Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 1290: Nội Các (3)

Chương 1290: Nội Các (3)




Dịch: lanhdiendiemla.

Cao Củng mắt đỏ hoe, quỳ xuống trước Long Khánh nghẹn ngào nói:

- Thần gan óc lầy đất, tuyệt không phụ kỳ vọng của hoàng thượng.

- Mau mau đứng lên đi, ngài là sư phụ của trẫm, sau này không cần quỳ.

Long Khánh vội đỡ dậy.

Cao Củng tạ ơn đứng lên.

Mã Toàn và tiểu thái giám cầm tấm thứ hai lên, trên ghi "nhân ngôn lợi bác" Long Khánh nói với Trần Dĩ Cẩn:

- Trần sư phụ cũng dậy trẫm chín năm, kiệt lực bảo vệ, trẫm tặng sư phụ chữ này.

*

Ý nói người nhân đức nói một câu, người khác hưởng lợi vô số.

Trần Dĩ Cẩn biết hoàng đế nói năm xưa địa vị Dụ vương lung lay, mình ở trên Tam Công Hòe diễn giảng "sớm định gốc của nước", củng cố địa vị của Dụ vương, lời đồn đại theo đó biến mất.

Hắn cảm động nhận lấy.

Tấm thứ ba viết "hoạn nan hanh khốn", Long Khánh nói với Trương Cư Chính:

- Trương sư phụ năm xưa nhớ sư phụ chu toàn với Nghiêm đảng, giúp trẫm rất nhiều, người khác không biết, trẫm ghi nhớ trong lòng, mấy chữ này tặng sư phụ.

Trương Cư Chính sống mũi cay cay, cung kính hành lễ tiếp lấy.

Bức cuối cùng Long Khánh đích thân cầm lên, mọi người thấy viết "can đảm trinh hiền":

- Thẩm sư phụ, chúng ta mặc dù quen nhau muộn nhất, nhưng quan hệ giữa chúng ta lại khác với các vị sư phụ khác, tất cả ở trong mấy chữ này rồi.

Thẩm Mặc gật đầu, người đâu phải sắt đá, hoàng đế đối đãi như vậy, sao không cảm động cho được.

Trong bốn tấm chữ này ẩn chưa huyền cơ, ghép lại thành "nguyên hanh lợi trinh"

*

Nguyên là đầu tiên, lớn, trùm mọi điều thiện.

Hanh là hanh thông, thuận tiện, tập hợp các điều hay.

Lợi là nên, thỏa thích, hòa hợp các điều phải.

Trinh là chính, bền chặt, gốc của mọi vật.

Long Khánh đem bốn chữ này ban cho bốn người, sự mong đợi trong đó không nói cũng hiểu.

Kẻ sĩ cách ba ngày phải nhìn bằng con mắt khác, biểu hiện lần này của hoàng đế đúng là làm bốn vị đại học sĩ vỗ tay khen hay, tuyệt đối không phải hạng hôn quân có thể nghĩ ra được.

Kỳ thực Long Khánh cũng suy nghĩ rất lâu mới nghĩ ra, tấu chương đám ngôn quan kia hắn đều xem hết rồi, thấy nói cũng có lý. Dù sao hắn có thù với phụ hoàng, nhưng không thù gì với giang sơn, nếu đã làm hoàng đế, không hi vọng giang sơn lụi bại.

Song hắn phải đối diện với đống hỗn loạn do Gia Tĩnh để lại, nước không ra nước, còn các đại thân do cha hắn luyện ra, đều gian như cáo, gan lớn trùm trời, mặt dầy tim đen, toàn hạng khó chơi.

Đăng cơ không lâu, hắn ý thức được, mình không có năng lực cứu cái quốc gia này khỏi nước lửa, cũng không có năng lực trấn áp đại thần. Làm hoàng đế rất khó, mình không có bản lĩnh, càng giúp sẽ càng loạn.

Con người quý ở chỗ biết mình, hắn có giác ngộ này là sang suốt hơn đại đa số mọi người rồi.

Đương nhiên bản thân Long Khánh cũng không muốn chịu khổ, sống nép mình mười mấy năm rồi, cuối cùng cũng được giải phóng, không thể hi sinh cuộc sống tốt đẹp. Trị quốc quá mệt, cứ giao cho các đại thần làm, ta làm việc ta thích, chẳng phải lưỡng toàn kỳ mỹ sao?

Song cần phải giao cho người tin cậy được, đối với Long Khánh mà nói, trừ thái giám ra hắn chỉ tin mấy vị sư phụ, có thể giao phó tất cả.

Cho nên khi Từ Giai đề xuất muôn tăng hạn ngạch cho nội các, Long Khánh đồng ý ngay, đồng thời nói rõ mong thủ phụ cho đế sư cơ hội.

Có tiền đề này, Từ Giai mới có hành đồng chừng như lỗ mãng đưa Trương Cư Chính ra, lại có Thẩm Mặc, hoàng đế tất nhiên không phản đối.

Tiếp theo đó một loạt biến cố, Từ Giai vẫn tin đưa Trương Cư Chính nhập các, vì ông ta biết suy nghĩ của hoàng đế, Cao Củng cũng biết, cho nên Trần Dĩ Cần cũng được nhập các.

Kết quả trong bảy vị đại học sĩ có bố vị là người thời tiềm đế, chiếm đa số. Hôm nay nhân cơ hội giao phó đại sự quốc gia cho họ, Long Khánh liền hoàn toàn yên tâm.

Nói chuyện với hoàng đế một lúc, Cao Củng muốn dẫn mọi người cáo từ, Long Khánh tiễn bọn họ ra cửa lại nói:

- Thẩm sư phụ ở lại chút đã.

Thẩm Mặc đành đứng lại trong ánh mắt tò mò của mọi người, hoàng đế cùng y vào phòng ngồi xuống, hưng phấn nói:

- Vừa rồi trẫm biểu hiện không tệ chứ?

Thẩm Mặc đáp ngắn gọn:

- Phong thái thánh quân.

- Ha ha, sư phụ quá khen rồi.

Long Khánh vốn muốn nói:" Trẫm nghĩ mãi mới ra." Nhưng thấy thế mất giá quá nên thôi:

- Chuyện kia sư phụ đã nghĩ ra chưa?

Nói lời này hắn tỏ ra sốt ruột chẳng giống vẻ thành thục giả vờ vừa rồi.

Thẩm Mặc biết hắn nói gì, hỏi lại:

- Tựa hồ hoàng thượng đã có chủ ý?

- Không phải trẫm mà là đám Đằng Tường nghĩ cho ta, bọn chúng nói tiền trong túi mình tiêu thoải mái nhất.

Thẩm Mặc hơi cau mày, Long Khanh tiếp tục nói:

- Bọn chúng nói, trước thời tiên đế, hoàng đế đều có tiền, nhưng tới tiên đế, nội khố bắt đầu trống rỗng, muốn tiêu gì phải xin hộ bộ, vừa mất tự do, lại hỏng thanh danh... Ài, về điều này trẫm đầy cảm xúc.

Nhìn cái bộ mặt tửu sắc quá độ của hắn, thầm mặc nghĩ:" Không có tiền đã chơi thành cái bộ dạng rồi, nếu có tiền chẳng biết còn đập phá đến đâu?" Y rất muốn khuyên Long Khánh, nhưng trong lòng có một tiếng nói ngăn cản, làm lời ra tới miệng lại thành:

- Lời này có lý.

- Trẫm cũng thấy rất có lý.

Được cổ vũ, Long Khánh hưng phấn nói:

- Liền sai bọn chúng đi tra chuyện tiền triều, phát hiện trước thời Gia Tĩnh, thu nhập trong cung tới từ khóa thuế cửu môn, chợ bạc, muối, xưởng chế tạo.v..v..

Thẩm Mặc giật mình, đây rõ ràng là đám thái giám lấy cớ tăng thu nhập cho hoàng đế để vơ vét bách tính, đúng là chó nào cũng ăn phân, vừa đổi sang chủ nhân nhân từ rộng lượng, bọn chúng bắt đầu muốn giở trò rồi. Y cố áp lửa giận xuống, bình tĩnh hỏi:

- Vậy triều Gia Tĩnh thì sao?

Long Khánh nghẹn lời, hắn biết từ thời Thành Hóa, nội quan ngày càng ngông cuồng, cuối cùng tới thời Chính Đức biến thành Bát hổ loạn quốc. Gia Tĩnh đế thấy cái họa của tiền triều, lên ngôi xong quản đám thái giám cực nghiêm, rút hết đám thái giám trấn thủ các chốn kinh doanh trong thiên hạ, hơn bốn mươi năm trời không cho quay lại.

Khó khăn lắm mới chặt đứt được ma chưởng của thái giám vươn tới ngóc ngách của Đại Minh, giờ Long Khánh muốn dựa vào thái giám phát tài, chẳng phải muốn quay về con đường hoạn quan hại nước?

Than trong lò nổ tí tách, hoàng đế rơi vào trầm tư không nói.

Thẩm Mặc yên tĩnh chờ đợi, trong lòng bất lực, với hoạn quan mà nói, thiên tử không có bí mật, mỗi lời mình nói sẽ truyền tới tai bọn chúng. Nhưng từ phương diện nào cũng phải nói thế, đắc tội với bọn chúng cũng chẳng còn cách nào.

- Làm như triều Chính Đức chắc chắn là không được, thái giám không được can dự chính sự, đó là tổ chế.

Long Khánh nghĩ xong, cân nhắc nói:

- Nhưng liệu có thể nhường ra một số chỗ không quan trọng, như vậy không ảnh hưởng tới đại cục, trong cung cũng có tiền tiêu.

Thẩm Mặc thầm than, Long Khánh mềm lòng, dù hôm nay mình có khuyên được, ngài mai cũng sẽ bị đám thái giám dụ dỗ. Vì thế không thể chỉ biết can ngăn:

- Bệ hạ là chí tôn, trong mắt người là chút không đáng kể, nhưng nó lại là cái gốc sinh tồn của cả vạn bách tính.

Long Khánh lộ vẻ thất vọng:

- Năm xưa sư phụ hay giúp trẫm, sao giờ cũng học bọn họ, quản chặt trẫm rồi?

Thẩm Mặc mỉm cười:

- Bệ hạ hiểu lầm rồi, thần vẫn là thần, luôn chia sẻ lo lắng với bệ hạ, chưa từng thay đổi.

- Trẫm còn cho rằng sư phụ lên làm đại học sĩ, sẽ đứng ở lập trường của quan viên mà nói.

Thẩm Mặc lắc đầu:

- Sao có thể thế được, từ khi biết cảnh khó của hoàng thượng, thần ngày đêm ăn ngủ không ngon, nghĩ cách làm sao để người vừa có tiền tiêu, lại không bị các đại thần nói ra nói vào.

- Nếu thế thì tốt quá.

Long Khánh tức thì hưng phấn, rồi lại ngượng ngập hỏi:

- Nhưng mà làm thế nào?

Thẩm Mặc thần bí nói:

- Chỉ cần chúng ta không động vào thứ trước mắt họ, tất nhiên không ai lắm lời nữa.

- Là ở đâu?

- Hải ngoại.

Thẩm Mặc nói thẳng luôn:

- Thế giới này không chỉ có Đại Minh ta, còn có các nước phương tây xa xôi, bọn họ mỗi năm thua mua một lượng cực lớn trà, lụa, gốm của Đại Minh, từ đó ngàn vạn lượng bạc chạy vào nước ta.

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch