WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 1429: Các Thần Tiên ( 1 )

Chương 1429: Các Thần Tiên ( 1 )




Dịch: changshan

- Mất rồi?

Trên đại đường tất cả mọi người, không dám thở, chỉ nghe Hải Thụy trầm giọng hỏi:

- Sao lại mất chứ?

Giờ khắc này, Hồ Ngôn Thanh không bị mọi nguời chú ý, không khỏi hai chân run rẩy lên.

- Đó là việc phát sinh trong ngày, trước khi ta đi thẩm vấn, đồ đạc vẫn còn ở đây...

- Có cái gì?

- Sắc lệnh của Tổng Hiến, và thư tín của Lí các lão.

- Nói tiếp đi.

- "Ta đã dặn tùy tòng của ta, một khi có biến, phải thiêu hủy mọi thứ, nhưng hai thứ này, nhất định phải cất giữ.Nhưng trên đường bị áp giải vào kinh, hắn nói với ta, lúc đốt các thứ, đã không tìm thấy hai thứ này... Không tin ông có thể đưa hắn đến đối chất, những tùy tùng này vài năm nay đều theo ta phá án khắp nơi, hắn luôn thay ta sửa sang lại hồ sơ vụ án, tuyệt đối sẽ không làm sai.

- Vậy ông hoài nghi là ai lấy trộm?

Hải Thụy truy vấn nói.

- Người này ở ngay trước mắt!

Vạn Luân nhe răng cười nói với Hồ Ngôn Thanh:

- Chính là Hồ tuần án ở cùng với ta!

- Ông đừng vội ngậm máu phun người!

Hồ Ngôn Thanh nhất thời thay đổi sắc mặt, ôm quyền nói với Hải Thụy:

- Hải đại nhân, đừng nghe hắn nói bừa, đây là bịa đặt giả dối!

- Giữ trật tự!

Hải Thụy liếc hắn một cái, liền nhìn phía Vạn Luân nói:

- Ông có chứng cớ gì?

- Gọi người hầu kia đến, hỏi là biết.

- Dẫn người đến!

Hải Thụy phân phó một tiếng, liền có một ông lão mặc áo vải khoảng hơn năm mươi tuổi bị dẫn tới, sau khi dập đầu quỳ đáp lời.

Hải Thụy lặp lại vấn đề một lần, ông lão áo vải kia liền nói, bởi vì hai vị đại nhân ở gian trong, mình ở gian ngoài. Mà phòng trong được thông với Vân Hà nha môn, ngoài thông với cửa ra của gian ngoài, lại không có cửa sổ nào khác, mà mình vẫn bị canh giữ ở trong phòng, chưa từng ra ngoài, trong lúc này chỉ có một mình Hồ Ngôn Thanh ra vào.

- "Vu khống!

Hồ Ngôn Thanh dù sao vẫn còn trẻ tuổi, giơ chân nói:

- Đây là chủ tớ bọn họ vu oan cho tại hạ!

- Đừng vội làm ầm lên!

Hải Thụy gào to một tiếng, chụp được kinh đường mộc nói:

- Bản quan đều có quyết đoán!

Hắn đang muốn hỏi rõ hành tung hôm ấy của Hồ Ngôn Thanh, lại nghe Vạn Luân lại nói:

- Mua một tặng một, Hải đại nhân. Ta còn có nội tình các ông không biết, không biết các ông có muốn nghe.

- Nói.

Hải Thụy mặt không chút thay đổi nói.

- Hồ Tông Hiến bị trọng hình là thật.

Vạn Luân ngẩng đầu lên, lại tuôn ra kinh thiên bí văn nói:

- Nhưng ông ấy cũng không phải bị tra tấn mà chết, mà là... tự sát.

- Oa?

Trên mặt Hải Thụy lộ ra vẻ kinh ngạc. Hắn xem qua báo cáo khám nghiệm tử thi của trấn phủ ti và hình bộ, người trước rất khẳng định đưa ra kết luận "Bị tra tấn mà chết ", người sau thì giống như hàm hồ nói "Cả người nhiều chỗ vết thương trí mạng, ra quá nhiều máu mà chết", tuy rằng không nhất định là tra tấn mà chết, nhưng không loại trừ khả năng là tự sát!

Nén lại hoài nghi trong lòng, Hải Thụy bất động nói:

- Ông có chứng cớ gì!

- Hiện trường đầu tiên sau khi Hồ Tông Hiến chết, là ta và tên cầm đầu Đông Xưởng đến trước.

Vạn Luân tiếp tục yêu sách nói:

- Hắn từ trong tay Hồ Tông Hiến, tìm được một mảnh duệ khí hình tam giác, hắn nói đó là mặt trên của một loại hình cụ Đông Xưởng, Hồ Tông Hiến dùng để tự sát...

Vạn Luân chậm rãi kể rõ, chư vị chủ thẩm, bồi thẩm trên đại đường ngồi không yên... Lôi Lí Xuân Phương vào, vụ án này đủ làm long trời lở đất, bây giờ thằng nhãi này lại vẫn cắn lung tung, lại để cho hắn nói hươu nói vượn, thì thiên hạ đại loạn!

- Dương đại nhân, ta thấy... Hôm nay đến đây đi.

Bên kia Phùng Bảo cũng phụ họa nói:

- Đúng vậy, bây giờ đã giữa trưa rồi, đói đến mềm người rồi.

Hắn thấy sự tình lại động đến Đông Xưởng, nhất thời kinh hãi, cũng thấy vẫn là dừng lại là tốt nhất.

Dương Dự Thụ tuy rằng đồng ý với Hải Thụy, tất cả dựa vào hắn làm chủ, nhưng không thể ngờ, sự tình có thể làm lớn như vậy.Ông là người biết nông sâu, gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Hải Thụy nhớ kỹ tất cả những lời của Vạn Luân nói, ngẩng đầu lên, thấy ba người đều nhìn mình, cũng không có phản đối, chỉ nhẹ nhàng thổi nét mực trên giấy, giao cho thư lại nói:

- Để bọn họ ký tên.

Đợi Vạn Luân và Hồ Ngôn Thanh đều ký tên đồng ý xong, Hải Thụy nói với Hồ Ngôn Thanh:

- Hồ đại nhân, trước lúc vụ án này chưa thẩm tra xử lí rõ ràng, vì bảo vệ an toàn của ngươi, mời nghe theo bố trí của bản quan.

Sau gáy của Hồ Ngôn Thanh cũng cảm thấy mát nhè nhẹ, gật đầu thuận theo nói:

- Theo bố trí của đại nhân.

- Lục chỉ huy. Chuyện này liền giao cho trấn phủ ti, bảo đảm an toàn của Hồ đại nhân.

- Yên tâm đi, ta biết hậu quả. Chờ đến khi khai thẩm, không thiếu một sợi tóc gáy.

Hắn phất tay, liền có một hàng thủ hạ tiến vào, đưa Vạn Luân đi ra ngoài. Hắn liền chắp tay trước ngực hướng về mọi người nói:

- Hẹn gặp lại chư vị.

Nói xong vỗ bả vai của Hồ Ngôn Thanh nói:

- Đi thôi, huynh đệ.

Liền sóng vai ra khỏi đại đường.

Thấy như vậy, Phùng Bảo liền đứng dậy nói:

- Chúng ta đi trước phụng mệnh, Hoàng Thượng còn chờ thư.

Sau khi bọn nha dịch cũng lui ra, đại đường mới vừa rồi còn vô cùng náo nhiệt, một lát chỉ còn lại hai thượng quan Dương Dự Thụ và Hải Thụy, hai người cũng không nói gì, một người đang có chút đăm chiêu đứng kia, người thì sửa sang niêm phong lại hồ sơ cất vào trong kho.

Đợi Hải Thụy bận việc xong, liền làm tư thế mời, cùng với Dương Dự Thụ rời khỏi đại đường, lui về phòng ký nói chuyện.

Sau khi vào phòng, Dương Dự Thụ nhấc ấm trà trên bàn, rót cho Hải Thụy một tách, sau đó rót cho mình, bưng lên uống một hơi cạn sạch, thở dài một hơi, cuối cùng mới nói:

- Qua rồi, qua rồi...

Hải Thụy bưng chén trà chậm rãi uống, trên mặt không có vẻ gì, một chút thanh âm cũng không có.

- Cương Phong huynh, làm quan phải hiểu cân nhắc, biết nặng nhẹ! Chuyện trong độ có thể làm được tốt, thì hết sức mà làm! Chuyện ngoài độ, làm nhiều sai nhiều, cho nên không thể làm!

Lời nói của Dương Dự Thụ nghẹn hồi lâu, đều phun hết ra:

- Ông nói muốn mượn cơ chỉnh đốn Đô Sát viện, điều này ta đồng ý. Vì vụ án này vừa ra, ta liền biết, cấp trên khẳng định muốn bắt Vương Đình Tướng để bình ổn tức giận của quần chúng, việc này ở trong độ, cho nên... có tương lai!

Dừng một chút nói:

- Nhưng sao ông không ngẫm lại, Vương Đình Tướng, Vạn Luân hai người, một lòng một dạ muốn hướng sự tình về nội các, lôi kéo trong cung, ý định muốn làm lớn chuyện, bọn họ là vì cái gì?

- Nhưng lôi những người ở trên vào, muốn cho vụ án không tra tiếp.

Hải Thụy chậm rãi nói:

- Đường cũ, không ngạc nhiên.

- Không quan tâm đường cũ hay không, dùng được là được!

Dương Dự Thụ nén giọng lại nói:

- Ông nghe ta một câu đi, muốn làm xong chuyện này, sẽ không thể liên lụy nội các, liên lụy nội các liền không chỉnh được Đô Sát viện, đây là tất nhiên.

Có lẽ trở lại địa bàn của mình, biểu hiện bây giờ của hắn, mới chính thức giống một gã đại cửu khanh, lời nói thấm thía phân giải với Hải Thụy: " Quyền uy của nội các không dễ xâm phạm, chẳng sợ tội của đại học sĩ không dễ xá, bọn họ cũng có phương thức xử lý của mình, không phải người phía dưới chúng ta có thể trí trác... Còn trong cung cũng vậy, đó là đất phần trăm của Hoàng Thượng, ngươi muốn dùng phương thức đối phó khoa đạo, đối phó bọn họ là không thể thực hiện được."

"..." Hải Thụy vẫn không nói chuyện, nhưng giống như đồng ý với kiến giải của ông.

- Cũng may vẫn chưa gây thành đại sai, chúng ta cũng coi như đạt tới mục đích.

Dương Dự Thụ thấy hắn không phản đối, ủng hộ nói:

- Thẩm án kế tiếp, về chuyện nội các và trong cung, một chữ cũng không muốn hỏi, để cho chính bọn họ giải quyết đi, chúng ta không phải trộn lẫn, cũng không trộn lẫn được.

Hai người đã ngồi trên một thuyền, Dương Dự Thụ nói rõ ngọn ngành tâm can như vậy, Hải Thụy đương nhiên không thể thờ ơ. Hắn đặt chén trà xuống, đoan đoan chính chính ngồi ở trên ghế, hai mắt khép hờ, hiển nhiên là đang suy tư.

Dương Dự Thụ nói xong, liền cầm ấm trà lên, rót vào chén cho Hải Thụy trước, lại rót vào chén cho mình, buông ấm trà xuống bưng cái chén lên chậm rãi uống, ánh mắt lại nhìn Hải Thụy.

- Đại nhân, lời nói của ông có thể nói là lão thành mưu quốc. Hôm nay cứ tình hình này, ước nguyện ban đầu sửa trị Đô Sát viện, xem như đạt tới. Theo ổn thỏa kế, quả thật không nên liên lụy quá sâu.

Hải Thụy không cho ông chờ lâu, mở mắt ra, hai mắt sáng ngời, trong ánh mắt không có vẻ chần chờ nói:

- Nhưng bây giờ không phải thời điểm cầu ổn, Hoàng Thượng và nội các phái ta đến, sợ cũng không phải cầu ổn!

Nói xong rất hiểu biết nói:

- Nếu muốn cầu ổn, sẽ không để ta đến thẩm vụ án này. Đại nhân vật này có thể không phản đối để ta tới thẩm, chứng tỏ bọn họ đều muốn vạch trần việc này... Ít nhất các nơi đều cho rằng, vạch trần sẽ có lợi với chính mình.

Dừng một chút, khóe miệng lộ ra ý cười nói:

- Đại nhân chớ trách, có câu nói "Hoàng đế không gấp thái giám gấp", bên trên còn không sợ, chúng ta việc gì phải lo lắng? Tranh thủ thời cơ này, vạch trần vụ án này!

Đây chính là lý do không bác bỏ được, Dương Dự Thụ vừa rồi còn hùng hồn, lập tức thấy lúng túng khó xử, nhỏ giọng nói:

- Chỉ dựa vào hai chúng ta, sao có thể đấu với bọn họ?

- Ta một mực tin tưởng, chính nghĩa tựa như thái dương soi sáng vạn trượng! Chỉ cần có thể đưa đồ vật giấu trong bóng đêm lộ ra giữa ban ngày, bất luận loại yêu ma quỷ quái ra sao, đều chạy trời không khỏi nắng!

Hải Thụy không nhìn ông, ánh mắt nhìn trời xanh ngoài cửa sổ nói: "Chuyện của triều đình hỏng cũng hỏng rồi, cái gì cũng thích mưu với phòng tối, đi với đêm tối, không thấy ánh mặt trời, cho nên chính nghĩa mới không được mở rộng, tiểu nhân đắc ý càn rỡ! Lần này có cơ hội, có thể kéo bọn họ đến soi sáng, thật sự là ngàn năm một thuở!

Dương Dự Thụ từ trong mắt, có thể nhìn thấy ý chí chiến đấu hừng hực, không nề hà nói:

- Ông là cấp dưới của ta, lại người ta tôn kính nhất, ta cho dù mưu tính vì triều đình, cũng muốn mưu thân vì bạn. Cương Phong huynh, ông đừng làm cho ta khó xử...

- "Đại nhân không cần quá mức sầu lo,

Ý chí chiến đấu trong mắt Hải Thụy trong giây lát mất đi, dần dần khôi phục lại bình tĩnh nói:

- Có cái còn lo lắng hơn so với ông, ngày mai xuống một đạo thánh chỉ, miễn chức ta ngay tại chỗ cũng không chừng."

- Ta không có ý đó...

Dương Dự Thụ vội giải thích nói. Hải Thụy khoát tay chặn lại, nâng chung trà lên kính Dương Dự Thụ nói:

- Đại nhân, Hải Thụy ta tính tình quái gở chính trực, có thể dung thượng quan ta không nhiều lắm, năm đó Thẩm đại nhân tính một cái, ông là người thứ hai, trong lòng ta thật cảm kích!

- Ha hả, nói cái này làm gì chứ...

Dương Dự Thụ có chút kinh ngạc nói.

- Hải Thụy ta không phải hạng người vong ân phụ nghĩa,

Hải Thụy thản nhiên nói:

- Ta sẽ cầm cân nảy mực, không náo loạn đến mức không thể xong việc, để cho ông khó làm.

- Ai, chỉ hy vọng như thế...

Dương Dự Thụ nâng chung trà lên, cùng hắn chạm cốc.

Nội dung thẩm vấn rất nhanh nằm ở trên bàn nội các, Lí Xuân Phương sau khi xem qua, liền mặt không còn chút máu, chuẩn bị thu dọn đồ đạc về nhà đợi ý chỉ... Đương nhiên đây chỉ là quan viên, trình tự bình thường khi gặp phải tố cáo mà thôi, khoảng cách thực sự cuốn gói chạy lấy người, còn có vài cái bước.

Trần Dĩ Cần đến nay chưa về, nếu Lí Xuân Phương cũng đi rồi, nội các liền còn lại một mình Trương Cư Chính, Thái Nhạc huynh trong lòng nghĩ thầm: "Nếu không trở lại, thật là tốt biết bao..." Nhưng cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi, hắn biết, đợi trào lưu chính trị này qua đi, phần lớn khẳng định là muốn trở về... Thậm chí ngay cả ông bạn đang thu dọn đồ đạc này, Trương Cư Chính cũngkhông nhìn thấu, rốt cuộc hắn ta còn có chuẩn bị tay sau hay không, có thể giúp hắn qua cửa ải.

"Ta có một vấn đề, nhìn thấy Lí Xuân Phương, Trương Cư Chính nhẹ giọng nói:

- Ông rốt cuộc có ý định hay không?

"..." Lí Xuân Phương thân mình cứng đờ, tiếp tục lưu công văn, cũng không quay đầu lại thản nhiên nói:

- Ông toàn nói ta là giống như lợn, sao lại hoài nghi rắp tâm của ta.

- Bởi vì những ngày này, ta lật đi lật lại toàn bộ quá trình, phát hiện tính khả năng của ông, lớn hơn nữa... Một lần là thiên ý, hai lần chính là nhân ý…Lại nói tiếp, cũng là ta coi thường thiên hạ anh hùng, đường đường Trạng Nguyên lang, sao lại có thể ở trình độ này?

- Lúc trước ta nói không làm, là ai lôi kéo ta nhập bọn?

Lúc này Lí Xuân Phương đã làm xong công việc, xoay người lại, bình tĩnh nhìn về phía Trương Cư Chính nói:

- Bây giờ đã thành như vậy, ông rút ra khỏi, để cho ta một mình chịu tiếng xấu thay cho người khác, còn ở đây nói năng linh tinh, thật sự là "Diều hâu dừng trên mình lợn – Chỉ nhìn thấy người ta mờ ám, không nhìn thấy bản thân đen tối!

- Ai, ta chính là suy nghĩ, làm tốt kế hoạch, sao muốn thành như vậy?

Bị hắn ta nói như vậy, Trương Cư Chính ngượng ngùng, vội đứng dậy giải thích nói:

- Ta là ngày đêm suy nghĩ, nghi thần nghi quỷ, đừng để ý.

- Quên đi...

Lí Xuân Phương thở dài, nhìn Trương Cư Chính nói:

- Thái Nhạc, ta xin khuyên ông một câu, trong lòng người phải có đòn cân, lúc nào cũng xưng cân lượng của mình, không biết lượng sức, làm thế nào sai thế nào; muốn bốn lạng bạt nghìn cân, cũng phải xem đối thủ là ai...

Nói xong chắp tay về phía hắn, rồi ra khỏi phòng trực.

Để lại Trương Cư Chính buồn bã, ở đó cúi đầu không nói.


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.