Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 1294: Tranh Chấp (3)

Chương 1294: Tranh Chấp (3)




Dịch: lanhdiendiemla.

Ánh mắt Từ Giai rất phức tạp:

- Trời có tứ đức, nguyên hanh lợi trinh.

Dù giọng nói rất bình đạm, nhưng vẻ mất mác cô quạnh không thể che dấu.

- Thánh ý ra sao, ai mà biết được.

Trương Cư Chính an ủi:

- Nói không chừng hoàng thượng chỉ đơn thuần tặng chữ mà thôi.

- Thái Nhạc, tới lúc này rồi đừng an ủi ta nữa, chẳng lẽ ngươi thực sự không hiểu thánh ý sao?

Trương Cư Chính sao không hiểu, nhưng hắn không thể làm tổn thương sư phụ, nên vờ hồ đồ:

- Học sinh ngu độn, không thể nào đoán được thánh ý, thấy giải thích thế này cũng được, giải thích thế kia cũng đúng.

- Có gì mà phức tạp?

Từ Giai không ép:

- Triều vua nào, triều thần đó, tân đế muốn các vị sư phụ của mình chấp chính rồi.

- Học sinh chưa từng nghĩ tới điều này.

Trương Cư Chính lúc này không thể không tỏ thái độ:

- Nếu đúng là thế thì ắt phải do Tân Trịnh công chấp chính rồi, Tân Trịnh công đúng là tài cán siêu quần, khí phách vô song, điều này trong ngoài chiều ai cũng thấy.

Nói tới đó đổi giọng:

- Nhưng nghĩ tới ông ấy suốt này đeo cải cách bên miệng, học sinh lại thấy bất an.

Từ Giai lúc đầu cau mày, nghe đoạn cuối lại mỉm cười, hiền từ nói:

- Tân Trịnh là ân sư vỡ lòng của đương kim, đám xuất gia giữa đường các ngươi sao so được? Có điều kẻ này lòng dạ như ruột gà, mất lòng số đông, khó làm việc lớn được.

Trương Cư Chính biết sư phụ hắn nói thế không phải chỉ vì oán thù riêng, vì trong bách quan có không ít lời rèm pha.

Điều này cũng bình thường thôi, Cao Củng quyết tâm chình đốn quan trường, bài trừ tệ nạn, cải cách thể chế phong cách làm việc mạnh mẽ dứt khoát, làm rất nhiều người khó chịu. Ông ta không chỉ nói miệng xuông còn hành động thực tế, cho nên càng khiến người khác khó chấp nhận.

Trương Cư Chính thầm khâm phục không thôi, luôn coi là người cùng loại.

Nhưng trước mặt Từ Giai, hắn không thể nói giúp cho Cao Củng, còn phụ họa:

- Tân Trịnh công đúng là người kinh xuất lỗ mãng, không phải nhân tuyển tốt cho chức thừa tướng.

Hắn cắn răng nói tiếp:

- Đương kim mới lên ngôi, khó tránh khỏi dùng người thiếu khách quan, học sinh bất tài, nguyện ý vì tân đế nói rõ lý lẽ, để bệ hạ hiểu khổ tâm của sư phụ.

Từ Giai nghe thế mặt rất vui mừng:

- Vì thế vừa rồi ta mới nói, trên đời này thân thiết nhất không phải là cha con, mà là sư đồ. Nhi tử coi phụ ân là đương nhiên, học sinh coi ân sư phụ là phải báo đáp. Thái Nhạc, ngươi có tấm lòng này ta rất cao hứng.

Nói rồi đưa tay ra nắm lấy tay Trương Cư Chính:

- Sư phụ không dễ ngã thế đâu, không thấy ngươi lên làm thủ phụ, ta chết không nhắm mắt.

Trương Cư Chính cảm thụ được chân tình của ông ta, hai mắt ươn ướt:

- Có học sinh ở đây, sư phụ muốn học sinh làm gì?

- Ta không cần ngươi đi nói xấu Cao Củng.

Từ Giai thong thả nói:

- Như thế chỉ khơi lên tâm lý phản nghịch của tân đế, còn hoài nghi ngươi bịa đặt thị phi, được không bằng mất.

Trương Cư Chính thầm thở phào, hắn thực sự sợ Từ Giai đưa ra yêu cầu đó, sau này hắn sao dám đứng trước mặt Long Khánh nữa.

- Năm xưa vi sư ngầm làm những việc vì hoàng thượng, xem ra hoàng thượng chưa biết, còn cho rằng ta và Nghiêm Tung cùng một duộc.

Từ Giai nắm được vấn đề, biết Long Khánh tâm tư đơn thuần, sở dĩ không tín nhiệm mình là vì hiểu lầm, chỉ cần giải thích rõ là có cơ xoay chuyển:

- Ngươi không cần thổi phồng, cứ đem việc mình biết nói với hoàng thượng, nếu người còn kiên trì dùng Cao Củng, vi sư sẽ chủ động nhượng hiền.

Trương Cư Chính gật đầu, Từ Giai làm gì cũng không giấu hắn, nên hắn biết Từ Giai giúp Dụ vương bao nhiêu.

Thực sự mà nói, năm xưa kỳ thực Gia Tĩnh đế càng ngả về phía Cảnh vương hơn, thêm vào cha con Nghiêm Tung đâm bị thọc chọc bị gạo, địa vị của Dụ vương hết sức nguy ngập, dưới tình huống đó, nếu không có Từ Giai bảo vệ, riêng bằng nhân mã của Cao Củng, căn bản không thể xoay chuyển tình thế.

Đừng quên năm xưa khi đấu tranh kịch liệt nhất, Cao Củng chỉ là một thị độc của Dụ vương, Trương Cư Chính chẳng qua chỉ là bạn học, còn Thẩm Mặc thì chẳng biết đang ở đâu.

Lúc đó Từ Giai chức cao quyền lớn, được Gia Tĩnh tín nhiệm, luôn ngầm bảo hộ, nếu không Dụ vương chẳng có ngày đăng cơ.

Từ Giai làm việc quá kín đáo, tất nhiên tránh trược cha con họ Nghiêm thù hận, nhưng cũng chẳng được Dụ vương cảm kích, cho nên tới giờ Dụ vương coi Từ Giai là kẻ giảo hoạt, khi đại cục đã định mới đầu cơ chính trị, đương nhiên không có thiện cảm.

Nhưng cũng cần nói thêm Từ Giai làm thế chẳng phải vì thiện cảm gì với Dụ vương, mà vì giữ lại đường lui mà thôi.

Ban đêm, Trương Cư Chính đột nhiên ý thức được, năm xưa sư phụ việc vì cũng bàn mưu với mình, e rằng muốn bồi dưỡng là thứ yếu, quan trọng hơn là muốn mình làm nhân chứng, để hôm nay sử dụng.

Nếu đúng là thế thì tâm cơ của Từ Giai quá sâu, Cao Củng đấu sao được? Càng nghĩ càng có khả năng này, mồ hôi lạnh túa ra, không ngủ nổi.

Cuối cùng hắn quyết định, tuy bản thân tán thưởng Cao Củng hơn, nhưng ông ta bại chắc rồi, mình không thể đứng hai thuyền được nữa.

Mấy hôm sau, Từ Giai liền tạo cơ hội cho hoàng đế và Trương Cư Chính gặp riêng, bảo hắn giảng giải triều chính trước kia, cho hoàng đế mau chóng gánh vác trách nhiệm nên có.

Mấy tháng trước nội các đã quyết định chia nhau ra giảng giải cho hoàng đế, Trương Cư Chính chưa nhận quốc sự, nhận việc này là hợp lý.

Cho nên không ai để tâm, nhưng hai ngày sau, ti lễ giám tới tuyên chỉ phong Từ Giai làm Ngân Thanh Vinh Lộc đại phu Thượng Quốc Trụ, thiếu sư kiêm thái phó, đồng thời cho hai nhi tử hưởng thế tập Cẩm y vệ chỉ huy thiêm sự. Đây gần như là vinh dự tối cao của thần tử rồi.

Đám Cao Củng chấn kinh, không hiểu vì sao thánh tâm thay đổi.

Bọn họ còn chưa kịp phản ứng, Từ Giai đã khấu đầu tạ ơn nói:

- Khởi tấu bệ hạ, tả tướng quốc Từ Đạt, đệ nhất công thần, cũng chỉ được phong là tả trụ quốc, khẩn xin bệ hạ miễn cho thần chức này.

Mọi người thầm than:" Có thể giữ được tỉnh táo trước vinh diệu tột đỉnh, Từ các lão đúng là khiến người ta khâm phục." Nhưng không biết rằng ông ta nhớ tới sư phụ Hạ Ngôn của mình là đại thần duy nhất có vinh diệu này, kết cục thân bại danh liệt, cho nên Từ Giai mẫn cảm với cái "thượng trụ quốc".

Long Khánh sở dĩ muốn cấp ông ta vinh dự tối cao này vì báo đáp ân bảo hộ năm xưa. Hôm trước Trương Cư Chính kể chuyện cũ tiền triều, đến đoạn nhị vương tương tranh, Long Khánh cảm thán:

- Khi đó trẫm bị phụ hoàng xa lánh, bách quan cho rằng Cảnh vương đắc thế, nên đều tránh trẫm, thậm chí có kẻ vì lấy lòng Cảnh vương mà nghĩ cách làm trẫm bêu xấu... Chỉ có mấy vị sư phụ kiệt lực bảo hộ, chúng ta mới ngồi đây hôm nay.

- Bệ hạ quá khen rồi.

Trương Cư Chính nghiêm nghị nói:

- Kỳ thực khi ấy chúng thần căn cơ trong triều mỏng manh, Cao sư phụ chức cao nhất cũng chỉ là Quốc tử giám tế tửu mà thôi, chỉ bằng mấy người chúng thần, không cách nào đối phó được với Cảnh vương và cha con họ Nghiêm.

Long Khánh nghe ra ẩn ý, hỏi:

- Khanh nói, có người ngầm giúp đỡ?

- Vâng, có thể nói đỡ cho bệ hạ trước tiên đế, có tư cách đối đầu với cha con họ Nghiêm, đủ khiến Cảnh vương kiêng kỵ, chỉ có thứ phụ Từ các lão.

- Sao trẫm chưa bao giờ nghe qua?

Long Khánh kinh ngạc.

- Từ các lão thân phận đặc thù, là cận thần của tiên đế, là gai trong mắt cha con họ Nghiêm, nếu biểu lộ lập trường quá rõ, chẳng những khiến tiên đế nghi kỵ, mà còn làm cha con họ Nghiêm xử lý, sẽ hại hoàng thượng.

Trương Cư Chính bình thản nói:

- Nhưng Từ các lão một lòng vì người là không cần nghi vấn. Từ Hoa Đình tán thướng vi thần, chuyện gì cũng thương lượng, cho nên thần là người duy nhất biết được...

Tiếp đó kể từng việc Từ Giai ngầm bảo hộ Long Khánh ra sao..

Long Khánh hồi lâu không nói, hôm sau liền có cảnh kể trên.

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch