Long Khánh bị 150 vạn lượng mua chuộc rồi, biết đám Từ Hải sẽ nhân cơ hội này rời khỏi quân đội, thành lập "tập đoàn hải vận hoàng gia". Hắn biết tất cả nắm trong tay Thẩm Mặc, tất nhiên đồng ý. Đồng thời hạ chỉ, ai giúp được Lữ Tống phục quốc thưởng làm bá tước.
Hoàn thành một loạt âm mưu nhỏ, Thẩm Mặc từ đầu tới cuối tỏ ra như không có chuyện gì, mỗi ngày trời chưa sáng đã dậy tới Văn Uyên Các họp, chiều về lễ bộ thực thi chức trách thượng thư, tối đúng giờ về nhà ăn cơm với vợ con, sau đó tiếp tục làm việc tới khuya mới ngủ.
Cứ thế lặp đi lặp lại, vất vả ra sao khỏi nói cũng biết.
Nhược Hạm không đành lòng thấy y vất vả như thế, nên dù không nỡ, nhưng một hôm ăn cơm tối, nàng vẫn chủ động đề xuất:
- Nếu bận quá chàng không cần về nhà hàng ngày nữa, cứ ở trị phòng như các đại nhân khác đi.
- Thế sao được?
Thẩm Mặc lắc đầu:
- Ta muốn hưởng chút hơi ấm gia đình.
Rồi đưa bát cơm cho Thập Phần:
- Nhi tử, xới cơm cho cha.
Thập Phần bĩu môi, ý nó là:" Sao lại là con?" Nhưng vẫn ngoan ngoãn xới cơm cho y, nói nhỏ:
- Lần sau tới A Cát.
Thẩm Mặc cười, xoa đầu nó:
- Tiểu tử thối, xới cơm cho cha còn phải so bì.
- Cha, đừng xoa đầu, không lớn được.
Thập Phần vội ôm đầu tránh đi.
Thẩm Mặc cười vui vẻ, nụ cười này không có chút ngụy trang nào, làm lòng y khoan khoái, mệt mỏi thể xác tinh thần tích góp cả ngày tựa hồ tan biến cả.
Kỳ thực nhiều vị đại nhân cả đêm không về là vì trong nhà không yên, đại lão bà, nhị lão bà, tam lão bà thậm chí bát di thái, cửu di thái lúc nào đấu đá tranh giành, nói cầu nào mang theo ẩn ý, mỗi nụ cười đều vì tranh sủng...
Mỗi khi gặp cảnh đó, Thẩm Mặc đều không khỏi cảm thán, mình khắc chế là chính sác. Tuy tổn thất một rừng hoa, nhưng đổi lại nhà cửa an vui, hài hòa mỹ hảo. Về nhà không cần đề phòng ai, không cần phiền lòng vì chuyện lặt vặt, chỉ cần an tâm vứt bỏ phiền não thế gian nghỉ ngơi là được.
Hạnh phúc gia đình này, ngàn vàng khó đổi được.
Ban đêm y đang phê duyệt công văn trong thư phòng, đột nhiên cảm thấy có người từ sau đi vào, chẳng cần quay lại cũng biết là ai, dịu dàng hỏi:
- Sao còn chưa ngủ?
- Ngủ rồi, tình dậy không thấy chàng.
Nhược Hạm đặt bát canh nhân sâm tổ yến bên tay y:
- Đun một đêm đấy, chàng uống đi cho bồi bổ nguyên khí, cứ thức đêm mãi, khiến người ta đau lòng.
Thẩm Mặc gật đầu, nhưng không uống, mà ôm lấy thân thể mềm mại của thê tử, gò má áp vào chiếc bụng hơi nhô lên của nàng, ánh mắt trở nên ôn nhu vô cùng:
- Cám ơn nàng luôn tốt với ta.
Nhược Hạm đưa ngón tay thon thả ra khẽ đặt lên môi y, ý bảo không cần nói gì. Tay còn lại ôm lấy cổ Thẩm Mặc, hưởng thụ sự êm đềm tĩnh lặng...
Lúc này lời nói trở thành thừa thãi, tất cả trở thành thừa thãi, bên ngoài tuyết lặng lẽ rơi, trong phòng đôi phu thê ôm nhau hòa làm một.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Cứ thế bận rộn tới tận cuối năm, ngày 27 tháng 12, xong hội nghị tài chính, mới tính là kết thúc công tác cả năm.
Nhưng nếu cho rằng năm mới được thanh nhàn vài ngày thì sai lớn rồi. Bóng ma kinh sát bao phủ quan trường, nên lợi dụng dịp năm mới ai ai cũng đi chúc tết liên lạc tình cảm, nghe ngóng tin tức.
Sáng sớm ngày mùng 1, trong ngõ Bàn Cờ đã đầy quan viên mũ áo chỉnh tề, tay cầm thiếp đỏ, bên trong ống tay áo còn túi gấm đỏ, ít thì hai ba lượng bạc, nhiều thì năm ba lượng vàng, chuẩn bị mừng tuổi công tử của Thẩm Mặc, đút lót nô bộc Thẩm phủ.
Đối với kinh quan không được giàu có cho lắm mà nói, lễ thế là đủ nặng rồi.
Thẩm Mặc chỉ đành lấy tinh thần ứng phó …
Mọi năm đại bộ phần người chúc tết chỉ thỉnh cầu gác cửa gửi chuyển kính ý là được, không cần yết kiến. Chỉ có người quan hệ đặc biệt mới vào nói chuyện. Nhưng năm nay đặc biệt, nếu ngươi không cho người ta vào tặng lễ, là không coi thành người mình, ép người ta chuyển sang phe khác.
Cho nên Thẩm Mặc đành mời từng nhóm vào, chủ khách gặp nhau, chắp tay chúc mừng, nô bộc mang kẹo bánh hoa quả lên, bất kể thế nào cũng phải ăn uống một chút, vì truyền thuyết nói ngày này khách không được ngồi không, nếu không chủ khách đều bất lợi.
Đang hàn huyên thì A Cát dẫn Thật Phần, Bình Thường tới chúc tết khách, thực ra là cho người ta cơ hội tặng tiền.
Nói thực các tiểu thiếu gia Thẩm gia chẳng thèm mấy thứ đó, nhưng vì sự nghiệp của cha, đánh hi sinh “thể diện”, ngọt ngào gọi một tiếng "thúc thúc năm mới tốt lành, tiểu chất nhi chúc tết..." Sau đó vái chào, cầm tiền lui ra.
Khách khứa ngồi một lúc, nghe Thẩm Mặc nói vài câu trấn an, rồi thỏa mãn ra về.
Cứ thế tới hết mùng ba người chúc tết mới dần vắng đi, Thẩm Mặc còn đỡ, chứ ba đưa bé mệt đừ, nằm trên giường ca cẩm:
- Cổ sắp gẫy rồi, lưng sắp sụm rồi, cả đời này chưa nói nhiều như thế.
Thẩm Mặc không nhịn được cười, mắng:
- Được bao nhiều tiền, có chút khổ thôi mà không chịu nổi à?
- Ai thèm chứ.
A Cát từ trên giường ngồi bật dậy:
- Năm mới chẳng được đi chơi, toàn ở nhà.
- Được, các con biểu hiện không tệ, phải thượng một chút, ngày mai cha dẫn mấy đứa đi chơi, được không?
- Hay quá.
A Cát và Thập Phần cùng reo hò, Bình Thường không thổ phỉ như hai ca ca, nhưng cũng hưng phấn sáng mắt lên.. Nửa năm qua nó ở trong cung học cùng thái tử, Lý nương nương lại quản giáo rất nghiêm, làm nó buồn chết rồi.
Nói đi là đi, sáng hôm sau ba đứa bé dậy sớm, vừa giục cha ăn cơm nhanh nhanh rồi dẫn chúng đi chơi. Thẩm Mặc vừa đủng đỉnh ăn vừa hỏi:
- Muốn đi đâu chơi.
- Tiền Môn.
A Cát để nghị, nơi đó gần nhà, ra cửa là tới, bán đủ các loại đồ chơi, rất được Thẩm đại công tử yên thích.
- Ngốc, năm mới cửa hàng đóng của hết rồi.
Thập Phần khinh khỉnh nói:
- Lúc này phải đi Đăng Thị Khẩu.
- Con cũng ngốc.
Thẩm Mặc mắng:
- Mùng tám mới thả đèn, giờ đi xem người ta làm đèn à?
Thập Phần gãi đầu:
- Hồ đồ cả rồi.
- Tiểu Bình Thường, con muốn đi đâu?
Thẩm Mặc hỏi tiểu nhi tử.
- Ca ca đi đâu, con đi đó.
Bình Thường nói nhỏ.
- Không nghe hai thằng thổ phỉ đó, hôm nay nghe lời con.
- Vậy có thể tới tây thành không? Con nghe nói chợ sách ở miếu Thành Hoàng rất náo nhiệt.
- Chủ ý này được đấy, nơi đó văn võ đều có, chúng ta đi miếu Thành Hoàng thôi. Hôm nay là mùng năm, nơi đó vẫn còn miếu hội.
Hai thằng thổ phỉ không hứng thú với sách vở, nhưng nghe tới miếu hội là nhảy nhót reo hò.
Thẩm Mặc ăn cơm xong đứng dậy nói:
- Thay y phục rồi đi.
Ba đứa bé vội về phòng bảo nha hoàn hầu hạ.
Thẩm Mặc vào phòng trong, thấy Bảo Nhi đứng trong xe nôi, đôi mắt sáng nhìn mình không chớp.
Thẩm Mặc cúi xuống thơm má khuê nữ, hỏi:
- Bảo Nhi cũng muốn đi à?
Bảo Nhi tuy chưa biết nói, nhưng vẻ hưng phấn trong mắt càng đậm.
- Cũng được, gọi cha thì được đi.
Thẩm Mặc cười rất đểu.
Bảo Nhi nghe thế liền xị mặt ra muốn khóc.
- Chưa thấy ai làm cha như thế.
Nhược Hạm bế khuê nữ lên dỗ:
- Chúng ta chẳng thèm đi nhỉ, mai này Bảo Nhi lớn rồi, mẹ đưa Bảo Nhi đi Bạch Vân Quan.
Thẩm Mặc cười hì hì:
- Khuê nữ của ta thật là kỳ, cái gì cũng hiểu, chỉ không biết nói.
- Không phải không biết nói, mà là chẳng thèm để ý tới chàng.
Nhược Hạm lườm y, bế Bảo Nhi cười khúc khích.
Bên ngoài đám tiểu tử lại giục, Thẩm Mặc đành mặc chỉnh tề, làm mặt xấu với Bảo Nhi rồi dẫn ba nhi tử đi chơi.
Xe ngựa dừng ở bên ngoài cổng miếu, vào sâu nữa là dòng người đông đúc, chỉ có có thể đi bộ.
Nơi này là chợ sách của kinh thành, cứ mỗi mùng 5, 12, 25 hàng tháng còn có miếu hội, xung quanh miếu khắp nơi là cửa hiệu nhìn không thấy điểm cuối, bày sách, đồ cổ, châu báu, đồ chơi...
Hàng bán rong chen đi chen lại mời chào những sâu kẹo hồ lô đỏ mọng bắt mắt, nhưng cái chong chóng quay vù vù, thi thoảng còn tiếng pháo nồ đì đủng, làm bốn cha con tức thì hòa nhập vào lễ hội tưng bừng năm mới.