- Biện pháp này, chiêu mộ mấy vạn người còn đươc, nhưng ta nào dám dụ nhiều người đi như vậy.
Từ Bằng Cử lắc đầu nói:
- Đan thư thiết khuyên cũng không giữ được đầu của ta.Ta sẽ hết sức làm việc, để cho triều đình loại bỏ nghi ngờ phương diện này, nhưng vẫn còn cách nữa...
Thẩm Mặc hạ giọng nói:
- Người Phật lãng cơ đang làm nô lệ mua bán, bọn họ trắng trợn bắt nô lệ Côn Lôn, buôn bán đến các nơi trên thế giới... Bởi vì lý do khoảng cách, giá bán đến chỗ chúng ta sẽ vô cùng rẻ, mà còn muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.
- A, sợ gì có điều tiếng.
Từ Bằng Cử ánh mắt lóe ra nói:
- Đại Minh tuy rằng vẫn có nhân khẩu buôn bán, nhưng là giới hạn với chút ít gia dụng, nếu là đại quy mô mua bán sử dụng, đó là cũng không bị điều tiếng.
- Sợ cái gì?
Thẩm Mặc cười rộ lên nói:
- Chuyện hải ngoại mấy ngàn dặm, ai xem chứ, ngoài dân tộc của ta, lại có ai sẽ quản chứ?
Nói xong ánh mắt trong trẻo lạnh lùng nói:
- Huống hồ đến lúc đó hưởng thụ được ích lợi vô biên, các vệ sĩ đạo cũng chỉ biết nhắm mắt làm ngơ.
- Vậy thì tốt.
Từ Bằng Cử suy nghĩ một hồi, cuối cùng cắn răng nói:
- Được, ta trồng trước mấy vạn khoảnh thử xem.
Nói xong cười rộ lên nói:
- Xem khẩu khí của ta lớn như vậy, trồng trước mấy vạn khoảnh, cũng không sợ mất lưỡi. Ha ha ha...
Thẩm Mặc lên tiếng cười rộ lên nói:
- Chính là đại khí này.
Từ nhà Từ Bằng Cử đi ra, ngồi ở bên trong kiệu, sắc mặt Thẩm Mặc lại tái nhợt lên, tay phải của y nắm lại, đấm vào ngực của mình, đến cả hít thở cũng vô cùng khó khăn. Thời gian gần đây, y vô số lần khảo vấn chính mình, làm như vậy cùng với công ty "Đông Ấn Độ " xấu xa có gì khác nhau? Trong lịch sử trăm năm sau, chính mình e rằng sẽ để tiếng xấu muôn đời...
Nhưng y lại không có cách khác, nếu muốn để cho Đại lão gia bảo thủ trong nước này, phóng tầm mắt tới hải ngoại, muốn mở mang ở nơi nào đó, chính mình lại giống như bảo mẫu, chuẩn bị cho bọn y xong hết cả... Mà trí tuệ của ycó hạn, tuy rằng muốn hết sức tránh khỏi phương thức thực dân phương Tây dã man tàn nhẫn, nhưng vẫn đi con đường của bọn họ. Không thể không thừa nhận, trước mắt còn không tìm thấy phương pháp thích hợp, có thể để cho thuộc địa phát triển sản xuất thuận lợi.
Nhưng điểm mấu chốt của Thẩm Mặc là, y không hy vọng đồng bào của mình làm vật hi sinh... Có thể đoán được chính là, tỉ lệ tử vong khai khẩn lúc đầu sẽ rất cao, chẳng sợ phải di dời sức lao động từ phương bắc qua, y cũng hy vọng thời gian này có thể muộn hơn, bởi vì càng muộn điều kiện nơi đó sẽ càng tốt, khả năng cuộc sống tốt hơn sẽ càng lớn.
Y không biết mình bị mất cảm giác hay không, bởi vì y biết rõ, chỉ cần Nam Dương khai khẩn thuận lợi, thì tất nhiên sẽ có lợi ích thật lớn cho tập đoàn, hành động này không phải bất luận kẻ nào cũng có thể khống chế. Phan Đa Lạp Ma Hạp đã mở ra, rốt cuộc phóng ra là ma quỷ hủy diệt, hay là một đường sống máu chảy đầm đìa, y không biết, chỉ có thể ôm một tâm trạng không yên, lấy nhân sự, nghe thiên mệnh...
Từng bước phiêu lưu quá lớn này, tội ác cũng quá lớn, nhưng không bước những bước này, y thật sự không cam lòng.
Có lẽ trời xanh đưa ta đến Hoa Hạ đại địa năm trăm năm trước, chính là để cho ta bước những bước này, cho dù bêu danh cuồn cuộn phía sau, ta cũng không hối hận...
- Đại nhân hồi phủ, nhân viên tạp vụ đều lần lượt lảng tránh.
Thẩm Mặc đang xây dựng tâm lý, liền nghe thấy bên ngoài có người nói chuyện, sau đó cỗ kiệu hạ xuống, y khôi phục lại bộ dáng không dao động.
Sau đó lại nghe thấy một giọng nói như tiếng chuông:
- Ngươi không để cho ta nhìn xem, có phải là thúc thúc của ta hay không?
Lại nghe thấy bọn hộ vệ quát lớn.
Thẩm Mặc cảm thấy kỳ quái, liền mở rèm cửa nhìn ra bên ngoài thì thấy, một thiếu nữ xinh đẹp vóc dáng nhỏ xinh, mặc trang phục dân tộc thiểu số đứng đối diện với y.
Cô gái kia cũng nhìn thấy y, hưng phấn mà nhảy về phía trước, ngoắc tay nói:
- Thúc thúc, là thúc thúc của cháu phải không?
Thẩm Mặc khẽ nhíu mày,trong lòng nghĩ không biết là ai? Lại nhìn mấy gã nam tử vải đen trùm đầu, mặc quần áo mầu xanh đen đứng bên cạnh nàng, trong đầu xẹt qua một tia chớp: "Dân tộc Choang..." nhất thời vô số chuyện cũ trào lên trong lòng, trong lúc hoảng hốt liền bị cỗ kiệu nâng vào công quán.
Thấy cửa phủ từ từ đóng lại, xô đẩy bên ngoài cũng ngừng lại, quý nhóm phủ hộ vệ đuổi những người khách không mời mà đến:
- Mau đi đi, nếu không sẽ bắt tất cả các ngươi lại.
Một gã nam tử vải đen trùm đầu, giống như là đầu mục đứng bên cạnh người con gái xinh đẹp kia nói:
- Chủ nhân, hay là chúng ta trở về nghĩ cách đi.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của người con gái kia tràn đầy thất vọng, cắn môi, gật đầu nói:
- Chúng ta trở về đi.
Được mấy người bảo vệ, liền xoay người rời đi.
Ai ngờ lúc này cửa phủ lại mở ra, bên trong đi ra một thị vệ cao lớn nói:
- Chư vị dừng bước.
Cô gái dừng bước, quay đầu lại nhìn hắn ta, ánh mắt kia giống như biết nói, hỏi nàng muốn cái gì.
- Xin hỏi chư vị từ đâu tới đây?
Thị vệ trầm giọng hỏi.
- Chúng ta từ Điền Châu Quảng Tây tới.
Đầu mục hộ vệ thay cô trả lời:
- Chủ nhân nhà ta là thân muội của Điền Châu thổ ty, đến bái kiến đại quan nhân.
- Các ngươi quen biết đại nhân nhà ta?
- Có một chút giao tình...
Đầu mục kia nói một nửa, liền bị cô gái ngắt quãng nói:
- Ngươi nói cho thúc thúc của ta biết, A Man đến thăm ông ấy, nếu không gặp ta, thì ta sẽ trở về.
- Quả nhiên là A Man tiểu thư.
Hộ vệ lập tức thay đổi vẻ mặt, nghiêng người nói:
- Mời vào đi...
Trước mặt thiếu nữ thiên kiều bá mị này, có khuôn mặt như trứng ngỗng, màu da trắng khỏe mạnh, một đôi mắt to sáng như sao buổi sớm, hai núm đồng tiền xinh xinh, luôn mang theo ý cười, để cho người ta vừa nhìn thấy liền cao hứng từ trong đáy lòng. Trên đầu nàng đội mũ da có lông thỏ cắm ở đỉnh, bên mũ rủ xuống hai chuỗi hồng ngọc xuyến nhỏ vụn, hồng ngọc dưới ánh mặt trời rạng rỡ, càng phản chiếu sợi tóc mềm mại buộc hai bên.
Thân trên nàng là y phục màu xanh nhạt thêu đường viên màu sắc rực rỡ, lộ ra cái cổ trắng nõn, bên trên đeo một cái vòng màu bạc, ống tay áo ngắn ngủn, vạt áo ngắn ngủn, khác với Trung Nguyên. Bên hông đeo đai lưng gấm, dưới thân là váy dài xếp nếp thêu viền đỏ màu đen, lộ ra một đôi giầy thêu hoa điệp màu sắc rực rỡ. Con gái Trung Nguyên mặc y phục nhiều màu sắc như vậy, tám phần muốn thành bọ rùa, nhưng ở trên người con gái này, lại chỉ để cho người ta cảm nhận được hơi thở tràn đầy thanh xuân tươi đẹp, giống như nàng chỉ cần đứng ở chỗ nào, thì ngay cả không khí đều trở nên tràn đầy sức sống.
Dần dần, dần dần, ở trong đầu Thẩm Mặc, hình tượng của nàng cuối cùng liên tưởng đến một thiếu nữ mang vẻ trẻ con đáng yêu...
- Lần này thúc thúc mời cháu ăn cá nướng, cháu cũng muốn mời thúc thúc ăn cái gì, nói đi, muốn ăn cái gì?
- Thật là cháu sao,đã biến thành đại cô nương rồi.
- Vâng, là A Man.
Cô gái gật gật đầu, giòn giã nói:
- Thúc thúc, thúc cũng mọc râu rồi.
- Ha hả...
Thẩm Mặc vuốt râu cười nói:
- Mười hai năm luân hồi, thúc thúc đã hơn ba mươi rồi, có thể không mọc râu sao?
- A Man cũng lớn rồi...
A Man nhìn Thẩm Mặc, không biết làm sao, nhìn thấy "Thẩm Mặc thúc thúc nàng mong nhớ ngày đêm, tiểu cô nương lại không tìm thấy cảm giác quen thuộc trước kia, nàng chỉ cảm thấy " thúc thúc râu dài" đối diện này, tuy rằng tươi cười khả cúc, nhưng so với tri châu lão gia còn uy nghiêm hơn, làm cho người ta không dám đến gần.
Trầm mặc một lát, Thẩm Mặc nhẹ giọng hỏi:
- Mấy năm nay cháu sống như thế nào? Ta làm thúc thúc, thật sự là không xứng đáng.
- Năm đó mẹ mang theo cháu trở lại Điền Châu, không lâu liền bị bệnh chết.
Nói về mình, A Man có một chút ngây thơ, nhớ lại nói:
- Ca ca Đại Thọ của cháu, liền kế thừa chức quan, được sự chăm sóc của trưởng bối trong tộc, qua ngày cũng là vô tư vô lự.
- Sau đó thì sao.
Thẩm Mặc thấp giọng hỏi.
- Sau đó, A Man dần dần trưởng thành, mới biết được vốn dĩ tình cảnh của chúng ta cũng không phải tuyệt vời như vậy.
A Man trên mặt mang theo vài phần đau thương nói:
- Thổ ty của Quảng Tây, hóa ra còn có hai thế lực lớn, một là Sầm gia chúng ta, hai là Vi gia, hai nhà một nam một bắc, vốn cũng là nước giếng không phạm nước sông. Nhưng năm mươi năm trước, đầu lĩnh đời trước Vi Triều Uy của Vi gia tạo phản, đối kháng với triều đình. Mà Sầm gia ở Điền Châu chúng ta, từ trước đến nay vâng theo triều đình, vì thế phái lang binh giúp đỡ quan quân tiễu trừ...