WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 1275: Khải Hoàn (1)

Chương 1275: Khải Hoàn (1)




Dịch: lanhdiendiemla.

Đang lúc nói chuyện nhìn thấy hơn trăm người Mông Cổ đắc ý tới ngoài thành, hẳn là sứ đoàn muốn xưng cống.

- Ngươi tiếp chuyện bọn chúng.

Thẩm Mặc chẳng muốn lãng phí thời gian.

Niên Vĩnh Khang xoa tay:

- Đại nhân yên tâm, bọn chúng vào thành là thành ba ba trong giọ ngay.

- Vừa phải thôi, đừng làm chúng chết, còn dùng đấy.

Niên Vĩnh Khang cười hăng hắc:

- Các huynh đệ sẽ chiêu đãi chúng cẩn thận.

Thẩm Mặc gật đầu không nói nữa, ánh mắt hướng về phía tây nam, nơi đó là chiến trường chính lần này, dù thắng lợi nắm chắc trong tay, nhưng chưa tới thời khắc cuối cùng, ai có thể không lo cho được.

Trên tường thành quan binh cảnh giác cao độ, nhưng không ai dám phát ra tiếng động sợ quấy nhiễu đốc sư đại nhân.

Có tiếng bước chân thình thịch truyền tới, không cần nhìn cũng biết là Hồ Dũng, hắn hớn hở tới bên cạnh Thẩm Mặc nói:

- Đại nhân, ăn bữa cơm là gục hết rồi... Đám Mông Cổ này tính cảnh giác quá kém.

- Đó là bởi bọn chúng tưởng không có gì phải sợ hãi.

Thẩm Mặc xem đồng hồ, đã 12 giờ trưa rồi, y thở dài:

- Chỉ e Yêm Đáp đã biết đám nhi tử của hắn trúng phải phục kích.

Đó là nguyên nhân Thẩm Mặc mạo hiểm vội vàng đổi tù binh trở về.

Hồ Dũng quan tâm hỏi:

- Vậy Lý Thành Lương há chẳng phải nguy hiểm sao...

- Đúng thế, hiển nhiên hắn từ khác quý thành tù phạm rồi.

Chẳng hiểu Thẩm Mặc có tài tiên tri hay là có cái mồm quạ, Yêm Đáp và Lý Thành Lương vốn chè chén rất hợp ý thì có tên thân binh tới thì thầm nói bên tai Yêm Đáp.

Lý Thành Lương thấy ánh mắt Yêm Đáp nhìn mình bất thiện không khỏi thấp thỏm, nhưng phận cá thịt làm nổi gì, đành vờ trấn tĩnh.

- Chẳng phải đã bảo đình chiến à? Vì sao nhi tử của ta bị chủ lực quân Minh phục kích...

Yêm Đáp là kẻ giữ thể diện, cho nên không tiện trở mặt ngay với người "huynh đệ" vừa rồi, hầm hầm nói:

- Lý tham tướng, ông phải trả lời cho ta..

- Nói.

Đám quý tộc Mông Cổ thì rút ngay đao ra dọa dẫm:

- Nếu không bọn ta sẽ băm nát ngươi.

- Chuyện này ta không biết, có điều quân cần vương các nơi không ngừng kéo tới, đốc soái đại nhân cũng không thể liên hệ được với bọn họ, không hiểu lộ quân nào xung đột với các vị Thai Cát...

Lý Thành Lương trấn áp sợ hãi trong lòng nói:

- Có điều vì sao các vị Thái Cát không ở cùng đại hãn? Bên ngoài nhiễu nhương hỗn loạn, chạy lung tung rất nguy hiểm...

Yêm Đáp thấy hắn nói có lý, lại còn ngầm trào phúng mình, nhất thời không làm gì nổi hắn:

- Thiết kỵ Mông Cổ ta dã chiến vô địch, các ngươi cứ đợi trộm gà không được mất nắm thóc đi..

Rồi tan tiệc, Lý Thành Lương được đưa đi nghỉ ngơi, kỳ thực là bị giam lỏng.

Lý Thành Lương cũng chẳng phải không định trốn, nhưng biết bao con mắt chằm chằm nhìn vào, chạy chưa tới vài bước bị bắt ngay, lúc đó chưa nói mất mặt mình, mà thể diện triều đình cũng mất sạch, nên đành nghe số trời.

Chẳng có ai để nói chuyện, Lý Thành Lương lăn quay ra ngủ, chẳng biết qua bao lâu bị tiếng bước chân đánh thức, hắn vừa ngẩng đều lên thì ánh sáng bên ngoài chiếu vào rất chói mắt.

Chưa kịp phản ứng đã bị người ta đè xuống đất trói gô cổ lại.

- Các ngươi làm gì?

Lý Thành Lương vùng vẫy:

- Ta là sứ tiết đại nhân, các ngươi dám... Ư... Ư...

Chưa nói dứt đã bị người ta dùng vải bẩn đút vào miệng.

Lý Thành Lương bị người ta đẩy ra khỏi lều, còn chưa kịp quen với ánh sáng thì cảm thấy có tiếng động trên đầu, muốn tránh, nhưng hắn bị trói chặt sau tránh được. Kết quả bị thòng lọng người Mông Cổ bắt gia súc thít lấy ngực.

"Hình tượng của ta bị hủy hết rồi." Chết đến nơi mà hắn còn quan tâm tới cái này, có thể thấy đúng là không phải kẻ tầm thường.

Một dũng sĩ Mông Cô buộc dây thừng lên yên ngực, sau đó thúc ngựa chạy trong tiếng cười hô hố xung quanh. Lý Thành Lương chạy theo, nhưng hai chân sao so được bằng bốn chân, hắn bị kéo ngã xuống đất, rồi lôi đi như một đống rẻ rách.

Sáng sớm hôm nay, tàn binh bại tướng của ba tên Thai Cát trở về, ba vạn tinh kỵ gần như bị tận diệt, Yêm Đáp hộc máu ngất tại chỗ, cả đời này hắn chưa bị đả kích trầm trọng như thế...

3 vạn tinh kỵ, với người Mông Cổ nhân khẩu không hưng thịnh lắm mà nói, đây là tổn thất đau đớn không tiếp nhận nổi.

Chuyện đã rõ, mình bị người ta vờn chơi như khỉ rồi. Hòa đàm gì gì đó chỉ là muốn kìm hãm mình. Quân cần vương gì chứ, rõ ràng là một cuộc chiến tiêu diệt bài bố tỉ mỉ. Tất cả đều là nói dối, vậy mà mình lại tin, nhục chết thôi, hận chết thôi!

Khi hắn tỉnh lại, việc đầu tiên là bắt Lý Thành Lương, chuẩn bị đưa tới dưới thành băm vằm cho hả giận.

Ai ngờ hắn mang Lý Thành Lương tới dưới thánh thì nhìn thấy quân Minh đen hơn trăm người của hắn lên tường thành, sau lưng mỗi tên đều có một đao thủ phủ mình trần trùng trục...

Nhìn cảnh đó hiển nhiên đang nói cho Yêm Đáp, có gan ngươi thử động vào người của ta xem, nơi này có hơn trăm cái mạng đấy.

Mặt Yêm Đáp tức thì tím lại, hôm quan Thẩm Mặc muốn hắn phái sứ đoàn tới, còn tưởng là chuyến đi ngon xơi, giờ thì thành dê dưới đao rồi.

"Lừa gạt! Lừa gạt!" Mặt Yêm Đáp vặn vẹo, hai tay siết chặt, người run rẩy.

- Yêm Đáp nghe đây, trên tay các ngươi có người của bọn ta, trong bọn tay ta có người của các ngươi, tuy một so với một trăm, nhưng đại nhân nhà ta không thèm so đo. Nếu ngươi muốn, chúng ta trao đổi, nếu không muốn, ngươi giết người của các ngươi, ta giết người của bọn ta. Đổi hay không, trả lời cho thống khoái đi...

Trên thành vang lên tiếng hô:

Hồ Dũng hô xong hỏi nhỏ Thẩm Mặc ở bên cạnh:

- Đại nhân hỏi thế có vô lại không?

Thẩm Mặc lạnh lùng nói:

- Đó gọi là khí phách.

Y không sợ đối phương nổi giận giết người, vì Niên Vĩnh Khang nói, trong những người kia có một người là thúc thúc, một là chất tử của Yêm Đáp, toàn là nhân vật thân cận của Yêm Đáp cả.

Thấy đối phương do dự không trả lời, Thẩm Mặc lệnh đẩy một kẻ tới tường thành, đao chém xuống, một cái đầu lâu be bét mau lăn tới trước mặt Yêm Đáp không xa.

Rất nhiều người Mông Cổ tái mặt, bọn họ thấy đổi có gì mà không được, lại còn lãi là đằng khác.

Yêm Đáp càng không thể do dự, dù sao những người kia bị bắt do quyết sách sai lầm của hắn, nếu trơ mắt nhìn bọn họ bị giết, khó tránh khỏi các bộ lạc bất mãn.

"Nếu không phải vì tiết kiệm lương thực thì giữ lại một phần tù bình thì tốt quá." Yêm Đáp thầm hối hận:" Sau này quan hệ với người Trung Nguyên, không thể quá thành thực."

Chuyện tới nước này đi đâu mua thuốc hối hận? Yêm Đáp đành quát:

- Đổi.

Theo ước hẹn, Yêm Đáp dân quân về doanh, chỉ để lại một trăm người ở ngoài thành đổi tù binh.

"Két két két" cửa thành chầm chậm mở ra một phần ba, đủ cho nhân mã đi qua, liền thấy một đội quân Minh áp gải hơn trăm người Mông Cổ đi tới.

Hai bên đứng lại cách nhau hơn trăm trượng, chẳng nói thừa một lời, thả tù binh bên mình ra, để họ chạy về phía đối diện.

Lý Thành Lương và đám tù binh Mông Cổ cùng vắt chân lên cổ mà chạy, tốc độ hai bên gần như nhau, sắp tới chỗ gặp nhau, Lý Thành Lương đột nhiên nhún mình phóng người về phía trước! Một tên Mông Cổ chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì bị hắn ôm lấy, xoay người, hai bên đổi vị trí cho nhau.

- Ngươi làm...

Tên béo Mông Cổ kia vừa định vùng thoát khỏi hắn thì cảm giác sau lưng có thứ gì đó xuyên qua, hắn mang bộ mặt không sao tin nổi quay lại sờ, thì ra là Lang nha tiễn của bên mình.

Thì ra người Mông Cổ không cam tâm thả người như vậy nên bắn trộm. Phải nói tiễn thuật của bọn họ quá cao siêu, nhưng không ngờ Lý Thành Lương lại như có tài tiên tri, kéo một kẻ làm lá chắn, đỡ mũi tên trí mạng kia.

Sau này mới biết Lý Thành Lương ở Thiết Lĩnh tiếp xúc nhiều với người Mông Cổ, có thể nói là nắm rõ tính cách chúng như lòng bàn tay.

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.