WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 1436: Tể Tướng Phẫn Nộ ( 5 )

Chương 1436: Tể Tướng Phẫn Nộ ( 5 )




Dịch: changshan

Từ Giai đột nhiên chấm dứt ngủ đông, vội vàng vào cung, đương nhiên là phải ứng đối với chỉ dụ đột ngột này... Tuy rằng kết quả như thế nào còn chưa biết, nhưng theo phỏng đoán, dựa vào mặt mũi và năng lực của thủ phụ đại nhân, khả năng thuyết phục được hoàng đế rất lớn.

- Nếu chỉ dụ thay đổi, chúng ta cũng đã vội vàng khai thẩm, như vậy sẽ bị động rồi.

Dương Dự Thụ cho là may mắn nói:

- May là biết sớm...

Nói xong, đã thấy Hải Thụy ngồi như sương lạnh, giọng của hắn rất nhỏ nói:

- Ông muốn nói cái gì?

- Mục đích củaTừ các lão làm như vậy là gì...

Giọng của Hải Thụy không lớn, nhưng từng chữ rất rõ ràng.

- Đương nhiên không cho thẩm tiếp vụ án.、

Dương Dự Thụ nói:

- Vạn nhất liên hệ tới hai vị các lão, nội các còn mặt mũi gì?.

- Nội các nếu cần mặt mũi, sẽ không để cho ta thẩm vụ án này.

Hải Thụy cười lạnh một tiếng nói:

- Ta thấytrên người hai tên thái giám kia, có chân tướng mà chúng ta vất vả tìm kiếm! Các thần tiên không ngờ, Hoàng Thượng có thể để cho ngoại đình thẩm hai người bọn họ, lúc này mới cuống lên.

Dừng một chút, thở dài một tiếng nói:

- Chính là không thể ngờ, Từ các lão cũng liên lụy vào, thật là làm cho người ta thất vọng.

- Ngay cả thủ phụ ông cũng dám sắp xếp.

Dương Dự Thụ vội vàng nói:

- Nói không chừng, Nguyên Ông chính là lo lắng cho đại cục, đơn thuần muốn dàn xếp ổn thỏa.

- Chỉ hy vọng là như thế...

Hải Thụy không hưởng ứng một câu, liền khép hờ hai mắt. Dương Dự Thụ biết, hắn đang ở trạng thái tự hỏi, không khỏi âm thầm cầu nguyện: "Phật tổ phù hộ, đừng để hắn vờ ngớ ngẩn..."

Không để hắn đợi lâu, Hải Thụy mở mắt ra, trầm giọng nói:

- Phải thẩm! Nếu không vụ án này, sẽ trở thành án chết, vĩnh viễn không có ngày kết án.

- Sao lại thế?

- Bởi vì nguyên phụ nhúng tay vào, Từ các lão dù làm mùng một, sẽ không để lộ ngày rằm.

Hải Thụy lạnh lùng nói:

- Tất nhiên sẽ không cho chúng ta cơ hội, vạch trần chân tướng.

Nói xong tay phải nắm chặt, đấm thật mạnh nói:

- Chúng ta hai tên tiểu khâm sai này, chỉ có thể lợi dụng thời gian này! Không có gì để nói, thẩm không được thì vĩnh viễn thất bại.

- Cực đoan rồi, Cương Phong huynh.

Dương Dự Thụ chau mày nói:

- Ta biết ông là người cương trực, đối với triều Đại Minh cũng không chỉ có mình ông ưu quốc ưu dân, còn nhiều người có đầu óc tỉnh táo, nhìn xa trông rộng, bọn họ không hẳn không muốn trên dưới một lòng, chấn hưng Đại Minh! Ông lần này đánh một số người, sẽ còn có những người khác nhảy ra đấu với ông, ông vĩnh viễn sẽ không thiếu đối thủ, thẳng đến lúc ông bị đánh hạ mới thôi.

Lời nói này, hiển nhiên nhằm vào ngày đó, Hải Thụy ở trên đường Trường An khẳng khái phát biểu; hiển nhiên Dương Dự Thụ đã sớm muốn nói, nhưng vẫn chịu đựng chưa nói mà thôi.

- Chỉ cần chúng ta trình hồ sơ vụ án trước mắt lên triều đình, tất nhiên có thể khiến cho Đô Sát viện thay máu, đồ vô sỉ ti tiện này,sẽ thay thế vị trí của tân ngôn quan nhiệt huyết trung nghĩa! Công lao muôn đời, từng bước dặm xa, chuyện này thành công, chúng ta còn có công với xã tắc.

Hắn thỉnh cầu Hải Thụy nói:

- Lui một bước trời cao biển rộng, tiến thêm một bước đầu rơi máu chảy! Cương Phong huynh, không cần tham công, tiến vào nội các, thì kiếm củi ba năm thiêu một giờ! Lòng tham không đủ rắn nuốt tượng, chẳng lẽ ông không rõ?

Nói xong lại đứng dậy hành lễ, nói với Hải Thụy:

- Cương Phong huynh, hãy nghe ta một lần đi.

Hải Thụy đứng lên, đi sang một bên, tránh khỏi hành lễ của Dương Dự Thụ, thong thả nói:

- Hạ quan chính là xuất thân cử nhân, sinh ra ở nơi man di hải đảo, nguyện chết ở Nam Bình,trước làm tri huyện, lại thành tri phủ, lại lên làm kinh quan, từ lang trung đến thiếu khanh! Chức quan càng làm càng lớn, so với hai bảng tiến sĩ kia, còn sớm mặc hồng bào! Ta thường hỏi chính mình, triều đình rốt cuộc sao lại cất nhắc với ta như thế.

Nói tới đây hắn cao giọng nói:

- Đơn giản bởi vì trong mắt Hải Thụy ta không dụi hạt cát, trong miệng dám nói thật.

Dương Dự Thụ sửng sờ đứng đó, hắn lại đã quên nam nhân này, từ đầu đến cuối vẫn là như vậy.

- Ta từ năm Gia Tĩnh hai mươi tám vào quan trường, đến nay đã mười tám năm. Trong mười tám năm qua, ta biết từ nam đến bắc, từ địa phương đến chốn quan trường của kinh sư. Ta nhìn thấy, biết đến chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung, đó chính là "Cá mè một lứa"! Quan viên ở các nơi đều là lập bang kết phái giơ đuốc cầm gậy, bài trừ dị kỷ! quan viên lớn nhỏ " vì nước chăn dân ", mỗi ngày đều vắt óc tìm mưu kế, suy nghĩ làm thế nào bảo vệ được vị trí của mình, cùng với làm thế nào cướp được vị trí của người khác. Cho nên một nơi quan trường của hai kinh mười ba tỉnh Đại Minh ta, đều tràn ngập hơi hướng mưu kế và phòng bị -- mỗi người đều có mưu mô, tính kế, chỉ tính sổ sách của mình, mà không tính đến sổ sách của quốc gia.

- Để cho một đám đồ đệ tư lợi trị quốc, cũng khó trách Đại Minh loạn trong giặc ngoài, tệ nạn kéo dài!

- Triều đình dùng ta, chính là dùng một chữ chân, nếu ta không làm đến cùng, không bằng về nhà phụng dưỡng lão mẫu.

Hải Thụy nói xong mắt sáng như đuốc nhìn phía Dương Dự Thụ nói:

- Mới vừa rồi đại nhân nói "Công lao muôn đời, từng bước dặm xa" hạ quan không dám gật bừa! Chỉ cần bệnh nặng của thiên hạ vẫn còn, thì vĩnh viễn không có "Công lao muôn đời ‘

- Ông nói đúng.

Dương Dự Thụ cười gượng nói:

- Ai có thể có thể trị được bệnh của thiên hạ? Căn bản là không thể!

Hải Thụy lại kiên định nói:

- Nội các là trung tâm của triều đình, lại là thủ lãnh quan trường Đại Minh. Nề nếp của nội các, chính là nề nếp của triều đình, nội các bất chính, thì thiên hạ cũng lộ tà khí! Cho nên ông nói chỉ tra Đô Sát viện, không tra nội các, ta không thể đồng ý, bởi vì thế này cũng vô nghĩa... Ông triệt một tên Vương Đình Tướng, hắn sẽ thay bằng Lí Đình Tướng, Dương Đình Tướng, làm như vậy, sẽ vẫn như cũ! Đô Sát viện muốn làm, nội các càng phải tham gia, chỉ có đầu óc tỉnh táo, mới có thể nề nếp chính, chỉ có nề nếp chính, mới có thể tiêu trừ bách bệnh! Đạo lý như vậy chẳng lẽ đại nhân không rõ?

Nói xong hắn cung kính hướng về phía Dương Dự Thụ:

- Mấy ngày trước ta đã nói, Hải Thụy ta không phải hạng người vong ân phụ nghĩa, mời ngài hôm nay rời khỏi nha môn, không cần tham dự vào... Vua dân đều biết, Hải Thụy ta vô đảng nếu bởi vậy mà bị tội, thì là tội của một mình Hải Thụy ta, không can hệ với đại nhân."

Hải Thụy nói xong, liền lẳng lặng nhìn Dương Dự Thụ, chỉ thấy hắn ánh mắt nửa sáng nửa tối, vẻ mặt cũng thay đổi, hiển nhiên đang đấu tranh tâm lý kịch liệt.

Hồi lâu, Dương Dự Thụ lại "xùy" một tiếng, chỉ vào Hải Thụy cười mắng:

- Hải Cương Phong ông được, may ta còn nghĩ đến ông là người thẳng thắn, không biết ông thật sự là giảo hoạt!

- Đại nhân cũng là người chính nghĩa,

Hải Thụy đỏ mặt nói:

- Mới có thể vẫn dung túng hạ quan.

Nói xong nghiêm mặt nói:

- Nhưng vẫn mong ông cứ hồ đồ, như vậy mới không bị ta liên lụy.

- Ta là chủ thẩm lại là thượng quan của ông, ông đi vào rồi, ta có thể chạy trốn sao.

Dương Dự Thụ tức giận nói:

- Thẩm thì thẩm đi. Thẩm xong trận này, ta cũng coi như không có lỗi với lương tâm, không có lỗi đọc nửa đời sách thánh hiền...

Nói xong nhìn Hải Thụy nói:

- Lần trước ở Trường An phố, ta nói chọc vào cái sọt lớn, ông nói còn không tính...

Dừng một chút, lại có chút trêu tức nói:

- Lần này coi như xong rồi?

Lần này đến phiên Hải Thụy ngây người, suy nghĩ trong chốc lát, bèn gật đầu nói:

- Nên thôi.. đi...

- Cái gì kêu thôi đi...

Dương Dự Thụ trợn mắt nói.

Hai người chờ áp giải phạm đến, trong lúc này, Dương Dự Thụ không ngừng dặn Hải Thụy, như là "Trong cung chuyện từ trong cung đi thẩm, ngàn vạn lần không cần đề cập đến cung đình bí ẩn!" hoặc là "Nếu kia hai tên thái giám một lòng một dạ, muốn hướng sự tình vào trong cung, xả trên người Hoàng Thượng, ông cũng không nên không biết nặng nhẹ. Một khi làm đến việc này, hai chúng ta đều bị cuốn vào, cũng là việc bất đắc dĩ.

Hải Thụy tựa như lão tăng ngồi thiền, ngồi ngay ngắn ở trên ghế, chỉ có Dương Dự Thụ hỏi hắn "Nghe hiểu chưa?" hoặc là "Nhớ kỹ đi?", hắn mới khẽ gật đầu, tỏ vẻ mình đang nghe.

Sau đó Dương Dự Thụ cũng hết sức, liền ngậm miệng, hai người im lặng chờ đợi, cho đến lúc bên ngoài có tiếng bước chân vang lên...

Người đến chính là chỉ huy bắc trấn phủ ti Lục Luân, hắn chắp tay trước ngực về phía hai người nói:

- Nhị vị đại nhân đã nhận được chỉ dụ rồi chứ?

Thấy hai người gật đầu, hắn liền nói tiếp:

- Triều cục làm trọng, thời hạn gấp gáp, mời nhị vị đại nhân lập tức đến phòng thẩm vấn đi.

Chịu thẩm chính là tiền ti lễ giám thái giám, Đông Xưởng đốc công, đều là lời nói có thể lộ bí mật, đương nhiên không thể công khai thẩm tra xử lí.

Hai người gật gật đầu, đội mũ quan lên, cùng Lục Luân ra khỏi phòng ký, đi về phòng thẩm vấn.


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.