WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 1455: Tuyệt Sát (4)

Chương 1455: Tuyệt Sát (4)




Dịch: changshan

- Từ ngày đính hôn cháu đã biết sớm muộn cũng có ngày trở mặt rồi.

Trương Tư Duy cười khổ:

- Chỉ là không ngờ lại tới nhanh như thế.

- Yên tâm, không để cháu phải khó xử đâu.

Dương Bác rất hài lòng về thái độ của hắn, vỗ vai an ủi:

- Không thẹn là lãnh tụ tương lai của Sơn Tây bang, không bị tiểu hồ ly tinh của Từ gia hớp mất hồn.

- Không sao, cữu cữu không cần cố kỵ, cháu biết lấy đại cục làm đầu, huống hồ...

Dương Bác nghe Dương Mục nói, Trương Tứ Duy kết hôn xong chẳng hạnh phúc. Ban đầu lấy được đại gia khuê tú trẻ trung xinh đẹp, Trương Tứ Duy rất vui mừng, thế nhưng Từ Ly từ đầu tới cuối đối đãi với hắn lạnh như băng, về sau nghe nói Trương Cư Chính cầu hôn Từ Ly trước đó rồi. Trương Tứ Duy sao còn không hiểu long nàng, liền cùng nàng ly thân, phu thê thậm chí nhiều ngày liền không nhìn mặt nhau.

Xem ra tin đồn là thật rồi, Dương Bác thầm thở dài, nói:

- Tứ Duy, nghe người đi trước khuyên một câu, đó là phu nhân cháu mai mối cưới hỏi đàng hoàng, đã tiến môn là không trả về được nữa. Có không hài lòng cũng phải sống với nhau cả đời. Làm người quan trọng nhất là vui vẻ, cần gì phải khiến bản thân khổ sở? Cháu nói có phải không?

Trương Tứ Duy nghĩ, sao hắn phải chịu đứng sống với người trái tim thuộc về người khác? Nhưng trưởng bối quan tâm, hắn chỉ gật đầu nghe.

Có điều Dương Bác là người làm việc rất có tính mục tiêu, dù quan tâm cuộc sống riêng của cháu cũng thế, thấy Trương Tứ Duy chỉ đối phó với mình, nói nặng hơn:

- Vì đại cục, cháu phải làm tốt quan hệ với nó. Có câu, binh vô hình, nước vô thể. Trên chính đàn địch ta biến đổi giống như tam ca cháu thay nữ nhân vậy, đều không đáng tin...

Dương Mục đang uống nước, thiếu chút nữa phun hết ra, ho sặc sụa:

- Cha, nói con làm gì?

Hiển nhiên là báo thù lúc nãy dám trêu ông ta, Trương Tứ Duy thầm cười khổ, quả nhiên đạm bạc là cho người khác xem, làm quan mà đạm bạc là hỏng chuyện.

Dương Bác không đáp hắn, nghiêm túc bảo Trương Tứ Duy:

- Lần này sở dĩ làm thế một là vì sớm để cháu tiến chức. Hai là Từ Giai tại vị, nắm hết quyền sinh quyền sát, làm chúng ta quá bị động, nên mới đành mời ông ta về quê dưỡng lão.

Kỳ thực thù riêng là vì nguyên nhân trọng yếu, cơ hội nhập các duy nhất nhập các của Dương Bác bị Từ Giai phá hỏng, năm ngoài vì đồng tình với Cao Củng, thiếu chút nữa bị Từ Giai cho về Sơn Tây. Trong lòng Dương Bác đã hận Từ Giai thấu xương, có thời cơ tốt đương nhiên tiễn ông ta về trời.

Kỳ thực bao gồm cả với Thẩm Mặc, dù về kinh tế hai bên đang ở tuần trăng mật, ở phương diện quân sự cần cầu y, Dương Bác không thể làm thái quá, nhưng cũng không để cho y dễ chịu.

Trước kia vì tính kế nhạc phụ người ta nên Dương Bác không để Trương Tứ Duy xen vào, nhưng hiện giờ mưu đồ đã lộ ra, cần phải phải xòe bài với hắn. Dù sao Trương Tư Duy là tương lai của Tấn đáng, nếu để lòng hắn sinh khúc mắc không có lợi gì cho Dương gia.

- Nếu như tất cả thuận lợi, không lâu nữa nhạc phụ của cháu được về nhà vui vầy với con cháu rồi.

Dương Bác thong thả nói:

- Nói dễ nghe một chút đây gọi là "trong thiên binh vạn mã lấy đầu thượng tướng" tất nhiên đây không phải là đánh trận, chẳng thể làm gì ông ta. Nói thế nào ông ta cũng là nhạc phụ của cháu mà.

Trương Tứ Duy cười thầm:" Vì người ta là sư phụ Thẩm Chuyết Ngôn thì có". Đương nhiên hắn không nói ra, cảm kích:

- Cữu cữu vì cháu nhiều quá, thật sự không cần..

- Cần.

Dương Bác khoát tay:

- Đây là nguyên nhân ta muốn cháu hòa hảo với thê tử, sau lưng Từ Giai còn có môn sinh trải khắp thiên hạ, ta đoán tương lai khả năng Từ đảng liên thủ với y là rất lớn, cháu tự xem lấy mà làm.

Đây là mệnh lệnh của thủ lĩnh đương đại với thủ lĩnh đời sau, Trương Tứ Duy nghiêm túc đáp:

- Cháu hiểu.

Dương Bác biết hắn là người nói một là một, yên tâm gật đầu:

- Cháu quả nhiên là biết đại thế. Trước kia có vài việc không cho cháu biết, không phải không tin cháu, mà là không muốn cháu khó xử. Hiện giờ có gì không hiểu cứ hỏi, tránh bị động về sau.

- Cháu hiểu, đúng là có một vấn đề, Vương Đình Tương rốt cuộc vì sao mà chết..

Trương Tứ Duy nghi hoặc:

- Cháu hiểu Từ Giai, ông ta không phải là người chỉ biết cái trước mắt, chẳng lẽ là Lý các lão?

- Hắn đúng là muốn, tiếc là không có bản lĩnh đó.

Dương Bác cười nhạt:

- Còn nhờ chúng ta chùi đít hộ.

Dù chuẩn bị tâm lý trước, Trương Tứ Duy vẫn giật mình:

- Nói thế đúng là do chúng ta làm thật?

- Đúng, Thẩm Mặc tuy đã đốt lửa lên, nhưng cháy chưa đủ mạnh, nên ta phải cho thêm củi, cái chết của Vương Đình Tương chính là bó củi này.

- Sao có thể làm được, cháu nghĩ mãi không ra.

- Lợi dụng một tên ngu xuẩn hám lợi thôi.

Dương Mục lãnh đạm nói:

- Trâu Ứng Long đứng thứ tư trong đô sát viện, luôn muốn vươn lên, tiếp nhiệm Vương Đình Tương, nên đem chân tướng nói qua cho hắn.

Thì ra sau khi quyết phải cho Từ Giai biết tay, Dương Bác sai người nghiên cứu Từ đảng từ trên xuống dưới, chuyên kiếm kẻ dễ ra tay tiến hành lôi kéo.

Trong đó Trâu Ứng Long là đầu tiên trong danh sách, còn Lý Xuân Phương, gia tộc của hắn ở Dương Châu, không biết hưởng lợi từ diêm thương biết bao nhiêu nhiêu mà kể. Hắn đi tới đâu làm quan cũng mưa thuận gió hòa, đằng sau không hề thiếu Tấn đảng ra sức trợ giúp, cho nên thân phận là Từ đảng, thực chất là Tấn đảng.

Tấn đảng không phải là chưa từng tính đẩy Lý Xuân Phương lên làm thủ phụ, nhưng với năng lực của hắn, dù miễn cưỡng ngồi được vị trí đó, cũng không thể mang tới lợi ích cho Tấn đảng trong nội các đầy lang sói được, rất có thể chớp mắt bị người ta kéo xuống.

Cho nên khi Trương Cư Chính liên tục tới tìm hắn ta thương lượng cùng đẩy Thẩm Mặc về nhà thì Dương Bác ra sức khuyến hắn đồng ý, khiến nội bộ Từ đảng tàn sãn lẫn nhau.

Đương nhiên, Dương Bác cũng thề thốt với Lý Xuân Phương, tuyệt đối không tạo thành rắc rồi cho hắn, đồng thời sẽ không chút do dự bóp nát bất kỳ kẻ nào uy hiếp hắn.

Đúng thế trận đại chiến mùa đông này, kẻ chủ mưu thực sự chính là Dương Bác.

Đừng quên khi ông ta được Nghiêm Thế Phiên gọi là một trong ba anh hùng thiên hạ, khi ấy Từ Giai còn đang làm tiểu thiếp cho cha con họ Nghiêm.

Kế của Dương Bác phải gọi cực khéo, trước tiên để Lý Xuân Phương đồng ý với Trương Cư Chính, tiếp đó cố y làm quỷ kế của Trương Cư Chính lộ sơ hở. Ông ta hiểu tính cách Thẩm Mặc, chỉ cần cho y một cơ hội, y nhất định tìm được đất sống trong chỗ chết, sau đó triển khai báo thù dữ dội.

Trương Cư Chính tất nhiên không thể địch nổi Thẩm Mặc, thế là Từ Giai phải ra tay, sư đồ tương tranh, gió tanh mưa máu, kết quả thế nào Dương Bác cũng vui vẻ.

Nhưng mà tốt nhất là một kẻ cuốn xéo, một kẻ không còn mặt mũi thấy ai, Dương Bác đoán chừng khả năng này không nhỏ

Sự việc phát triển làm ông ta trố mắt, năng lực và thủ đoạn mà Thẩm Mặc thể hiện ra khiến Dương Bác một lần nữa nhìn với con mắt khác, cũng khiến Dương Bác bỏ đi ý nghĩ bẫy y.

Tránh tốn công vô ích, đành ngoan ngoãn hợp tác với y, trước tiên đuổi Từ Giai về nhà rồi hẵng hay.

Dương Bác vốn muốn đặt mình ngoài cuộc, nào ngờ Thẩm Mặc bày trận xong rút mình ra, ném nhiệm vụ còn lại cho ông ta.

Thẩm Mặc nhìn rất chuẩn, một thắng lợi trong tầm mắt, Dương Bác muốn có được lợi ích của mình, phải tiếp tục làm tiếp, hai là nếu Dương Bác không tham gia vào, để Từ Giai thở lấy hơi, kẻ xui xẻo chưa chắc đã là Thẩm Mặc.

May là trận mà Thẩm Mặc bày ra, Dương Bác hiểu rõ, tiếp theo Dương Bác hoàn toàn có thể đảm nhiệm được, cũng không có di chứng gì, nên đành nhận lấy thương của Thẩm Mặc, tiếp tục sự nghiệp đảo Từ.

Nhưng Thẩm Mặc muốn ông ta gánh tội thay là vạn vạn lần không thể, Dương Bác đã nghĩ kỹ đối sách rồi, không chỉ hoàn thành mục tiêu, hơn nữa không trở thành cái đích bị chỉ trích, còn chơi Thẩm Mặc một vố, có thể nói là một mũi tên ba con chim.


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.