WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 1409: Trường Ca Đương Khốc(5)

Chương 1409: Trường Ca Đương Khốc(5)




Dịch: changshan

Vương Dần chỉ nhìn hắn, không tiếp lời, trong lòng thầm nghĩ: "Nếu đại nhân không như vậy thì ngươi có thể tha thứ cho đại nhân nhanh thế sao? Đám thủ hạ cũ của đại soái có thể sinh ra khúc mắc gì không?" Có lẽ Thẩm Mặc cũng không có mục đích như vậy, nhưng xem như một sinh vật chính trị xuất sắc, hành vi của y luôn luôn tương xứng với mục đích chính trị của mình. Hành động thu mua nhân tâm đã trở nên tự nhiên như việc ăn cơm uống nước.

Hai người đang nói chuyện thì bên ngoài vang lên tiếng đập cửa. Gian ngoài thư phòng này được hưởng cảnh giới cao nhất ở trong phủ, hạ nhân người làm không thể tới gần phạm vi ba trượng. Hai người nghe tiếng an tĩnh lại, Thẩm Minh Thần trầm giọng hỏi:

- Người nào?

- Tiên sinh, ta là Trần Liễu. - Bên ngoài là tân nhiệm thị vệ trưởng của Thẩm Mặc: - Đại nhân có phong thư bảo ta đưa qua đây.

- Chờ chút.

Thẩm Minh Thần liền đi ra ngoài, chẳng mấy chốc quay lại, sắc mặt quái dị nói với Vương Dần:

- Đại nhân đã hiểu rõ tình hình rồi.

Nói đoạn đưa cho Vương Dần một phong thư đã bóc.

Vương Dần cầm lấy xem, thấy trên đó viết bốn chữ "thuận thế nhi vi", hắn trầm ngâm chốc lát rồi vuốt râu nói:

- Xem ra đại nhân và Trương Thái Nhạc cũng có cùng tâm tư...

Đúng vậy, Trương Cư Chính muốn đạt được mục tiêu nhất định phải binh hành hiểm chiêu, Thẩm Mặc sao lại không phải? Hơn nữa y còn đối mặt với áp lực đạo nghĩa, một nước cờ vô ý sẽ khiến thân bại danh liệt. Cho nên y cũng phải quấy đục cái ao nước này, làm cho cục diện loạn lên, càng loạn càng tốt, rối loạn mới có cơ hội!

- Giờ ta sẽ lấy danh nghĩa của đại nhân thượng thư, yêu cầu lấy quy cách cao nhất để xử lý vụ án này. - Thẩm Minh Thần nói: - Đô Sát viện xảy ra vấn đề, vậy thì để cho Hình bộ, Đại Lý tự và Đề hình ti, Trấn phủ ti đều tham gia vào hết... Các lộ thần tiên đều lên đài, vở kịch này mới náo nhiệt!

Yêu cầu thẩm phán với công chính quyền uy là phản ứng bình thường Thẩm Mặc nên có, nếu như mặc kệ nó, ngược lại sẽ khiến người khác cảm thấy khó hiểu.

- Ừm.

Đây đều là việc hợp lẽ. Vương Dần khép hờ hai mắt, chậm rãi nói:

- Buổi chiều hôm nay tin tức này chắc cũng truyền ra rồi, cũng nên để cho họ tạo ra dự luận... Đông Xưởng không ngờ tự ý thiết lập hình đường, tra tấn đến chết đại thần công tại xã tắc, quần tình kích động là tất nhiên. Phải nắm lấy thời cơ quý giá này để rửa sạch thanh danh của đại soái trước. Chú ý dẫn đạo ngôn luận, lấy việc tưởng nhớ công tích của đại soái, nhấn mạnh công lao bất thế đại soại lập nên là chủ, đừng để nghị luận phía sau quá nhiều... Để tránh việc khơi lại vết tích, trái lại không hay.

Rồi hắn mở mắt ra:

- Lần này không có người nói giúp cho Đô Sát viện, chỉ cần linh cữu của đại soái vào thành thì cũng đủ tạo thành oanh động rồi, sự tình phía sau cũng sẽ nước chảy thành sông.

- Được.

Đối với việc có thể khôi phục danh dự của Hồ Tôn Hiến, Thẩm Minh Thần rất vui khi thấy được:

- Việc này ta rành nhất, ngươi và đại nhân yên tâm được rồi.

Thật ra hai ngày nay đã có nhân sĩ linh thông tin tức tung ra việc Đô Sát viện và Đông Xưởng tự ý tại Sơn Đông tra tấn Hồ Tôn Hiến, chỉ là chuyện này khó bề tưởng tượng quá mức nên hoàn toàn được xưng là vụ bê bối của sĩ lâm. Cho nên các quan viên phần lớn bảo trì trầm mặc, kỳ vọng có thể có tin tức mới truyền đến, chứng minh đây là lời đồn.

Buổi chiều hôm nay tin tức mới rốt cuộc truyền ra, nhưng mà càng khiến người nghe kinh sợ hơn... Hồ Tôn Hiến kia lại bị tra tấn đến chết, di thể đang được Cẩm Y Vệ hộ tống bằng tốc độ nhanh nhất đến kinh thành. Bởi vì tấu của tào đốc phân ti Sơn Đông là công khai phát đến Bắc Kinh nên rất nhiều quan lại của ti Thông chính đều thấy được, người khác không thể không tin rồi.

Vì vậy nghị luận cũng áp chế không được, mười tám nha môn kinh thành tất cả đều như vỡ tung, Các quan viên xúc động phẫn nộ không hiểu, nghị luận sôi nổi, vừa thấy người của Đô Sát viện liền lớn tiếng chất vấn:

- Là thật sao? Các ngươi thực sự thông đồng làm bậy với Đông Xưởng hả? Sao các ngươi có thể làm vậy được?

Ngày xưa đám Ngự sử ngôn quan vênh váo tự đắc đảo mắt đã thành chuột chạy qua đường, tất cả đều chán chường trốn về Đô Sát viện. Đối với các Ngự sử tự xưng là người đạo đức thì điều này nhục nhã thế nào chứ? Họ xúm lại với nhau la hét tiết giận, oán khí có thể xốc tung nóc nhà Đô Sát viện!

Mắng chửi mãi họ cảm thấy căn bản không giải được hận, liền cùng nhau đi tìm tổng hiến đại nhân để hỏi cho rõ. Nhưng tả hữu Đô ngự sử căn bản không ở nha môn, họ tìm đến hữu phó Đô ngự sử Trâu Ứng Long, người duy nhất còn ở nha môn, bảo hắn cho một thuyết pháp.

- Các ngươi lấy tin tức này ở đâu? Sao ta còn chưa thấy tấu? - Trâu Ứng Long thề thốt phủ nhận.

- Bên ngoài đều nói như vậy! - Các Ngôn quan lớn tiếng nói: - Không có lửa sao có khói!

- Ta thấy là "tam nhân thành hổ" đấy! - Trâu Ứng Long cười lạnh một tiếng nói: - Tổng hiến đại nhân đã đi nội các, yêu cầu khôi phục danh dự của Đô Sát viện, trừng phạt nghiêm khắc kẻ nào đã bịa đặt sinh sự! Tin tưởng rất nhanh sẽ có công văn qua đây để làm sáng tỏ tất cả việc này!

Thấy hắn nói hợp lý, chúng Ngôn quan bắt đầu dao động rồi, dù sao họ cũng không nguyện đây là thực sự, nếu là vậy thì thật sự là đả kích người quá thể.

- Trở về hết đi! - Trâu Ứng Long vung tay áo nói: - Ai còn dám tung tin vịt thì nghiêm trị không tha!

- Vâng...

Các Ngự sử chần chờ thi lễ lui ra, chẳng mấy chốc thì giải tán hết.

Đợi bóng lưng cuối cùng của một Ngôn quan biến mất trong cổng tò vò, Trâu Ứng Long nở nụ cười nhạt: "Tổng hiến đại nhân, ta cũng không cảm kích cái gì đâu, đến lúc đó cũng đừng trách ta đem mọi chuyện nói quá khắt..." Đó là một cơ hội hiếm có để bỏ đi chữ "phó", hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua.

Không hổ là Trâu Ứng Long có thể nhìn đúng thời cơ, một quyển tấu ngã Nghiêm Tung, ánh mắt hắn đủ nham hiểm sắc bén, quả thật có chỗ hơn người... Như hắn sở liệu, Vương Đình Tướng tại nội các căn bản không thu hoạch được gì, đợi hết hai canh giờ, từ sáng cho đến chiều, đói đến hai mắt mờ đi, Từ Giai mới rốt cuộc đáp ứng gặp hắn.

Vương Đình Tướng lẳng lặng đứng ở dưới đường, có lẽ nhiều ngày rồi không cạo mặt rồi, hai gò má cũng dài ra hai chòm dâu quai hàm, dài ngắn không đồng nhất, hình dạng càng sa sút tinh thần. Đôi mắt tam giác bởi vì hai gò má gầy mà càng thêm rõ ràng, trong ánh mắt toát ra vẻ khó hiểu.

Sau khi Từ Giai ngồi xuống bàn đối diện với hắn rồi hai mắt khép hờ, vẫn trầm mặc.

- Hạ quan đã xử lý mọi việc rồi. - Vương Đình Tướng vẫn phải mở lời, giọng khàn đi: - Nhưng trái tim của hạ quan vẫn trung với nguyên ông.

Từ Giai vẫn khẽ nhắm hai mắt, trên mặt không có biểu tình gì.

- Hạ quan vốn chỉ là một tiến sĩ tam giáp, vốn tưởng rằng đời này cũng không có cơ hội mặc vào phi bào. Hiện tại lại lên làm tả Đô ngự sử, tạo hóa nghĩ cũng không dám nghĩ này toàn dựa vào nguyên ông thưởng thức và đề bạt. Từ ngày theo ngài đảo Nghiêm hạ quan đã nhận định là cả đời này là người của nguyên ông, chết là quỷ của nguyên ông.

Rồi hắn chậm rãi tháo xuống ô sa, từ từ bưng đến trước bàn:

- Tiền đồ là của nguyên ông cho hạ quan, giờ hạ quan sẽ trả lại cho nguyên ông. Tội gì cũng do ta gánh, chỉ mong nguyên ông có thể bảo toàn người nhà của hạ quan.

Hắn không phải là kẻ ngu, sự tình đã chuyển biến xấu như bây giờ, mình khẳng định là không còn đường sống rồi, dứt khoát thức thời chút, đừng liên lụy đến vợ con.


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.