Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 1361: Quế Bảng Phiêu Hương (3)

Chương 1361: Quế Bảng Phiêu Hương (3)




Dịch: lanhdiendiemla.

Văn Uyên các.

Từ trị phòng của thủ phụ đi ra, trong lòng Thẩm Mặc cười khổ, quả nhiên không ngoài dự đoán, sau khi Từ Giai nghe y nói lại thì đầu tiên là im lặng thật lâu, sau đó dùng ánh mắt đầy hàm ý mà nhìn hắn, lãnh đạm nói:

- Trong lúc này cần phải tỏ rõ lập trường.

Sau đó liền bảo hắn lui ra.

Xem ra Từ Giai đã hạ quyết tâm sẽ che chở Ngôn quan tới cùng; mà hoàng thượng cũng một lòng muốn bảo hộ hoạn quan, hoàng đế cùng tể tướng hai người đứng ở hai lập trường đối lập, quan hệ giữa hai người càng ngày càng xấu đi.

Đang phiền muộn, Thẩm Mặc nghe thấy bước chân quen thuộc thì bất đắc dĩ lắc đầu thở dài:

- Sao lại đến mức này...

- Mức này cái gì vậy?

Người tới chính là Thái Nhạc.

- Thì ra là ngươi.

Thẩm Mặc quay đầu nhìn lão nói:

- Không có gì...

- Ta thấy ngươi đang là người đang khó xử giữa hai bên.

Trương Cư Chính liếc y một cái, bước tới đứng sóng vai với y nói:

- Mọi chuyện không dễ dàng như vậy.

Trong lòng Thẩm Mặc lạnh nhạt nghĩ: Nhưng ngươi thì có thể làm được, ngoài mặt thì làm vẻ khổ sở nói:

- Thái Nhạc, ngươi không ở trong hoàn cảnh của ta, làm sao biết được.

- Phấn chấn lên một chút.

Trương Cư Chính trầm giọng nói:

- Đây không phải là Thẩm Giang Nam mà ta biết.

- Ài...

Thẩm Mặc xoa xoa huyệt thái dương:

- Bây giờ ta tiến thoái lưỡng nan, sự vụ trong bộ lộn xộn làm ta hao tổn tinh thần, Bồ Châu công lại chen ngang vào, cảm giác của một nguyên lão, ngươi có biết được không... À, ngươi chắc chắn là biết chứ.

- Phải.

Trương Cư Chính gật mạnh đầu:

- Nửa năm qua ta chẳng làm được gì, lúc nào cũng ao ước được như ngươi.

- Bây giờ là ta ao ước như ngươi mới đúng.

Thẩm Mặc cười khổ:

- Thái Nhạc, ngươi cao minh hơn ta nên có lẽ giờ vẫn không thèm quan tâm, vẫn còn ung dung thoải mái.

Trương Cư Chính biến sắc, chợt cười lớn:

- Nói gì vậy, bây giờ việc xảy ra, ai cũng không tránh được.

Nói rồi trầm giọng:

- Giang Nam, hãy nghe ta một câu, hai bên đang đối chọi gay gắt thế này, nếu như ngươi còn do dự, chắc chắn sẽ bị thiệt thòi.

- Ừm, ta biết rồi.

Thẩm Mặc gật đầu, trong lòng ngổn ngang trăm mối, nhìn Trương Cư Chính thật lâu nói:

- Đa tạ đã nhắc nhở.

Trương Cư Chính gật đầu, hai người lại tiếp tục đi, mỗi người một hướng.

Nhìn bóng y bước đi, Trương Cư Chính chìm vào suy nghĩ, mặc dù Thẩm Mặc hiện giờ cũng đúng như hắn kỳ vọng, nhưng người này thật sự quá quỷ quyệt, không thể nhìn ra đâu là tâm tư thật của y.

-oOo-

Thẩm Mặc ngồi trong kiệu, sắc mặt trầm xuống, Trương Thái Nhạc quả thật cao minh, trở thành phát ngôn cho Từ các lão trong mắt các Ngôn quan, khiến những Ngôn quan đem những lời hắn nói thành chuẩn mực; mà hắn lại có quan hệ mờ ám với hoạn quan bên kia, ở cái kinh thành bé bằng bàn tay này, có chuyện gì mà thoát khỏi tai mắt của Cẩm Y Vệ... Đại quản gia của Trương Cư Chính là Du Thất có quan hệ rất mật thiết với một thương nhân gọi là Từ Vạn Quán. Từ Vạn Quán này mặc dù được ca tụng là người dựng cơ đồ từ hai bàn tay trắng, nhưng thật ra cơ nghiệp có được của hắn là dựa vào mối quan hệ với người trong cung... Hắn có một đường huynh bà con xa gọi là Từ Tước, mà Từ Tước lại là quản gia cơ ngơi bên ngoài của Phùng Bảo.

Nói tới Phùng Bảo, Thẩm Mặc cũng chỉ biết lắc đầu ngao ngán. Thực ra trước kia tên này cùng y quan hệ cũng coi như không tệ. Nhưng sau khi y có địa vị, vì danh tiếng của mình nên cũng không tiện giao hảo nhiều cùng hoạn quan... Đó là một chân lý rất mâu thuẫn, ở bất cứ thời đại nào, vấn đề quan hệ với người trong cung cũng vô cùng quan trọng, thời Lưu Cẩn nắm quyền thì không cần phải bàn, đến thời Gia Tĩnh thì hoạn quan bị hoàng đế áp chế rất mạnh, sự ảnh hưởng của thái giám giảm xuống mức thấp nhất. Nhưng Nghiêm Tung lại dựa vào những thái giám này để đánh bại người luôn coi thường thái giám là Hạ Ngôn.

Từ Giai sau này có thể chống lại Nghiêm Tung cũng cùng nguyên nhân như vậy, đó là hắn quan hệ rất tốt với đám thái giám Lý Phương, Hoàng Cẩm, Mã Sâm... Vì thế hắn có thể tránh được thái giám của đối phương đâm thọc sau lưng. Sau khi Nghiêm Tung bị đổ, Từ Giai liền cắt đứt quan hệ với thái giám, nguyên nhân cũng chỉ vì hắn là thủ phụ, phải giữ lấy danh tiếng của mình, nếu còn đi lại với hoạn quan sẽ khiến cho giới sĩ tộc chán ghét, danh tiếng sẽ bị phá hỏng.

Đương triều, đấu tranh chính trị thường coi trọng đạo đức, đạo đức tốt thì mọi chuyện tốt, đạo đức xấu thì mọi chuyện xấu. Ngoại trừ ở tận nơi quan ngoại xa xôi, chức vị chính là danh tiếng, danh tiếng của ngươi tốt thì công cao đức dày, bá chủ một cõi; nhưng một khi danh tiếng bại hoại, thì chẳng khác nào tự đào hố chôn mình, kết quả chắc chắn sẽ rất thê thảm.

Cho nên trước đây Từ Giai qua lại với thái giám, có thể dùng lý do chống lại Nghiêm Tung để biện hộ, nhưng Nghiêm Tung vừa xuống đài thì hắn cũng chẳng còn lý do gì mà tiếp tục quan hệ với lũ thái giám, lúc này kết giao với sĩ tộc mới là đúng đắn... Đây chính là cách duy nhất để bảo toàn danh tiếng.

Kế sách của Thẩm Mặc cũng giống Từ Giai vậy, qua lại với thái giám lúc chức vị còn nhỏ không tính làm gì, nhưng hiện tại thân đã là các lão, nên cũng chẳng còn lý do gì để kết giao với thái giám... Dù sao lão sư của y là thủ phụ, y lại là lão sư của hoàng đế, y trong mắt sĩ tộc có địa vị rất trang nghiêm, không thể xâm phạm, nếu như còn qua lại bợ đỡ đám thái giám thì chẳng khác nào tự nhảy xuống bùn.

Thẩm Mặc biết con đường phía trước còn gian nan, khó khăn hơn hiện tại gấp bội, tương lai không nắm chắc được một phần mười. Về lâu dài, mặc dù không cần lúc nào cũng phải duy trì "Vĩ quang chính", nhưng phải cố gắng có một nhân cách thuần khiết, để có thể trụ được bão táp trong tương lai, có thể ổn định địa vị, không đến nỗi bại hoại danh dự, việc sắp thành lại bại.

(Vĩ quang chính: vĩ đại, quang vinh, chính xác)

Sở dĩ Thẩm Mặc dừng lại sớm như vậy, cũng bởi vì Từ Giai từng chỉ bảo y... Mặc dù năm xưa Từ các lão theo Nghiêm Tung hầu hạ tiên đế chỉ là bất đắc dĩ, nhưng chuyện này bây giờ sao có thể giấu diếm, làm cho lão trở thành mục tiêu cho người khác công kích. Hiện tại Từ các lão thế như mặt trời giữa trưa nên chẳng có gì phải sợ, nhưng từ xưa tới giờ làm gì có đại thần thịnh mãi không suy? Nói không chừng trong tương lai lại bị người ép cho điêu đứng.

Không gây thị phi, không tạo nhân quả, đây mới là kế bảo tồn địa vị lâu dài. Trừ phi quyền mưu của ngươi có thể cao như Trương Cư Chính vậy, có thể khiến Ngôn quan coi hắn là người cùng một phe, hoạn quan cũng coi hắn như bằng hữu tốt, hơn nữa ai cũng không vì hắn giao hảo với đối phương mà sinh bất mãn, thủ đoạn này thực khó như khiêu vũ trên dây, nhưng Trương Cư Chính lại làm rất tốt, không phụ sự mong đợi của Từ Giai với hắn.

Thẩm Mặc tự ngẫm thấy, trên phương diện này quả thật y không thể so được với Trương Cư Chính, y sợ rằng nếu cứ mù quáng làm theo, chắc chắn sau này sẽ lưu lại hậu hoạn. Thân là lãnh tụ một phái, có nghĩa vụ phải tránh cho được con đường ma quỷ này, không những vậy còn phải đi trên con đường quang minh chính đại, rõ ràng giống như đối địch trên chiến trường vậy. Chỉ có theo quy tắc của người, mới có thể dùng quy tắc của ta, lúc đó sẽ không bị phản lại, đây chính là đạo lý mà sư thúc đã dạy hắn.

-oOo-

Cũng giống Trương Cư Chính không nhìn thấu Thẩm Mặc, thì Thẩm Mặc cũng không cách nào hiểu rõ được Trương Cư Chính, nhưng hai người cũng sớm đã quen lối hành xử của nhau, nếu một người có ra chiêu thì người kia sẽ phối hợp, mọi người cùng vui vẻ, chưa khi nào chống đối nhau.

Nhưng lần này thì khác, bất kể Trương Cư Chính ra chiêu thế nào thì Thẩm Mặc cũng sẽ không phối hợp theo, bởi vì người ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê, y biết lần này hoạn quan và Ngôn quan đấu đá nhau thực chất là cuộc đấu của quân quyền và thần quyền... Mặc dù những kiểu đấu kiểu này thường không cân sức, người trước địa vị cao vời vợi, không có cách nào để thắng được hắn, nếu người sau bất chấp tất cả mà dùng bạo lực, thì sau đó chỉ có thể dùng tấm thân yếu ớt mà nhận lấy trừng phạt. Nhưng lần này lại khác, người trước là một quân vương nhu nhược hiếm thấy, người sau là nguyên lão có địa vị to lớn, trận chiến này không dễ để phân thắng bại ngay, mà rất có thể sẽ giằng co lâu dài. Một khi đã giằng co nhau thì chắc chắn sẽ có ẩn số khó lường, với thực lực của y bây giờ thì ẩn nhẫn chờ thời là tốt nhất, đến lúc thích hợp ra quyết định cũng không muộn.

Như vậy mặc dù lúc đầu có khó khăn, nhưng lợi ích sau này có được cũng không nhỏ, vẫn là câu nói kia, thân là lãnh tụ một phái, phải ổn định trước, đứng ở thế bất bại, sau mới cầu thắng, đó mới là chân lý.

Không biết là y có hồng tinh chiếu mạng hay không mà sụ việc đúng như y dự liệu, ngay lúc Ngôn quan hình thành trận thế với hoạn quan, tin tức truyền đến làm chấn động triều dã, lập tức mọi người không còn chú ý đến y nữa.

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch