Thẩm Mặc tự mình đi ti lễ giám giao sổ tay, không bao lâu sau liền từ trong cung đi ra, nhưng mà một lúc ngắn ngủi này, lại làm cho không ít nhân vật lớn, tối nay không thể ngủ.
Văn Uyên Các, trong phòng trực gian thứ hai phía tây, Trương Cư Chính độc chiếm một phòng đang trằn trọc, có vẻ như không muốn ngủ. Trong đầu tất cả đều là nhiều lần trắc trở, mới từ chỗ Phùng Bảo tìm hiểu được tin tức... Nghe nói Thẩm Mặc vào phòng trực ti lễ giám, vốn nói là dâng lên sổ tay rồi đi, ai ngờ gặp phải chưởng ấn thái giám Trần Hoành, hai người liền ở trong cung mặc thất nói chuyện với nhau vài câu, về nội dung nói chuyện người người ngoài không thể hiểu hết. Duy nhất có thể xác định chính là, từ khi hai người đi vào đến khi đi ra, khoảng thời gian một chén trà thật phải mưu đồ bí mật gì đó, trừ đi hàn huyên thăm dò, sợ là ngay cả đề chính cũng không nói kịp.
Nhưng nếu chỉ là nói chuyện phiếm, ở bên ngoài nói là được rồi, cần gì phải đi cung mặc phòng nói chuyện chứ? Trương Cư Chính trầm tư không giải được, nghĩ lại lý lịch của Trần Hoành kia... Trần lão thái giám là Chính Đức năm năm tịnh thân vào cung, năm Gia Tĩnh thứ hai liền làm tới quản sự thái giám của nội quan giám, sau đó tập thể người cũ thưởng ban đoạt quyền, hắn tự biết không địch lại, liền chủ động thối lui đến Chung cổ ti cực hẻo lánh, mới có thể may mắn thoát khỏi.
Sau đó Dụ Vương và Cảnh Vương đồng thời xuất cung mở phủ, bởi vì lúc ấy thái tử vẫn còn, mẹ đẻ của Dụ Vương Đỗ Khang phi cũng không vì Gia Tĩnh vui mừng. Bọn đại thái giám thấy, đi Dụ Vương phủ, chắc chắn là việc khổ sai không có ngày ngẩng đầu, cho nên quản sự thái giám của Cảnh Vương phủ định ra nửa tháng, khi đến kỳ hạn cuối cùng, quản sự của Dụ Vương phủ bên này còn trống.
Nhưng là có người muốn tạm thời đề bạt thái giám phẩm cấp thấp đi tranh luận, nhưng lúc đó nội quan giám thái giám Hoàng Cẩm cũng không đồng ý.
Hắn nói:
- Từ không đến có, ngàn đầu vạn tự, già dặn chín chắn, kinh nghiệm phong phú mới có thể đảm nhiệm. Huống chi quy chế thân vương khai phủ ở đâu, phải từ trong quản sự thái giám của hai mươi tư nha môn ra.
Khi đẩy tới đẩy lui, ầm ĩ không dứt ra được, Trần Hoành đã ở Chung cổ ti hơn hai mươi năm, rốt cục chủ động tiếp nhận việc này, cuốn gói đi theo Chu Tái Hậu xuất cung, trở thành người nhậm chức tổng quản thái giám đầu tiên của Dụ Vương phủ. Nghe nói hết lòng lo liệu vương phủ, được Dụ Vương tin cậy, coi ông ta và Cao Củng là phụ tá đắc lực.
Những tin tức này, đều là sau khi Trần Hoành trở thành chưởng ấn ti lễ giám, Trương Cư Chính trăm phương nghìn kế từ ngóc ngách tìm hiểu được. Bởi vì trước khi ông ta vào Dụ Vương phủ dạy học, Trần Hoành này vì thay Dụ Vương ở trong cung thăm dò tin tức, bị bắt vào thận hình ti... May mắn lúc đó Đông Xưởng đề đốc Hoàng Cẩm là người phúc hậu, niệm tình lúc trước cá biệt phái ông ta đi, không có để cho người bên dưới làm khó ông ta.
Tuy rằng thoát được một mạng, nhưng không ở tiếp Vương phủ được nữa, Trần Hoành đành phải rời khỏi kinh thành, đến kinh giao hoàng trang, quản lý "Hạt điền ‘ thuộc Dụ Vương phủ", không tin tức mười mấy năm. Mãi cho đến tháng giêng năm nay, sau khi Cao Củng oanh kích thái giám sưu cao thế nặng, hoàng đế lại mời hắn rời núi, quản ấn ti lễ giám, chỉnh đốn không khí đại nội.
Lúc đó trong cung ngoài cung cũng không được xem trọng, một người già sắp chết bách bệnh quấn thân, bao nhiêu năm không quay về kinh, sao có thể đấu cùng với các thái giám trẻ trung khoẻ mạnh, thâm căn cố đế. Tình thế ban đầu quả thật như vậy, Trong thời gian lên đài hơn nửa năm,ông ta cũng không hiển sơn, không lộ thủy, một bộ dáng biết điều dưỡng lão. Ngay lúc các đại thái giám cho rằng ông ta không đủ, sau khi thả lỏng cảnh giác, ông ta lại âm thầm bố trí, ngay cả thủ đoạn độc ác, trong âm thầm, liền bắt lại Đằng Tường, Mạnh Hướng, dựa vào hai người thái giám này, cũng bị ông ta hoặc trục hoặc hàng, phân mà trị, hoàn toàn lấy được quyền khống chế trong cung.
Cho đến lúc này, mọi người mới đột nhiên ý thức được, lão thái giám này hóa ra là tuyệt thế cao thủ giấu tài.
Trương Cư Chính có chứng cớ biểu hiện, trước khi Trần Hoành quay về kinh, vẫn qua những ngày bị thế nhân quên đi, không có người nhớ tới ông ta. Sau khi hồi cung, lại vẫn ru rú trong nhà, cùng bên ngoài cơ hồ không có liên hệ... Mà Thẩm Mặc sau khi nhập các, quý trọng danh dự, lại không hề đi lại với thái giám khác, như Hoàng Cẩm, Mã Sâm quen biết đã lâu cũng cơ hồ đoạn tuyệt quan hệ.
Tổng hợp lại các phương diện, sau khi lặp lại cân nhắc, Trương Cư Chính cảm giác có lý do để tin, giữa Thẩm Mặc và Trần thái giám kia cũng không có giao tình, càng không thể cùng mưu... "Nhưng vì sao phải vào cung mặc phòng, có chuyện không thể ở bên ngoài nói sao" Trương Cư Chính dường như phát điên, cũng không nghĩ ra rốt cuộc là thế nào.
Ngõ nhỏ Ô Sa, một tòa nhà lớn mặt cửa phô trương, trong cổng tò vò cao lớn, treo một đôi đèn lồng lớn nền trắng chữ đen, mỗi mặt đều là chữ "Lí", nơi này đúng là phủ đệ của nội các thứ phụ, trung cực điện đại học sĩ Lí Xuân Phương.
Sau khi về nhà,ông cũng không nói chuyện cùng với người nhà, liền cùng quý phủ phụ tá Vương tiên sinh, cùng ở trong thư phòng.
- Ta lần này dữ nhiều lành ít.
Lí Xuân Phương cởi quan phục thay thường phục, biến thành một bộ dáng hủ nho, trước mặt ông mở ra sổ tay tựa hồ trống rỗng, chỉ đang ngẩng đầu viết ba chữ "Tự biện trạng". Nhưng cho dù là tài năng của Trạng Nguyên, phải làm một bài văn như vậy, vẫn là vô cùng gian nan.
Lí Xuân Phương hạ bút, một bộ dáng sầu khổ nói:
- Có thể toàn thân mà lui đều phải đốt cao hương.
- Cờ này mới xuống đến giữa bàn, phía sau còn có rất nhiều chuyện xấu.
Vương tiên sinh nhẹ giọng an ủi nói:
- Đông Ông chớ nên quá mức bi quan, nói không chừng sẽ có hi vọng.
- Đó cũng phải có người giúp đỡ mới được.
Lí Xuân Phương có chút tức giận nói:
- Lại nói, bọn họ và Trương Thái Nhạc cá mè một lứa, đều coi lão phu trở thành bồn cầu, dùng xong rồi liền vứt càng xa càng tốt, e sợ cho bị mùi hôi của ta xông đến.
Đây vẫn là từ nhiều năm trước tới nay, Vương tiên sinh lần đầu tiên nghe Đông Ông nói lời bất nhã này, hiển nhiên ông ta sắp không chịu được áp lực lớn,đã mất bình tĩnh rồi.
- Hay là lại liên hệ với Bồ Châu Công đi...
Vương tiên sinh nhẹ giọng nói:
- Vô dụng.
Lí Xuân Phương lắc đầu nói:
- Hắn bây giờ đang cùng Thẩm Chuyết Ngôn điều du, sẽ không vì xuất đầu cho ta, mà đến nỗi kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
- Đông Ông chính là vì hắn...
Vương tiên sinh mặt lộ vẻ khó chịu nói.
- Đây cũng không thể trách hắn, phải lấy đại cục làm trọng.
Lí Xuân Phương than thở một tiếng nói:
- Nếu là ta, cũng sẽ làm như vậy.
- Vậy đi tìm Từ các lão.
Vương tiên sinh nói:
- Lại nói, Trương Thái Nhạc mới là chủ mưu, tất cả mọi người đều là đệ tử củaTừ các lão, ông ấy không thể để cho một mình ngài chịu tiếng xấu thay cho người khác?
- Ông ấy chính là bất công như vậy.
Nhắc đến Từ Giai, Lí Xuân Phương vẻ mặt khinh thường nói:
- Thủ phụ đại nhân đào lý khắp thiên hạ, nhưng thân sinh chỉ có một mình Trương Thái Nhạc, ngươi không thấy được hắn đối với Thẩm Chuyết Ngôn như thế nào, bây giờ để cho một mình ta gánh chịu họa này, có gì đáng ngạc nhiên đâu?
- Nên nói rõ với ông ấy.
Vương tiên sinh cả giận:
- Nếu ông ấy ngồi xem không quản, chúng ta cũng không nói đến tình nghĩa đồng môn, kéo Trương Cư Chính xuống nước.
- Ai, đừng nói lời tức giận vậy...
Lí Xuân Phương lắc đầu, mỏi mệt nhắm mắt lại nói. Trừ phi hoàng đế có ý chỉ, nếu không pháp ti không thể, chỉ dựa vào lời nói một bên của Vạn Luân kia, liền gọi đến nội các đại thần này, đường đường thứ phụ, càng không thể cho hắn định tội. Nhưng ai cũng biết, đây nhưng là vì giữ gìn tôn nghiêm của nội các thôi.
Nhưng mà cho dù pháp ti sẽ không truy cứu, nhưng chỉ cần không thể tự chứng minh trong sạch, hoặc là người có đủ phân lượng cũng đảm bảo trong sạch của mình, ông sẽ không phải tự nhận lỗi từ chức... Nhưng tuyệt sẽ không thừa nhận trừng phạt đúng tội, mà quay về lấy lý do bệnh cũ, dưỡng thân để về hưu, chính là ai cũng đều biết, đó chỉ là che dấu nội khố mà thôi. Nếu không có tầng nội khố này, ông liền thật sự trần như nhộng, chỉ có thể phơi bày tội ác trước dân chúng, chịu phán quyết của đạo đức và pháp luật. Cho nên vì tầng nội khố này, ông cũng phải cả đời giữ gìn trầm mặc, cũng không thể cắn bất luận kẻ nào ra...
Đúng là đoán chắc rồi, ông chỉ có thể ngậm bồ hòn, thầy trò Trương Cư Chính mới không kiêng nể gì, đem tất cả trách nhiệm đều đổ lên người ông.
- Thôi đi, thôi đi, Tái ông mất mã, yên tri phi phúc.
Nói chuyện với Vương tiên sinh hồi lâu, tuy rằng vẫn là hết đường xoay xở, nhưng ít ra trong lòng cũng không phát cuồng, Lí Xuân Phương hít nhẹ một hơi nói:
- Nếu không ở triều đình tiếp được nữa, trở về quê tận hưởng ba tháng pháo hoa đi...
- Cũng phải, Dương Châu nơi đó, dưỡng người.
Vương tiên sinh cười rộ lên nói:
- Buổi sáng da bọc nước, buổi chiều nước bọc da, buổi tối da áp da, đó thật sự cho là hoàng đế cũng không đổi.
- Ha hả...
Lí Xuân Phương bị lời nói thô tục này chọc cười, trấn tĩnh tinh thần nói:
- Đúng vậy, không bằng trở lại.
Liền vo viên "Tự biện trạng", ném vào trong thùng giấy, lại thay một quyển sổ tay, viết lại đề mục: "Khất hoàn hương dưỡng thân sơ", lần này không cần biện giải cái gì, chỉ cần nói lão mẫu trong nhà đã tám mươi, từ khi ra làm quan tới nay đã hơn hai mươi năm, nhưng lại chưa tròn một ngày hiếu đạo, mỗi khi nghĩ đến điều này, liền ăn không biết ngon, đêm không thể ngủ. Sau đó lại nói, bây giờ triều mới Long Khánh, trời yên biển lặng, triều đình cũng không cần ta, mong hoàng đế cho ta trở về, tận hiếu với lão nương vân vân.
Loại văn chương hợp thời này không hề khó khăn, với Lí Xuân Phương mà nói, tự nhiên là hạ bút thành văn, chỉ chốc lát sau liền làm xong một bản, nhẹ nhàng thổi nét mực, cầm đến bên ngọn đèn đọc thầm lại mấy lần...
Xem một hồi, lại rớt nước mắt xuống, vội vàng vừa lau, vừa ngượng ngùng nói:
- Bỗng phát hiện ra, ta thật sự là bất hiếu...
Vương tiên sinh vội vàng khuyên giải an ủi, trong lòng lại cười thầm nói:
- Không phải nhớ tới lão nương, mà là luyến tiếc quan chức.
Nhưng cũng có thể lý giải, vất vả nửa đời người, rốt cục còn kém một bước lên đến ngai vàng thủ phụ, bây giờ không thể không bỏ đi, là ai đều sẽ không chịu nổi.
Cho tấu chương viết xong vào phong thư dán kín, Lí Xuân Phương gọi đầy tớ của mình tới, phân phó nói:
- Sáng sớm ngày mai, đưa phong thư này đến... Thông chính ti.
Tên đầy tớ không biết đã xảy ra chuyện gì, liền hai tay tiếp nhận phong thư, ai ngờ chủ nhân nhưng lại giữ chặt không buông tay, buông tay cũng không phải, dùng sức cũng không phải, làm cho hắn không biết làm sao.
- Ai...
Lí Xuân Phương lúc này mới thần sắc ảm đạm buông tay, khoát tay nói:
- Đi nhanh đi.
- Vâng.
Tên đầy tớ cầm lấy thư xong, vừa định đi ra ngoài, lại vỗ đầu xoay người lại nói:
- Tiều tôi trí nhớ này, thiếu chút nữa quên việc đại sự.
Nói xong nhỏ giọng bẩm báo nói:
- Mới vừa rồi trong cung đưa tin lại đây, nói Thẩm Các Lão buổi chiều đi ti lễ giám.
- Đi làm cái gì?
- Nói là đệ tấu chương tới.
Tên đầy tớ nói:
- Bởi vì không thông qua nội các đệ trình, liền một mình đi một chuyến.
- Hả...
Vương tiên sinh lắc đầu nói:
- Đường đường đại học sĩ, sao lại tự mình làm loại này? Y khẳng định có âm mưu.
- Uh...
Lí Xuân Phương chậm rãi gật đầu nói:
- Chưa nói tấu chương kia có nội dung gì?
- Đưa cho Trần công công rồi.
Tên đầy tớ nói:
- Ai cũng không biết, bên trên viết gì.
Thấy tên đầy tớ kia nói xong rồi, Lí Xuân Phương phất tay để cho hắn đi ra ngoài.
- Nguy rồi.
Cửa vừa đóng, Vương tiên sinh liền giẫm chân nói:
- Y khẳng định muốn khiển trách Đông Ông.
Lí Xuân Phương cũng luống cuống, lẩm bẩm nói:
- Dựa vào giao tình của y với hoàng đế, thực có thể thỉnh thánh chỉ phải xử lý ta...
Liền ngồi dựa vào ghế, lâm vào sợ hãi vô cùng.
Trong thư phòng Từ phủ, cũng là hiểu rõ cao chiêu.
Vẫn giống như trước kia, Từ Giai nhắm mắt lại, dựa vào trên ghế, Lí Tường ngồi ở một bên. Nhưng vẻ mặt của hai người, đều rất nghiêm trọng... Tin tức Thẩm Mặc vào cung, trước tiên liền truyền đến Tướng phủ, cũng làm cho Từ Giai suy đoán một phen. Nhưng năng lượng của ông, chung quy là hai đệ tử kia không thể bằng được, đến giờ phút thắp đèn, có người truyền tay bản sao tấu chương của Thẩm Mặc, cùng lời nhắn của Trần Hoành mang đến: "Thẩm Các Lão là thần tử thân tín của Hoàng Thượng, chúng ta cũng không thể giữ lại tấu chương của y, chỉ có thể trong lúc Hoàng Thượng xem, cố gắng phá hỏng."
Sau khi xem tấu chương, Từ các lão tâm như sắt đá, cũng không khỏi rung động nói:
- Thật sự là đệ tử tốt của ta phải đấu cùng lão phu đến cùng.
Nói đến đây, ông ta râu tóc tung bay, tức giận bừng lên
- Phân phó ngày mai Trương Thái Nhạc lại đây.
Từ Giai trầm giọng nói với Lí Tường:
- Không cần ngăn trở.
Lí Tường sửng sốt, nhỏ giọng hỏi:
- Nguyên Ông, lão nhân gia ngài ban ngày mới vừa phân phó xong, còn phải cho hắn một khoảng thời gian.
- Nhưng người khác cũng không theo quy củ, đệ tử tốt của ta lại đi trợ giúp hoàng đế.
Từ Giai nhìn lên phòng nói:
- Vậy lão phu cũng không thể khách khí nữa...
- Vâng.
Lí Tường trầm giọng đáp, trong lòng nghĩ chưa từng thấy Nguyên Ông lo lắng như vậy. Lí Tường sau khi rời khỏi, thư phòng chỉ còn lại một mình Từ các lão, ông ta vẫn không nhúc nhích ngồi ở đó, tâm tư lại dao động rất nhanh...
Thẩm Mặc ra một chiêu này, thật sự ngoài dự kiến của ông, điều này tám phần muốn kéo Trương Cư Chính vào, hoàn toàn vượt qua điểm mấu chốt của ông.
Long có nghịch lân, ông đường đường là Tể tướng tôn nghiêm, cũng không dễ xâm phạm.
Tiếp đó, chỉ có thể không lưu thủ, phát động thế công triệt để, đuổi đệ tử không nghe lời kia ra khỏi triều đình.
Về phần hậu quả, chê trách, không phải là vấn đề bây giờ nên lo lắng... Cái duy nhất phải suy nghĩ chính là, lão thái giám Trần Hoành kia rốt cuộc có thể dựa vào hay không? Nếu ông ấy không vấn đề gì, tất cả cũng không có vấn đề gì nếu không chính là hãm hại cha... Từ các lão trong lòng ngàn rối bời, suốt một đêm đều suy nghĩ vấn đề này...