Từ Giai đương nhiên không thể nói tính ông nóng như lửa, có đi cũng chỉ làm thêm rối, đành phải tìm một lý do nói:
- Loại trừ ký hiệu "Mãnh" cũng là do ông thông qua, nếu đi sợ rằng mâu thuẫn sẽ càng gay gắt hơn.
- Điều này... thôi được.
Triệu Trinh Cát cũng không phải là người xử sự theo cảm tính, nếu có thể nói lý do thuyết phục được ông thì ông cũng cố chấp quan điểm của mình, ngược lại còn tham gia với Từ Giai, nói:
- Thế nhưng giới quan lại Nam Kinh từ trước đến nay luôn đứng độc lập, không chịu ảnh hưởng của Bắc Kinh, mà trong giám sinh còn có con em đệ tử của đại tộc, hai bên lại không ưa gì nhau, nguyên ông nhất định phải cẩn thận.
- Có người nào thích hợp làm việc này?
Từ Giai nheo mắt hỏi.
- Ta biết một người rất thích hợp.
Triệu Trinh Cát nói:
- Chỉ ngại dùng dao giết trâu mổ gà.
- Ha ha... Ông nói là Giang Nam sao?
Từ Giai cười nói.
- Đúng thế.
Triệu Trinh Cát gật đầu:
- Có điều y đang mang trọng trách, không thể dứt ra được.
- Ta sẽ xem xét.
Từ Giai chậm rãi gật đầu.
Triệu Trinh Cát cũng không nhiều lời mà rời đi. Sau khi ông rời đi, Từ Giai liền cho người gọi Thẩm Mặc tới.
Hôm nay tới phiên Thẩm Mặc túc trực trị phòng, cho nên đi tìm chưa bao lâu đã thấy y đến:
- Sư tương, người cho tìm học sinh?
- Ừ.
Từ Giai nhìn y nói:
- Việc Nam Kinh ngươi đi xem thế nào?
- Việc này...
Thẩm Mặc có chút chần chờ:
- Đi ngay bây giờ sao?
- Phải.
Từ Giai nói:
- Nam đô cấp báo, nhưng đường xa khổ cực, các khớp xương của lão đầu ta không chịu nổi.
Nói rồi cười cười:
- Thanh niên ngươi phải khổ cực một chuyến rồi.
- Vâng.
Thẩm Mặc gật đầu:
- Học sinh đi dặn dò công việc một chút, sáng mai sẽ xuất phát.
- Không, chiều nay phải đi ngay.
Từ Giai nói:
- Việc Binh bộ không cần bàn giao lại, nếu có chuyện quan trọng ti Thông chính sẽ truyền tin cho ngươi, còn những việc thông thường hai vị thị lang có thể tự quyết.
- Thế này...
Thẩm Mặc ngạc nhiên:
- Không hợp với quy củ.
- Chuyện đặc biệt thì phải xử lý đặc biệt.
Từ Giai lơ đãng nói:
- Việc ngươi đang làm bàn giao ngay cũng không được, hơn nữa ngươi cũng chỉ đi một hai tháng là về, cũng không cần giao cho người khác làm gì, thanh niên à, khổ cực một chút không sao chứ?
- Không sao.
Thẩm Mặc nhìn Từ Giai thật lâu, lúc sau chắp tay nói:
- Học sinh sẽ không làm cho lão sư thất vọng.
- Ha ha, lão phu còn không biết học sinh của mình sao?
Từ Giai cười từ ái:
- Đi đi.
Từ chỗ Từ lão đi ra, Thẩm Mặc mới từ từ nghĩ lại, cảm thấy việc này là Từ lão sư muốn tự làm mình an tâm, đừng nghĩ rằng ông muốn dùng kế điệu hổ ly sơn, chỉ vì ông muốn y giữ lập trường trung lập, nên mới làm một việc tốt mà chẳng tốn chút sức này.
-oOo-
Sai Hồ Dũng vội vàng báo tin về nhà, còn bản thân Thẩm Mặc muốn dùng nốt chút thời gian còn lại để sắp xếp một số sự tình cho thỏa đáng, y trở về đại sảnh lấy một phong thư, sau đó tới trị phòng Từ Giai cầu kiến.
Thấy y quay lại, Từ Giai hơi giật mình:
- Còn có chuyện gì nữa?
- Là... chuyện khác.
Thẩm Mặc cung kính nói:
- Quốc thư của Lư Tống quốc vừa tới hôm nay, sự tình trọng đại học sinh không dám tự quyết.
Nói rồi hai tay dâng phong thư lớn có màu vàng hơi đỏ lên nói:
- Mời sư tương định đoạt.
Từ Giai hôm nay quả là một lão sư hiền lành, muốn làm điều tốt cho trót nên mỉm cười nhận lấy, thì ra là thư của tể tướng Lữ Tống quốc Lữ Mộ Hoa, bên ngoài có ghi thư dâng lên thiên triều, trong thư tổng cộng nói tới ba sự việc. Một là cảm tạ sự trợ giúp của quân tình nguyện, giúp Lữ Tống quốc đánh đuổi kẻ xâm lược, đồng thời cũng gửi tới hai thuyền cống vật; hai là quốc vương bọn họ chết trận nhưng lại không có con, nên muốn mời Thiên triều lập cho họ một quốc vương mới; việc thứ ba là lo lắng người Tây Ban Nha sẽ quay trở lại, thỉnh cầu Thiên triều có thể cho quân tình quyền đồn trú ở Lữ Tống quốc một thời gian, bọn họ sẽ chịu mọi quân phí.
- Thân cận bản triều, tấm lòng bọn họ cũng thật đáng quý.
Trông Từ Giai vô cùng hài lòng, trợ giúp phiên quốc chống lại kẻ xâm lược mà không cần dùng bất cứ một hào nào của quốc khố, điều này đương nhiên sẽ lưu trong sử sách, khiến cho bản thân trở nên vinh quang, vì thế trên mặt Từ Giai nụ cười càng rạng rỡ:
- Chuyết Ngôn thấy thế nào?
Lúc cao hứng Từ Giai cũng không gọi là Giang Nam nữa.
- Học sinh cho rằng Lữ Tống quốc mặc dù ở xa, nhưng có căn nguyên nguồn gốc với bản triều, bởi vì nguyên nhân lịch sử mà đứt đoạn.
Thẩm Mặc vỗ mông ngựa ầm ầm:
- Nhưng Đại Minh hiện tại có sư tương làm tể phụ, quốc lực dần dần hồi phục, uy danh ngày càng lớn mạnh, phiên bang đương nhiên sinh lòng kính sợ, quy phục bản triều...
-...
Từ Giai nghe mà thấy trong lòng không được tự nhiên, sắc mặt kỳ lạ nói:
- Ngươi đã bao lâu không vỗ mông ngựa rồi?
- Ây, đã hai năm rồi...
Thẩm Mặc ngượng ngùng nói:
- Giờ nói có chút ngượng mồm.
- Ha ha ha ha...
Từ Giai cười một trận vui vẻ, làm cho hai người Lý Xuân Phương và Trương Cư Chính đang ngồi ở đại sảnh trong lòng thấp thỏm, dường như lão sư từ rất lâu rồi không được cười sảng khoái như thế, nhất là sau khi xảy ra các chuyện gần đây.
- Không quen thì thôi.
Từ Giai vuốt râu, ánh mắt hiền từ nói:
- Đường đường là Đại học sĩ, phải là người chính trực, không kiêu không nịnh.
- Hoc sinh xen nghe lòi lão sư giáo huấn.
Thẩm Mặc vội nói.
- Nói xem ngươi định làm thế nào?
Từ Giai phất tay, nghiêm mặt nói.
- Vâng, xem như phiên thuộc thứ nhất đã về, nên ban thưởng hậu hĩnh để cho chư phiên thấy, có điều nhớ tới bài học Vĩnh Lạc năm xưa, học sinh cho rằng không bằng làm cách khác, ví dụ như lấy các giáo sư, công tượng giỏi tới truyền thụ cho họ đạo Khổng Mạnh, giáo dục cho bọn họ lối sống của Đại Minh, để cho bọn họ được đắm mình trong văn minh Hoa Hạ, mới cho thấy được cái đức to lớn của đại quốc chúng ta.
Thẩm Mặc chậm rãi nói.
- Vậy làm theo ý ngươi đi.
Từ Giai rất tin tưởng Thẩm Mặc, chẳng cần suy nghĩ đã đưa ra quyết định.
- Về việc chọn người làm quốc vương thì cứ để bọn họ tự quyết, chỉ cần bọn họ thống nhất ý kiến là được.
Thẩm Mặc nói:
- Đến lúc đó triều đình ban một đạo ủy dụ là được.
- Nói hay, nên làm như thế.
Từ Giai gật đầu tán thành, nhưng vẫn còn ý kiến:
- Vậy còn quân tình nguyện... thì thế nào?
- Quân ở lại Lữ Tống quốc tối đa không quá nghìn người.
Thẩm Mặc thản nhiên nói:
- Cũng không nên dùng quân đội, cứ chọn những tên tù đi là được rồi.
- Ai, thật là thất đức...
Từ Giai thở dài nói:
- Cái bá tước hàm kia vẫn tiếp tục ban ra sao?
Đối với việc trao huân chương cho một số hải tặc, Từ Giai vẫn cảm thấy không hợp lý lắm.
- Không nên sốt ruột, lúc trước đã nói chuyện quan trọng là phải đánh bại kẻ xâm lược.
Thẩm Mặc nói nhỏ:
- Đợi vài năm nữa rồi tính cũng chưa muộn.
Trước kia tính rằng sau khi Vương Trực lấy được Lữ Tống, thì sẽ ban cho hắn có địa vị bá tước, cũng coi như xứng với công lao hắn bỏ ra; nhưng bây giờ Nam Dương lại hoàn thành trước, Thẩm Mặc biết ban cho ai? Trịnh Nhược Tăng? Hay là lão bản đứng sau màn là mình?
- Như vậy cũng được.
Từ Giai nghĩ ngợi một lúc rồi nói:
- Nhưng cũng đừng chậm trễ, ban cho bọn hắn chức thiên hộ ở Lữ Tống quốc đi.
Thẩm Mặc thầm nghĩ tốt thôi, bản thân y còn định để quân tạm trú, Từ lão ngài lại đổi thành quân đồn trú... Có điều với Từ các lão, thì việc mẫu quốc đóng quân ở phiên quốc là điều thiên kinh địa nghĩa, đương nhiên không có gì phải bàn cãi.
Chuyện cũng đã nói hết, Thẩm Mặc xin cáo lui, nhưng Từ Giai lại gọi hắn lại nói:
- Sau khi Quách công lui về, Hình bộ vẫn không có người quản lý, ngươi hãy kiêm nhiệm luôn, như vậy tới Nam Kinh cũng có thân phận.
- Vâng.
Thẩm Mặc thầm nghĩ hôm nay mặt trời mọc ở đằng tây hay sao, mà Từ lão sư lại hào phóng đến vậy?
-oOo-
Sau khi dặn dò công việc xong, Thẩm Mặc liền vội vã rời cung, về nhà từ biệt vợ con, cũng căn dặn hai tên tiểu tử không được nghịch ngợm... Lý Thành Lương đã hoàn thành xong kỳ hạn một năm, Thẩm Mặc đã phái hắn tới làm phó tướng cho Thích Kế Quang được nửa tháng, nghe người nói thì hai người ở chung cũng không tệ lắm... Thẩm Mặc cũng không có ý định tìm lão sư mới cho hai đứa con trai gần mười tuổi nữa, bọn chúng đã được Lý Thành Lương dạy bảo, giờ không tiện cho trúng ở nhà.
Y định đưa hai tên tiểu tử tới Quốc Tử Giám đọc sách... Bản triều bắt chước nhâm tử chế của tiền nhân, quan văn từ nhất phẩm tới thất phẩm đều được một ấm quan. Đến năm Thành Hoá thứ ba quy định lại, quan từ tam phẩm trở nên ở kinh thành mới được hưởng chế độ, hoặc nhận chức hoặc cho vào giám đọc sách... Hiện tại Thẩm Mặc lại là đại quan nhất phẩm, lúc trước lại có công cứu giá, nên ba tiểu tử đều có ấm quan, đều có tư cách tới Quốc Tử Giám đọc sách. Đương nhiên ngày thường chúng đã đọc sách cùng thái tử, cho nên cũng không cần vào giám mới được đọc sách...
(nhâm tử chế: con tiếp nối cha nhậm chức)
(ấm quan: kiểu như một suất)
Mặc dù hai người con còn nhỏ tuổi, nhưng Thẩm Mặc không hề lo lắng bọn chúng phải chịu khổ, hai đứa con của y nghịch như giặc, lại học qua công phu, không bắt nạt người khác đã là tốt lắm rồi.