Nhạc huynh.

Rồi vỡ bờ vai rắn chắc của hắn:

- Doãn Đức Huy, võ trạng nguyên của khoa các ngươi đấy.

Doãn Phượng này cũng là người y quen biết đã lâu tại phía nam, cùng với Đàm Luân được điều đến phương bắc, đương nhiệm tổng binh Bảo Định, nhánh kỵ binh đó là dưới trướng của hắn.

Trương Cư Chính thật ra không nhận ra hắn, nhưng vẫn rất nhiệt tình nói:

- Niên huynh...

(Niên huynh: Tôn xưng lẫn nhau giữa những người đồng niên thi đỗ khoa cử)

- Không dám.

Doãn Phượng nhếch miệng cười, đứng ở một bên không nói lời nào.

Giới thiệu qua loa xong, Thẩm Mặc nhìn sang Đàm Luân nói:

- Tử Lý huynh, trận binh loạn này?

- Ài...

Đàm Luân thở dài một tiếng:

- Không dối gạt nhị vị đại nhân, sau khi các lộ quân trấn hỏi được tin cảnh báo đều vội vàng xuất sư cần vương, chưa kịp mang theo lương thảo. Từ khi xuất phát đến nay, nhiều cũng bảy tám ngày, ngắn cũng năm sáu ngày, đã sớm cạn lương rồi... Hơn nữa hiện tại đầu đông, bộ đội cũng thiếu thốn y phục chống lạnh, mỗi ngày đều có người mắc bệnh vì lạnh...

Mặc dù phụng mệnh bình loạn, nhưng dù sao hắn cũng là một thành viên trong các lộ chư hầu, muốn trước tiên giảm tội cho những quân sĩ này.

- Thánh thượng không phải là ban chiếu khao thưởng viện quân rồi sao? - Thẩm Mặc nhìn sang Trương Cư Chính nói.

- Văn thư của Hộ bộ về kinh quả thật kéo dài hết mấy ngày. - Trương Cư Chính nói: - Nhưng cũng đã phân phối quân nhu cho Binh bộ rồi, ngày hôm trước đã hoàn thành giao nhận.

Quân đội cần vương đã đạt được 5 vạn, vì chuẩn bị đủ số vật tư này, Trương Cư Chính đã vắt óc, tổn hao bao nhiêu trắc trở có thể trong vòng vài ngày thu gom hết đã là một kỳ tích rồi. Chẳng qua hắn nói năng khéo léo, chỉ nói là công văn tốn thời gian, không hề đề cập tới hai chữ trắc trở.

- Binh bộ cũng đã hạ lệnh các quân đến Quang Lộc tự lĩnh quân nhu, nhưng mỗi ngày chỉ cho khẩu phần lương thực một ngày không nói, cát trộn lẫn với lương thực còn nhiều hơn cả gạo. - Đàm Luân nói tiếp: - Càng kỳ quái hơn là áo bông chăn bông phát xuống không nói đến lớn nhỏ vừa hay không, chỉ nói đến chất liệu xé cái thì rách, bên trong lại dùng lá với cỏ, rồi vải rách bỏ vào.

Nói đến đây, Đàm Luân hơi đỏ mặt lên, thở sâu nói:

- Tượng đất còn có ba phần thổ tính, các tướng sĩ lòng đầy trung quân ái quốc, gấp rút tiếp viện kinh thành, lại bị người ta đối đãi như vậy, có thể không ấm ức, lại không xảy ra việc gì được sao? lại có kẻ chỉ sợ thiên hạ không loạn xúi giục, khó tránh khỏi trút giận lên lão bách tính...

- Sao như vậy được?

Thẩm Mặc còn chưa nói thì Trương Cư Chính sầm mặt nói:

- Lương thực điều ra từ kho thóc Quảng Tề, đồ quân dụng là chuẩn bị để phát cho kinh doanh, không có khả năng có vấn đề được.

- Mấy thứ đó còn trong doanh kia kìa. - Đàm Luân thở dài nói: - Trương đại nhân không tin có thể tự đi kiểm tra.

- Được rồi, ta sẽ đi. - Trương Cư Chính biết hiện tại không phải là lúc truy cứu việc này, gật đầu rồi không nói gì nữa.

Thấy lại có một nhánh quân từ trong thành mở đường qua đây, Thẩm Mặc biết rõ còn cố hỏi:

- Người của ti Binh mã đến rồi sao?

- Có mặt, tiểu nhân có mặt.

Một quân quan râu ria xồm xàm, bụng to, mắt híp tiến tới, cười bồi nói:

- Tiểu nhân chỉ huy ti Binh mã Ngưu Đức Hoa.

- Ngưu chỉ huy, ta mệnh ngươi nhanh chóng bắt hết số loạn quân này lại. - Thẩm Mặc trầm giọng nói: - Lập tức khôi phục trật tự tại cửa thành.

- Đại nhân, chúng tôi chỉ quản trị an...

Ngưu chỉ huy khó xử nói:

- Việc quân đội không thể xen vào.

- Vậy chỉ có thể đưa đến trấn phủ ti rồi. - Thẩm Mặc khẽ nhắm mắt lại.

- Ngươi đã nghĩ rõ ràng chưa. - Trương Cư Chính hai mắt đỏ bừng nói: - Nếu Cẩm Y Vệ nhúng tay vào thì sự tình có mà thông thiên.

Giọng điệu lạnh lùng khiến người run lên.

Ti Binh mã lệ thuộc Binh bộ nên biết một số nội tình, Ngưu chỉ huy vội vã đầu hàng:

- Chúng tôi nhận, chúng tôi nhận...

Hắn vội vàng hạ lệnh bắt giữ mọi người.

Thẩm Mặc gọi họ tới thu dọn tàn cục chính là ai gây họa thì người đó tự gánh, mấy tổng binh tuần phủ thỉnh tội hay đòi người cũng được, tất cả cứ đi tìm Binh bộ đi.

Thấy chuyện bên này đã xong, Thẩm Mặc nhìn tả hữu nói:

- Đến doanh của Thích tướng quân đi.

Quan binh của kinh doanh hơn phân nửa đóng tại phụ cận ti Binh mã. An Định môn lấy Đông là võ tương, Đằng tương tả vệ, cùng với trụ sở của Dũng sĩ doanh, lấy Tây là võ tương, Đằng tương hữu vệ, cùng với trụ sở của Thần cơ doanh mới thành lập. Nói là mới thành lập cũng không chính xác, bởi vì khi Thái tổ đóng đô trong tam đại doanh của kinh quân đã có biên chế của Thần cơ doanh, cũng đại hiển thần uy tại thời kì của Thái tổ, Thành tổ, lập chiến công hiển hách. Chỉ là sau Sự biến Thổ Mộc bảo(HV: Thổ Mộc bảo chi biến), tam đại doanh toàn quân bị diệt, Vu Khiêm cải tổ cấm quân, không thiết lập Thần cơ doanh lại nữa.

Vẫn là văn võ Đại Minh trong cuộc chiến kháng Oa thấy được người Nhật Bản ngẫu nhiên có sử dụng Hỏa thằng thương, tiên tiến hơn nhiều so với hỏa súng trước đây của Đại Minh, liền nảy ra ý định phỏng chế Hỏa thằng thương, xây dựng lại Thần cơ doanh. Thẩm Mặc cũng ủng hộ ý nghĩ này, cũng đề cử với triều đình cho Thích Kế Quang là người đầu tiên đảm nhiệm chức trưởng quan.

Hỏa thằng thương

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch