Nghe xong trường thiên nghị luận tuyên truyền giác ngộ của Hải Thụy, Dương Dự Thụ thật lâu không nói gì, hắn như mới quen đánh giá đối phương, qua một hồi lâu mới than thở:
- Mặc dù ngươi chỉ là một cử nhân, nhưng phần khí phách thư sinh này lại làm cho những kẻ tiến sĩ như ta xấu hổ vô cùng.
- Quan có làm lớn cũng không bằng một thư sinh. - Hải Thụy thản nhiên nói: - Cho nên ta chưa bao giờ trông cậy vào đám quan lớn hiển quý có thể lương tâm phát hiện, đột nhiên biến thành thanh thiên hiền thần. Ta chỉ hy vọng đám ngôn quan trẻ tuổi còn có phần khí phách thư sinh này!
- Tốt! Tốt!
Dương Dự Thụ triệt để phục rồi, liền ôm quyền nói:
- Lý Bạch nói: "Sinh bất dụng phong vạn hộ hầu, đãn nguyện nhất thức hàn kinh châu."(không cần được phong vạn hộ hầu, chỉ mong được biết Hàn Kinh Châu), với ta thì đó là "Kiếp này có thể quen biết Hải Cương Phong, vạn hộ hầu nhân gian chỉ là cặn bã!
Rồi hắn đăm đăm nhìn Hải Thụy:
- Dương mỗ bất cứ giá nào cũng phải cùng người đánh một trận này!
- Ta vẫn là câu nói đó, xin đại nhân cả quá trình đừng nói lời nào!
Rồi hắn ôm quyền nhìn Dương Dự Thụ nói:
- Phía sau án này dính dáng rất rộng, tuyệt đối ngoài tưởng tượng. Ta cũng không trông mong có thể tra rõ, chỉ cần bóc trần nó ra, tỏ rõ hậu thế, triều dã tự có công luận!
Rồi hắn vô cùng thành khẩn nói:
- Cho nên, có một mình ta là được, không cần đại nhân phải liều mạng cùng ta. Mà đại nhân chỉ cần mang theo con mắt và lỗ tai là được rồi, nhớ kỹ tất cả quá trình của vụ án. Nếu như ta thân vẫn thì đại nhân thoát trở ra, đợi tương lai có hiền quân minh chủ, hoặc là đại thần công chính không a xuất hiện, lại xuất ra chứng cứ, lật lại án này, đem chuyện này làm xong!
Dương Dự Thụ bị lời hắn nói đứng đờ ra đó, thì ra Hải Thụy là ôm quyết tâm hẳn phải chết, biến mình thành một viên đạn pháo bắn vào quan trường Đại Minh đen sì, thối tha!
Giờ Thìn ngày mai, nha môn Đại Lý tự.
Từ cửa nha môn đến ngoài viên môn có hơn bảy nhóm, trên nghìn binh lính của ti Binh mã, Cẩm Y Vệ vây kín chỗ khâm án như thùng sắt, ngay cả con ruồi cũng không bay vào được.
Trên mặt đường từ bên trái viên môn vang lên tiếng vó ngựa nặng nề, dẫn tới các sĩ tốt đều quay đầu lại kiểm tra, chỉ thấy một võ quan trẻ tuổi mặc kỳ lân phục màu vàng suất lĩnh đại đội Cẩm Y Vệ vũ trang hạng nặng từ xa chậm rãi đi đến.
Đi tới viên môn thì đội ngũ tách ra, hơn trăm người thân hình bưu hãn đang thúc chiếc xe chở tù như cái bình sắt chậm rãi vào cửa.
Đội quan Cẩm Y Vệ thủ viên môn tiếp nhận cương ngựa của võ quan trẻ tuổi ném qua rồi quay đầu lớn tiếng hô:
- Trấn phủ ti Lục chỉ huy, áp giải phạm nhân đến!
Sai dịch cửa nha môn liền hướng vào bên trong hô theo quan kia:
- Áp giải phạm nhân đến!
Lục Luân vểnh môi đứng dưới bát tự tường, đợi xe chở tù hoàn toàn đi vào hắn mới bước nhanh vào trong nha môn. Trên đường từ nha môn đến đại đường cũng đứng đầy binh sĩ. Tình hình như lâm đại địch hiển nhiên là do trò khôi hài trong đại lao Hình bộ lần đó ban tặng... Thiên lao được xưng phòng thủ kiên cố lại bị Cẩm Y Vệ và Đông Xưởng ra vào bình an, thật sự là điều vô cùng nhục nhã.
Nghĩ tới đây, Lục Luân khẽ nhếch nụ cười nơi khóe miệng, mãi đến khi bước lên bậc thang đi vào đại đường hắn mởi trở nên nghiêm túc lại.
Trên chiếc bàn ở giữa đại đường đặt thánh chỉ màu vàng chóe! Chính phó chủ thẩm quan phân biệt ngồi ở hai bên.
Lục Luân xoải bước vào đại đường, bước nhanh tới đối mặt quỳ xuống với thánh chỉ, lạy ba cái rồi đứng dậy ôm quyền nói với hai người Dương, Hải:
- Nhị vị đại nhân, hạ quan phụng mệnh đưa phạm nhân Vạn Luân tới, mời phái người nghiệm minh chính thân.
Dương Dự Thụ chỉ tay vào cổ họng, Hải Thụy liền nói:
- Cổ họng Dương đại nhân thượng hoả nên không thể nói chuyện, mọi chuyện cứ do bản quan nói thay.
Nói đoạn chỉ vào một chỗ ngồi cạnh Dương Dự Thụ:
- Mời an vị đi.
Lục Luân thầm nghĩ, ngạc nhiên thật ngạc nhiên, Hình bộ, Đô Sát viện vứt, Đại Lý tự khanh cũng vứt, vụ án lớn vậy mà lại để một thiếu khanh chủ thẩm, thực sự là ngạc nhiên. Nhưng hắn đến để xem kịch nên không nhiều lời. Khi hắn ngồi xuống rồi mới phát hiện Phùng công công của Càn Thanh cung cũng ở đây, chỉ là ngồi phía sau Hải Thụy nên lúc nãy không có phát hiện.
Hai người gật đầu, xem như là chào hỏi qua, sau đó ngậm miệng để không ảnh hưởng đến khâm sai xử án.
Lúc này, Dương Dự Thụ đem chỉ dụ ở phía sau bàn đặt lên hướng án, rồi đưa tay ra hiệu cho Hải Thụy, còn mình thì vẫn ngồi ở chỗ cũ.
Hải Thụy ngồi yên ở phía sau bàn rồi, vừa muốn mở miệng thì Phùng Bảo đứng lên, đi xuống dưới đường nói:
- Chư vị đến đông đủ rồi, hoàng thượng có vài câu khẩu dụ muốn truyền cho chư vị đại nhân.
Mọi người đành phải cách tịch hành lễ, nghe Phùng Bảo nói:
- Thiên tâm vô tư, hoàng thượng đã tra rõ ti Lễ giám kể cả Đông Xưởng trong cung rồi, chỉ bỉnh bút đại thái giam đã bắt được hai tên, có thể thấy được, hoàng thượng đã hành động trước để làm gương.
Dừng lại một chút hắn nói sang chuyện khác:
- Nhưng vụ án Hồ Tôn Hiến rất phức tạp, trong đó rất nhiều là vấn đề lịch sử, quá nhiều thứ vướng mắc. Mục đích minh xác của thẩm vấn lần này chính là tra ra chân tướng Hồ Tôn Hiến bị chết trong tù, cùng với chân tướng án diệt khẩu của Hình bộ, trả lại cho người chết một công đạo, trả lại cho hoàng thượng một công đạo.
Nói đến đây ánh mắt hắn từ từ đảo qua mọi người:
- Mong rằng chư vị hiểu được thánh ý, tuân theo thiên lý quốc pháp, đừng tự phạm sai lầm.
Nói xong hắn ôm quyền với mọi người rồi trở lại ngồi xuống.
Những chỉ dụ này Lục Luân không hiểu ra sao, Dương Dự Thụ nghe mà vẻ mặt khiếp sợ, Hải Thụy thì lại nhếch nụ cười khổ nơi khóe miệng: "Quả nhiên là ta lo nghĩ thừa rồi, lấy bản lĩnh của người đó đâu cần mình đa sự làm gì?"
"Phía sau ta cũng không thể giúp ngươi nữa, nếu như ngươi cũng có chỗ không sạch sẽ thì thì đừng trách ta vô tình!" nghĩ vậy, Hải Thụy thu nhiếp tinh thần, thần sắc nghiêm túc vỗ kinh đường mộc:
- Dẫn phạm nhân Vạn Luân!
Từ sau khi tại đại lao Hình bộ tránh được một mạng liền được người của Trấn phủ ti mang đi giam giữ trong chiếu ngục. Không chỉ hưởng thụ được sự bảo vệ mà hoàng đế cũng không có, vả lại thức ăn mỗi ngày cũng cũng không tệ, đối với người đang kéo dài hơi tàn như hắn thì đã không còn gì mà mong cầu nữa rồi.
Ngày hôm nay rốt cuộc ngục tốt mang hình cụ cho hắn rồi đưa ra khỏi chiếu ngục, đưa lên một chiếc xe chở tù như mai rùa. Sau khi áp giải đến nha môn Đại Lý tự lại bị giam giữ dưới hành lang đợi xét xử. Lúc này theo một tiếng hô liền bị hai sai dịch xách tay áp giải lên đại đường.
Đi vào liền thấy được thánh chỉ được cung phụng trên hương án. Hắn lập tức mang theo hình cụ hướng thánh chỉ quỳ xuống, bái xong thì nằm sấp ở đó không nhúc nhích.
- Dưới đường người phương nào! - Thanh âm uy nghiêm của Hải Thụy vang lên.
- Cách viên(quan bị cách chức) Vạn Luân. - Vạn Luân cũng không ngẩng đầu lên nói.
- Ngẩng đầu lên. - Hải Thụy trầm giọng nói.
Vạn Luân lúc này mới hai tay nâng gông xiềng, từ từ thẳng người dậy, ngẩng đầu nhìn thấy người hỏi mình trên đường cũng như mình là một quan tứ phẩm, trên mặt hắn liền hiện ra vẻ khinh nhờn:
- Xin hỏi vị đường thượng quan này, có ý chỉ gì không mà yêu cầu cách viên mang gông thụ thẩm?
- Không có. - Hải Thụy thản nhiên nói.
- Nếu không có, mời bỏ đi hình cụ cho cách viên, cho phép ngồi đặt câu hỏi. - Vạn Luân giương mày lên nói: - Điều này trong [Đại Minh luật] quy định rõ ràng, vị đại nhân này khẳng định là biết.
Nói rồi hắn chống đất muốn đứng lên.
Lại nghe một tiếng "cạch" nặng nề vang lên, hắn sợ run phải quỳ tiếp.
- Ngươi nằm mơ đi! - Thanh âm nghiêm khắc của Hải Thụy vang lên: - Còn dám nhắc tới ba chữ [Đại Minh luật], lập tức vả miệng!
- Vì sao không nhắc được? - Vạn Luân vốn định áp chế Hải Thụy, nhưng hiện tại xem ra đối phương là một kẻ lỗ mãng, nên ít trêu chọc mới tốt.
- Nếu trong mắt ngươi có [Đại Minh luật] thì sao lại dùng trọng hình đối với Hồ Tôn Hiến? Ngươi là cách viên, hắn cũng là cách viên, lúc trước ngươi không tuân thủ [Đại Minh luật] với hắn, hiện tại có tư cách gì yêu cầu người khác tuân thủ với ngươi? Chẳng lẽ cho rằng pháp luật của triều đình là cái bô của nhà ngươi hay sao!
Hải Thụy vỗ mạnh kinh đường mộc một cái, quát lên:
- Quỳ xuống thụ thẩm!
"Uy... Võ..." tiếng đường uy lập tức vang lên, thủy hỏa côn như mưa giã trên mặt đất phát ra thanh âm khiến người sợ hãi.
Vạn Luân không ngờ người trên đường lại uy phong lẫm lẫm đến vậy. Hắn biết đụng phải thứ dữ rồi, nào dám đối nghịch nữa? chỉ phải ngoan ngoãn im miệng.
- Vạn Luân, bản quan hỏi ngươi. - Hải Thụy bắt đầu đặt câu hỏi: - Chức quan trước kia của ngươi là gì?
- Đô Sát viện Thiêm đô ngự sử.
- Có sai phái gì?
- Phụng viện mệnh kê biên tài sản của Nghiêm Thế Phiên.
- Án này đã qua mấy năm, vì sao đến này còn chưa báo cáo? - Hải Thụy hỏi.
- Bởi vì Nghiêm Thế Phiên từ sung quân đến xét nhà, ở giữa cách mấy năm, trong khoảng thời gian này hắn cùng vây cánh dời đi đến bảy tám phần tài sản của mình, bởi vậy quá trình truy tìm hết sức trắc trở.
Vạn Luân đáp, tâm trạng thì thổn thức không ngớt, hắn vốn là khâm sai Ngự sử ngồi cao trên đường thẩm vấn phạm nhân, nhưng bởi vì nhất thời bị ma quỷ ám ảnh mà một bước sai từng bước sai, không chỉ chôn vùi tiền đồ mà ngay cả tính mệnh thân gia cũng khó bảo toàn. Thực sự là hối hận cũng đã muộn...