Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 1398: Ngoài Ý Muốn(4)

Chương 1398: Ngoài Ý Muốn(4)




Dịch: lanhdiendiemla.

- A...

Long Khánh gãi trán suy nghĩ một chút, nhớ không nổi chuyện này liền nói với gian ngoài:

- Phùng Bảo, trẫm có phái Đông Xưởng đi bắt người sao?

- Hình như có chuyện này.

Phùng Bảo là người không khéo, lúc này sao có thể tự rước lấy họa, vội vàng cung kính đáp:

- Nhưng nô tài không rõ lắm chuyện của Đông Xưởng, cứ gọi Đằng Tường tới hỏi đi.

- Trẫm nghĩ ra rồi.

Vừa nói đến Đằng Tường Long Khánh liền nghĩ ra, khẽ vỗ trán nói:

- Hình như tháng trước nội các trình một bản phiếu nghĩ nói: "Giả tạo thánh chỉ, coi như mưu phản, hữu ti lập tức bắt giữ vào kinh." trẫm hỏi ngươi, chuyện này thuộc ai quản, ngươi nói Đằng Tường.

- Vẫn là trí nhớ của vạn tuế tốt, nô tài cũng nhớ ra rồi. - Phùng Bảo vội vàng bạt tai cho mình một cái: - Quả thật là nô tài gọi Đằng Tường tới.

- Cái thứ óc heo.

Hoàng đế xỉ vả hắn một tiếng, rồi lại nói với Thẩm Mặc:

- Sao, vụ án này có gì không thích hợp à?

- Vụ án thế nào thì vi thần không rõ, cũng không dám nhiều lời. - Thẩm Mặc đứng dậy rồi khom người nói: - Vi thần muốn mời bệ hạ thứ tội, vi thần cả gan lấy Cẩm Y Vệ mà ti Củng vệ phái cho vi thần để dọc đường hộ tống Hồ Tôn Hiến tới kinh.

- À...

Hoàng đế giật mình nói:

- Quan hệ giữa các ngươi là thế nào?

- Một là lão thủ trưởng, lão chiến hữu của vi thần.

Thẩm Mặc nhỏ nhẹ nói:

- Hai là, 4 năm trước, vi thần phụng mệnh tuần tra Đông Nam, thực ra là nhận ám chỉ, muốn giải trừ binh quyền của hắn.

- Không ngờ là vậy?

Long Khánh biết Thẩm Mặc đã từng kinh lược Đông Nam, nhưng không nghĩ tới, trong đó lại còn có một tầng như vậy, hắn không khỏi nổi lên ý thăm dò:

- Vì sao lại muốn giải binh quyền của hắn?

- Chim hết thì không cần dùng đến cung tên, đây là đạo thích hợp của quân thần.

Thẩm Mặc giọng điệu bình thản nói:

- Lúc đó hắn nắm giữ binh lực của lục tỉnh, công cao cái thế, đã thành nỗi lo của triều đình, bỏ đi binh quyền của hắn chính là hợp với chính nghĩa.

Thoáng dừng lại hắn mới nói:

- Huống hồ lúc đó, có Ngôn quan công kích hắn là Nghiêm đảng, nói hắn là đồng hương cùng với bọn đầu mục hải khấu Vương Trực, Từ Hải. Hắn cử bọn Tưởng Châu, Trần Khả Nguyện là gian tế cho hải khấu. Hắn còn lén thả Vương Trực trên đường giải đến kinh thành, vả lại cho phép Từ Hải đảm nhiệm quan hải phòng, cùng Vương Trực hẹn thệ hòa hảo. Chịu nỗi nhục mất nước, mất mặt mũi của tổ tông mới đổi lấy được cái gọi là "hòa bình"... Nhận định công tích của Hồ Tôn Hiến chẳng qua là ỷ vào trời cao hoàng đế xa, một trò cười tự biên tự diễn, tự đạo tự diễn mà thôi, không khác gì bọn Cừu Loan. Xin tiên đế minh pháp điển, lập tức huỷ bỏ tất cả chức vụ của hắn, đưa hắn vào kinh thụ thẩm.

- Ngôn quan chỉ toàn đám cổ hủ thôi!

Hoàng đế nhíu mày nói:

- Thẩm sư phó nói qua, thời gian là thứ tốt nhất để đá thử vàng. Trẫm thấy hiện tại Đông Nam rất tốt, giặc Oa cũng không có, bách tính cũng an tâm. Bọn Vương Trực Từ Hải cũng bị cải tạo thành đội hộ tống trên biển, còn thay triều đình xuất binh đi cứu Lữ Tống, đã hoàn toàn tẩy tâm, làm người lại từ đầu. Biết nhận lỗi là tốt rồi.

Rồi hắn khoát tay, định tính lại cho Hồ Tôn Hiến:

- Kẻ thiện chiến nào mà không có công lao hiển hách, Hồ Tôn Hiến làm rất khá mà!

Hắn đương nhiên phải nói tốt rồi, "Đội hộ tống hoàn gia" của Từ Hải, Vương Trực đã dâng lên đủ số hiếu kính của năm nay là 100 vạn lượng, làm cho hầu bao của hoàng thượng phình ra chút.

Nam nhân có tiền mới có thể có lòng tin, hoàng đế cũng không ngoại lệ. Có tiền rồi hắn mới có thể hoàn thành hứa hẹn đã sớm ưng thuận, mua thêm đồ trang sức cho các tần phi, không cần vừa nghĩ đến chuyện này lại phải chán nản, mới có thể muốn chơi cái gì thì chơi cái đó, mà không cần phải nhìn sắc mặt ngoại đình. Không quản người khác nhìn Từ Hải, Vương Trực thế nào, nhưng ở trong mắt Long Khánh đó chính là Triệu Công tài thần và Quan Công tài thần đó nha! Chỉ cần họ không lên bờ gây họa cho dân chúng, hoàng đế vẫn muốn bảo vệ họ.

Lại còn thêm Long Khánh đã cực kỳ chán ngán với đám Ngôn quan, nghe Thẩm Mặc kể lại vụ án năm đó, hắn liền vô ý thức giải vây cho đương sự.

- Hoàng thượng anh minh.

Mã thí của Thẩm Mặc vẫn bảo trì ở mức đố thấp, cung kính nói:

- Tiên đế cũng nói vậy. Trên thánh chỉ của tiên đế lúc trước có nói: "Đều nói Hồ Tôn Hiến dựa vào Nghiêm Tung, thực ra hắn không phải thuộc Nghiêm đảng, từ sau khi nhậm chức Ngự sử đều là trẫm thăng dùng hắn, đã tám chín năm rồi. Hơn nữa lúc trước bởi vì hàng phục Vương Trực mà phong thưởng hắn, hiện tại nếu như thêm tội, sau này ai làm việc cho trẫm nữa? Để hắn về quê sống an nhàn là được rồi." không trách lỗi xưa của Hồ Tôn Hiến, lệnh hắn vẻ vang về hưu, đây chính là chỉ thị của tiên đế đối với vi thần, vi thần cũng nhắn nhủ cho hắn như vậy. Kết quả hắn cũng biểu hiện hết sức phong độ, vừa không oán giận, cũng không nói yêu cầu gì, rất phối hợp với Binh bộ thượng thư từ nhiệm, cũng cáo ốm trí sĩ, tránh cho tiên đế và triều đình một lần chỉ trích "khắt khe với công thần".

Nghe xong Thẩm Mặc kể lại chuyện trước kia, Long Khánh không khỏi trầm ngâm:

- Là Đại Minh nợ Hồ Tôn Hiến.

- Nếu như sự tình dừng ở lúc đó, Đại Minh không nợ hắn. - Thẩm Mặc thở dài một tiếng nói: - Bởi vì Hồ Tôn Hiến tuy công cao cái thế, nhưng quả thật có chỗ không đúng, công là công tội là tội, vốn không thể trung hòa. Nhưng mà thiên ân như biển, tiên đế đã đặc xá tội lỗi của hắn để hắn có thể vẻ vang về hưu cũng đã tạ ơn công tích của hắn rồi.

Thần sắc y buồn bã nói:

- Nhưng mà, thần tuyệt đối không ngờ được đã gây nên phong ba, khiến lão ca đang lúc an hưởng tuổi già phải dính vào vòng tù tội, phải chịu nỗi nhục ngồi xe tù thiên lý...

Rồi giọng y trở nên nghẹn ngào:

- Lời hứa hẹn ngày xưa của vi thần với hắn vẫn còn bên tai, hắn đã tin tưởng vi thần như vậy, đã triệt để thu tay. Không ngờ chỉ qua có 4 năm, vi thần lại...

Nói đến đó, nước mắt y đã lưng chòng, không nói nên lời được nữa.

Nam nhi có lệ không dễ rơi, chỉ là chưa đến lúc đau lòng. Huống chi từ trước đến nay trong lòng Long Khánh lấy cơ trí, rộng rãi, không gì làm không được là hình tượng xuất hiện của Thẩm sư phó...

Long Khánh cũng đỏ mắt theo, không đi giày mà xuống kéo lấy Thẩm Mặc nói:

- Sư phó trung nghĩa, Cẩm Y Vệ nên được phái đi, việc này đừng để ở trong lòng.

Rồi hắn sụt sịt sống mũi cay đắng, thấp giọng nói:

- Việc của Hồ Tôn Hiến trẫm đã càn rỡ rồi, nếu tiên đế đã có kết luận thì trẫm sẽ không thay đổi gì nữa. Giờ trẫm sẽ hạ chỉ thả người, lão sư không cần đau lòng nữa.

- Không...

Thẩm Mặc lắc đầu nói:

- Hoàng thượng miệng vàng lời ngọc, quân bất hí ngôn, há có thể tự mâu thuẫn?

- Ài, không sao không sao.

Long Khánh cũng rất cởi mở:

- Hoàng đế như trẫm còn có uy tín gì nữa đâu? Thay đổi vài lần cũng bình thường mà.

- Ân tình của hoàng thượng như biển, vi thần khắc sâu trong lòng, nhưng mà so với uy tín của hoàng thượng, thần và Hồ Tôn Hiến chẳng qua chỉ là thần tử mà thôi, không thể vì cái nhỏ mà mất cái lớn. - Thẩm Mặc khàn giọng nói: - Vi thần không tận sức lời hứa hẹn đối với Hồ Tôn Hiến thì đã bất nghĩa. Nếu khiến hoàng thượng thất tín nữa, vi thần lại là bất trung, thứ bất trung bất nghĩa thì còn mặt mũi nào đứng ở triều đình nữa? Thần xin hoàng thượng thu hồi thành mệnh!

Nghe xong lời nói của Thẩm Mặc, mắt Long Khánh đỏ ửng, trong lòng vô hạn được an ủi: "Đây mới là người chân chính suy nghĩ cho ta", từ nhỏ hắn thiếu khuyết tình thương, nên cũng đặc biệt quý trọng tình thương, người khác đối tốt với hắn một phần, hắn sẽ lấy mười phần báo đáp, trong hàng ngũ những đế vương thành tính chán nản hắn lại là khác loài... Chu gia hoàng đế càng giống người, những lời này là có đạo lý.

Cho nên thấy Thẩm Mặc càng suy nghĩ cho mình, hắn lại càng nên nỗ lực vì Thẩm Mặc, kiên trì khoát tay nói:

- Việc này trẫm ý đã quyết, sư phó đừng nói gì nữa.

Rồi bảo Phùng Bảo:

- Nghĩ chế!(chép tay lại)

- Nếu hoàng thượng thật sự muốn vậy...

Thẩm Mặc đưa tay tháo xuống mũ ô sa trên đầu, mắt đỏ hoe đưa đến trước mặt hoàng đế, kiên quyết nói:

- Mời hoàng thượng trước tiên giáng vi thần làm thứ dân, vĩnh viễn không bổ nhiệm rồi mới đặc xá Hồ Tôn Hiến! Bằng không không đủ thấy thiên uy, chính nhân tâm!

Quân thần cứ giằng co như vậy, lúc này Phùng Bảo đi ra phân giải:

- Hoàng thượng, nếu Thẩm tướng kiên quyết như vậy thì nhất định ngài ấy có cách nghĩ, sao không nghe hết lại nói chứ?

- Cũng phải.

Long Khánh hơi ngại:

- Là trẫm kích động rồi, sư phó mau đứng lên, chúng ta ngồi rồi nói.

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch