Phượng Dương phủ, Túc Châu dịch, nơi này cũng là trạm dịch cuối cùng của nam Trực Lệ, trạm dịch tiếp theo là đi vào cảnh nội Sơn Đông.
Gần đến trưa, một đội kỵ sĩ mang mũ nhọn, giày da, mặc quần áo nâu thắt dây nhỏ, từ đường núi xa xa phi nhanh đến. Kỵ sĩ đi đầu cầm một ngọn cờ màu vàng, bên trên viết "Ban sai", mặt trái viết " tránh né " bốn chữ to bắt mắt. Loại cờ xí tránh né này phân mấy cấp bậc, trong đó cao nhất, chính là cờ màu vàng này. Chỉ cần nhìn thấy nó, quan dân trên đường đều phải mau tránh né, những đề kỵ này đều là hung thần giết người không đền mạng.
Đội ngũ dừng lại trước cửa trạm dịch, dịch thừa vội vàng chạy ra cẩn thận nói:
- Trên đường vất vả, mau mời vào bên trong.
Một hán tử mang bộ dáng cầm đầu, mặt không chút thay đổi nói:
- Ăn cơm trưa, cho ngựa nước uống, thức ăn.
- Vâng, vâng..
Dịch thừa vừa gật đầu, vừa cung thỉnh đoàn người ngựa vào trạm.
Trạm dịch chẳng phân biệt cửa lớn cửa nhỏ, người của Đông Xưởng cứ thế phóng ngựa nối đuôi nhau mà vào.
Lúc này dịch thừa kia mới nhìn đến, hóa ra đó là đề kỵ của Đông Xưởng, áp giải một chiếc xe chở tù mà đến... Nói là xe chở tù, nhưng là phân ba bảy loại. Xe chở tù này cũng không khác lắm với xe ngựa, chỉ là trên cửa xe còn có một dây xích to, chứng tỏ ngồi ở bên trong xe chính là quan viên chịu tội. Không có bất cứ tấm rèm che nào, bởi vậy dịch thừa có thể trực tiếp nhìn thấy ngồi người ở bên trong, một lão nhân đạo bào vải xanh, râu tóc hoa râm, hai mắt nhắm nghiền, khí sắc yếu ớt. Trên người không có hình cụ, nhưng ngồi ở trong xe tù giống như lồng sắt, có vẻ rất là khổ sở.
- Nhìn cái gì vậy.
Thấy tên dịch thừa lén nhìn xe chở tù, nhất thời có một tên phiên tử quát lớn nói:
- Lại nhìn nữa bắt ngươi lại.
- Vâng..
Dịch thừa co rụt lại cổ, vội vàng cười theo nói:
- Tôi sẽ đi chuẩn bị đồ ăn cho các vị.
Liền nhanh chân chạy đi, nhưng sau khi xoay người, trong lòng không khỏi cảm khái, lớn tuổi như vậy còn bị bắt, thật sự là ít gặp.
Xe chở tù của phiên tử Đông Xưởng áp giải tiến vào đại môn của trạm dịch, sau đó liền đứng ở trong sân, lưu lại hai người trông coi, người còn lại liền vào trong nhà nghỉ tạm.
Mới ngồi xuống chưa kịp uống miếng nước, liền nghe thấy một trận tiếng vó ngựa ở ngoài dịch quán vang lên, tên cầm đầu diện mạo nhất thời trầm xuống, ném bát thật mạnh, nói:
- Âm hồn không tan.
Phiên tử còn lại trên mặt cũng lộ vẻ phẫn uất, hiển nhiên biết phía sau tới là ai.
Dịch thừa vừa mới phân phó xong các đầu bếp, nghe thấy động tĩnh vội vàng chạy ra nghênh đón, vừa thấy, cừ thật, chỉ thấy mười sáu đại hán vạm vỡ mặc y phục phi ngư, thắt lưng gài đao, cưỡi tuấn mã màu đen, xuất hiện tại cửa dịch quán.
- Ha hả...
Dịch thừa có chút choáng váng nói:
- Hôm nay mặt trời mọc ở chỗ nào ra vậy? Sao lại là quan sai nữa?
Vội vàng nói:
- Xin mời vào bên trong...
- Ăn cơm trưa, cho ngựa nước uống thức ăn
Một tên cẩm y vệ đầu lĩnh buông một câu, liền đem người nối đuôi nhau vào trạm dịch.
- Vâng..
Dịch thừa cúi đầu khom lưng nói, trong lòng nghĩ sao lại đều là một câu.
Người của Cẩm y vệ vào đại đường, không khí trong trạm dịch liền thay đổi, ban đầu đám người Đông Xưởng đang nói cười, phút chốc thành câm điếc. Người trước không chút khách khí dẹp ra một bên bàn ghế, người Đông Xưởng phân biệt rõ ràng sự trái ngược.
Ban đầu phiên tử Đông Xưởng ngồi ở bên kia cẩm y vệ, tự nhiên bị đuổi về một bên, mặt xám mày tro ngồi xuống, trong ánh mắt tràn đầy vẻ giận dữ. Người Cẩm y vệ lại uống nước nói chuyện không hề để ý, nói một số chuyện linh tinh.
- Hừ.
Tên đứng đầu Đông Xưởng ngẫm nghĩ, không nhịn được nữa, chính mình sắp biến thành rùa, liền hừ lạnh một tiếng nói:
- Các ngươi đừng vội khinh người quá đáng.
Cẩm y vệ bên kia liền yên lặng, tên dẫn đầu vừa nghiêng đầu, ngạo nghễ nhìn tên dẫn đầu Đông Xưởng nói:
- Chúng ta khi dễ ngươi như thế nào?
- Còn nói không có?
Tên cầm đầu cả giận nói:
- Dọc trên đường đi, các ngươi liền đi theo bén gót, chúng ta dừng ở đâu, các ngươi dừng ở đó, chúng ta đi chưa được bao xa, các ngươi đã đuổi kịp, hay là các ngươi cho rằng vẫn là thời của Lục Thái Bảo? Phong thuỷ luân phiên chuyển, các ngươi sớm lỗi thời rồi.
- Ngươi...
Cẩm y vệ Thiên hộ bị hắn nói trúng chỗ đau, nếu Lục Thái Bảo vẫn còn, đã sớm nắm bọn phiên tử này ở trong tay, sao còn phải cả ngày theo như vậy, vất vả vô cùng, lại để cho người ta chế giễu, bèn cười lạnh nói:
- Chẳng lẽ quan đạo này chỉ có người Đông Xưởng đi, cũng không cho phép cẩm y vệ chúng ta được đi?
- Ai đi cũng được, nhưng đi theo chúng ta lại không được
Tên cầm đầu trừng mắt nói.
- Đều là đi về Bắc Kinh, đụng phải không thể tránh được, đáng phải ngạc nhiên sao?
Cẩm y vệ Thiên hộ lắc đầu nói:
- Cũng không phải đại cô nương, vợ bé, ông lớn với cúc môn không có hứng thú.
Lời còn chưa dứt, dẫn theo đám người cẩm y vệ cười quái dị một tràng.
- Ngươi...
Tên cầm đầu Đông Xưởng tức giận đến lệch cả mũi, nhưng thấy đối phương mắt đầy tinh quang, cơ thể rắn chắc, hiển nhiên đều cũng có luyện qua, cũng không phải so với một đống gối thêu hoa của thủ hạ mình. Đành phải oán hận quay đầu đi chỗ khác, thấp giọng nói:
- Không phải là vì người trong xe chở tù, cũng không dám nói thẳng, ở chỗ này cũng vô dụng.
- Hừ hừ…
Cẩm y vệ Thiên hộ nhếch miệng cười nói:
- Đây cũng không phải là ta nói, nhưng... Người đó giống như năm ngày năm đêm không ăn không uống, sợ là không đến được Bắc Kinh, liền đi đời nhà ma, thật muốn xem các ngươi báo cáo kết quả nhiệm vụ như thế nào.
- Các ngươi cũng không có cách nào khác báo cáo kết quả nhiệm vụ.
Tên cầm Đông Xưởng như mèo dẫm phải đuôi, một lát quay đầu lại, hắn tuy rằng là một Đại lão gia, nhưng hình như ở cùng bọn thái giám một thời gian lâu, cử chỉ có chút nữ giới.
Lúc này dịch thừa mang theo đầu bếp đi lên, trước tiên thỉnh an hai bên quan sai, sau đó không ngừng đưa đồ ăn lên, lập tức bày đầy ra bàn ăn. Cẩm y vệ Thiên hộ cầm lấy cái bánh bao, chỉ quan tâm đến bản thân ăn uống, tên cầm đầu Đông Xưởng cũng không nói cái gì nữa, bưng bát cơm lên ăn. Thủ hạ của bọn họ cũng ăn theo, trong lúc nhất thời trong phòng không hề nói chuyện, chỉ còn lại tiếng nhai rau ráu.
Ăn một lát, một tên phiên tử từ bên ngoài tiến vào, đi đến bên cạnh tên cầm đầu, khom người nhỏ giọng nói:
- Bày đồ ăn ra, vị kia lại không ăn một miếng.
Tên cầm đầu mày nhất thời chau lại, nếu lại không ăn không uống, sẽ xảy ra tai nạn chết người, đến lúc đó cũng thật không có cách nào báo cáo kết quả nhiệm vụ. Lại nhìn ở phía đối diện cẩm y vệ Thiên hộ phàm ăn tục uống nói:
- Ai...
Cẩm y vệ Thiên hộ vẫn đang phàm ăn tục uống.
- Ai, gọi ngươi đấy.
Tên cầm đầu cao giọng nói.
Thấy ánh mắt của mọi người đều dừng ở trên người mình, tên cẩm y vệ Thiên hộ mới nhướng mắt lên nói:
- Ta không thích gọi, ông lớn ngươi.
- Bên ngoài người kia nếu chết đói, các ngươi cũng không thể báo cáo kết quả nhiệm vụ được.
Tên cầm đầu tức giận đến trợn trắng mắt, nhưng hiện tại không thể không chấp nhặt với hắn:
- Có biện pháp cũng đừng cất đừng giấu, bằng không thật muốn tai nạn chết người.
Hắn vẫn là có trình độ nhất định, thấy đối phương lúc này còn có tinh thần hào hứng, liền biết hẳn là có biện pháp.
Đưa miếng thịt cuối cùng vào miệng, lại liếm liếm đầu ngón tay, Thiên hộ kia mới chậm rãi đứng lên, ợ hơi một cái nói:
- Trước tiên thả vị lão đại nhân kia ra, điểu thú mới ở trong lồng ăn uống.
- Cái này, ở trên có giấy niêm phong.
Tên cầm đầu khó xử nói.
- Ông ấy đứng cũng không đứng nổi rồi, sợ cái gì chứ.
Thiên hộ nói:
- Trên đường đi mưa dập gió vùi, làm sao có thể chịu được?
"..." Tên cầm đầu trầm ngâm một lát, rồi cắn răng nói:
- Làm theo.
Cánh cửa xe chở tù được mở ra, một tên phiên tử cõng lão nhân trong xe vào trong phòng, sau khi ngồi vững ở vị trí, Cẩm y vệ Thiên hộ liền nói:
- Đều cút ra đi.
- Nhưng...
Bọn phiên tử khó xử nói.
- Nhưng cái gì, ta mang theo ông ấy có thể chắp cánh bay à?
Thiên hộ rất táo bạo nói.
- Vậy được rồi...
Mọi người đành phải lui ra ngoài, đóng cửa lại, sau đó lại bao vây xung quanh.
Một tên phiên tử không phải không lo lắng hỏi:
- Thủ lĩnh, hắn có thể...
Nói xong làm động tác trảm đầu.
- Cảm tình tốt.
Tên cầm đầu dùng ánh mắt ngu đần nhìn hắn nói:
- Xưởng công đang không có cơ hội xử lý bọn họ.
Tên phiên tử bị mắng rụt cổ lại, không nói tiếp nữa.