WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 1473: Đường Ở Đâu (3)

Chương 1473: Đường Ở Đâu (3)




Dịch: lanhdiendiemla.

- Đúng thế, nếu Lữ Tống kề sát Đại Minh, ta nghĩ bọn chúng đã tranh cướp nhau như điên rồi.

Thẩm Kinh rất tán đồng.

- Cho nên công tác của ngươi ý nghĩa rất quan trọng, nếu làm tốt sẽ đi vào sử sách, sẽ có người đúc tượng cho ngươi.

Thẩm Kinh động lòng rồi, nam nhi trên đời phải lập nên sự nghiệp, ghi danh sử sách có sức hút với hắn hơn nữ nhân. Liền bất đầu xoa chân múa tay, nghĩ xem phải làm thế nào. Nghĩ tới một vấn đề lớn:

- Nếu như nơi đó có đất đai để trống nhiều như vậy, ắt nhân khẩu không đủ, không bột sao gột nên hồ?

- Đúng thế.

Thẩm Mặc gật đầu:

- Sức lao động là vấn đề lớn, có điều ta đã nghĩ cách, cấp cho ngươi năm sáu vạn sức lao động...

Y nói hàm hồ, vì trong số này có nô lệ da đen mua từ người Phật Lãng Cơ, có công nhân chiêu mộ ở đông nam, có phần từ nguy hiểm ở các tỉnh. Thành phần phức tạp hơn cả Lương Sơn Bạc năm xưa. Nên không dám nói ra, cứ lừa Thẩm đại quan nhân tới đó rồi hẵng hay.

Cùng với Thẩm Kinh nói chuyện cả một đêm, đem hết vấn đề mà mình có thể nghĩ tới căn dặn thật kỹ, ngày hôm sau liền để hắn về triều đình đợi công văn...

Mặc dù Thẩm Mặc còn chưa chính thức đề xuất với triều đình, nhưng sau khi Từ Giai đi, nếu y nhất quyết muốn làm, trong triều không ai có thế ngăn cản được ý nguyện của y nữa.

Mà khai phá Lữ Tống chính là điều y nhất định làm, nếu có cơ hội thậm chí y sẽ tới đó thị sát một phen, có điều hiện giờ không có thời gian, cần phải quay về Bắc Kinh, nơi đó có khoảng trống quyền lực lớn cần y lấp vào, lúc này không một ai có thể thay thế y.

Còn về Thẩm Kinh đi rồi thì Thượng Hải phải làm sao? Thẩm Mặc đã nói cho hắn, Thượng Hải sẽ thăng lên cấp phủ, do học sinh của y tiếp quản...

Thẩm Mặc chuẩn bị đem một loạt cửa cảng ven biển thành nơi bồi dưỡng quan viên hạch tâm của y, để bọn họ tới đó mở rộng tầm mắt, thay đổi đầu óc, để bọn họ hiểu mình hơn.

Trên đời này khó nhất không phải là lấy tiền của người khác nhét vào túi mình, mà lấy quan niệm của mình nhét vào đầu người khác.

Buổi sáng tiễn Thẩm Kinh đi, buổi chiều Thẩm Mặc lặng lẽ rời khỏi quên hương của Hồ Tôn Hiến, quan viên đông nam đều biết y không cho đón rước, vì thế không kinh động tới bách tính.

Tuy vội trở về, nhưng không thể ngày đêm đi không nghỉ, nếu không thế nào cũng bị người thiên hạ chê cười.

Thẩm Mặc khi đi qua Thiệu Hưng còn về nhà ở một đêm, thấy nhi tử trở về, Thẩm Hạ cực kỳ cao hứng, ông ta còn tưởng rằng, Thẩm Mặc chơi trò "ba lần qua cửa mà không vào" chứ.

*

Ý nói tới chuyện đại vũ trị thủy bận rộn mức đi qua nhà không về.

Tiếc nuối duy nhất là sáng hôm sau Thẩm Mặc lại lên đường rồi, Thẩm Hạ tuy không đành lòng nhưng biết nhi tử ngày nay thân phận quý trọng, nếu ở nhà thêm một ngày, sợ quan viên Chiết Giang sẽ kéo hết tới, đành lưu luyến tiễn con đi.

Từ Thiệu Hưng lên thuyền, tới Đại Vận Hà, không còn chịu vất vả ngựa xe nữa, có thể đi suốt đêm ngày rồi.

Ngày thứ bảy trên thuyền, đêm đó Thẩm Mặc rảnh rỗi, lại chẳng muốn ngủ sớm, liền lên sàn thuyền, ngắm trăng trầm ngâm.

Đột nhiên nghe thấy trên mặt sông đằng sa có tiếng sáo thê lương.

" Bình sa lạc nhạn" trong đầu Thẩm Mặc hiện lên tên khúc nhạc, nhắm mắt lại lắng nghe.

Vệ sĩ trên thuyền vốn tập trung toàn bộ tinh thần cảnh giới, trạm canh di động bố trí khắp nơi, lúc này bị tiếng sáo như tiên nhạc kia thu hút, quên cả đi lại, trên thuyền cực ý yên tĩnh.

Đợi khúc nhạc kia dừng lại, Thẩm Mặc khẽ nói:

- Mời người đó tới gặp ta.

Rồi đi vào phòng khách trong khoang thuyền, sai người bày tiệc.

Không bao lâu sau, thị vệ dẫn một nam tử chừng 50 tuổi, râu tóc hoa râm, người mặc áo áo gai đi dép gai, đội khăn vải tới.

- Các ngươi lui hết cả đi.

Thẩm Mặc bảo thị vệ:

- Không cho ai tới quấy nhiễu.

- Các lão, hắn ta mang theo vũ khí.

Thị vệ phản bác.

- Các ngươi biết đây là ai không?

Thẩm Mặc cười phá lên:

- Đây là khai sơn tổ sư của các ngươi, bảo tiêu đầu tiên của ta đấy.

Đám thị cả kinh, giờ mới biết lai lịch của nam tử này, liền nối nhau lui ra.

Đợi bọn họ vừa đi, Thẩm Mặc đứng dậy hỏi:

- Liên Tâm tẩu tẩu của đệ có khỏe không?

Người kia là Hà Tâm Ẩn thần long thấy đầu chẳng thấy đuôi, cũng chắp tay với Thẩm Mặc, cười mắng:

- Có ai như ngươi không, gặp nhau một cái hỏi ngay tới vợ người ta.

- Huynh khỏe như vâm đấy thôi, hỏi làm gì.

Thẩm Mặc thực ra có chút tâm lý âm u cười xòa, mời hắn vào bàn tiệc.

Hà Tâm Ẩn không khách khí với y, vừa ngồi xuống vừa nói:

- Vệ sĩ của ngươi thay hết rồi, chẳng ai nhận ra ta nữa.

Thẩm Mặc mở vò rượu rót cho hắn:

- Để bọn họ làm thị vệ mãi sao được, thế nào cũng phải kiếm đường tiến bộ cho họ chứ.

- Ha ha, Nữ Nhi Hồng, thứ này ta thích nhất.

Hà Tâm Ẩn cười vui vẻ:

- Thị vệ của ngươi được lắm, ta định mấy lần lặng lẽ tới tìm ngươi, nhưng đều thiếu chút nữa bị phát hiện, đành thổi sáo bảo ngươi ra đón.

Hai người cầm bát rượu lên chạm nhau, Hà Tâm Ẩn uống cạn đặt bát xuống, thấy Thẩm Mặc cũng uống cạn, không khỏi ngạc nhiên:

- Uống sảng khoái thế.

- Rượu gặp tri kỷ ngàn chén vẫn là ít. Hơn nữa Nữ Nhi Hồng ba mươi năm, uống một vò là ít đi một vò, không thể để huynh hưởng lợi một mình.

- Ha ha ha, thú vị, không ngờ làm tể tướng rồi còn đáng yêu hơn trước.

- Đúng thế, bụng tể tướng có thể chống thuyền, tửu lượng đương nhiên phải lớn.

Thẩm Mặc vừa rót rượu cho hắn vừa hỏi:

- Huynh tới lúc nào thế?

- Ngày hạ táng Hồ Tôn Hiến ta cũng ở trong đám đông, dù thế nào cũng có chút giao tình với hắn, cũng nên tiễn chân.. Có điều, ta thấy hơi quá.

- Cái gì quá.

- Tôn vinh hắn là thái quá.

Hà Tâm Ẩn có sao nói vậy:

- Khiến tham quan trong thiên hạ cho rằng tham ô không phải là vấn đề.

- Đây không phải là vấn đề, dù huynh có lấy chiếu đắp thây hắn, chôn qua loa tùy tiện, tham quan trong thiên hạ vẫn cứ tham.

Thẩm Mặc bình thản nói.

Thấy lời lẽ sắc bén của y, Hà Tâm Ẩn ngạc nhiên, quan sát y thật kỹ, mặt mày đầy sinh khí trước kia không có:

- Đúng là khác xưa rồi, xem ra không có núi lớn đè trên người, cuối cùng không cần phải hạ mình khép nép nữa.

- Huynh không nói dễ nghe hơn chút được à?

- Ta nói thật mà.

Hà Tâm Ẩn chẳng bận tâm:

- Ta ngứa mắt Từ lão đầu lâu rồi, ta còn bảo sư huynh đi đá đít ông ta một phát.

- Thì ra là huynh bảo Đông Nhai công tới?

Thẩm Mặc thở dài:

- Ta muốn huynh muốn giúp ta, nhưng làm vậy không ổn.

- Vì sao?

Hà Tâm Ẩn mặc biến sắc.

- Thỏ cùng đường còn cắn người, huống chi là Từ các lão, ông ta bị bốn phía ép cho điên rồi, huynh lại bảo Đông Nhai công tới ném đá xuống giếng, ông ấy không hận mà được sao?

Thẩm Mặc nói nhỏ:

- Sau này ông ta tám phần cùng bản môn đường ai nấy đi.

- Đi thì cứ đi, ông ta tưởng mình là đại gia tâm học thật sao? Chẳng qua vì ở vị trì đó nên người ta mới nịnh bợ thôi.

Hà Tâm Ẩn vẫn mạnh miệng:

- Toàn thứ tiên sinh tầm thường hay nói, một khi rớt đài rồi, ông ta chẳng là cái thá gì.

Lời này làm Thẩm Mặc giật mình, phải chăng cái danh "đại sư tâm học" của y cũng là do thổi phồng mà ra?

Hà Tâm Ẩn cũng biết mình có chút ý "chỉ sư mắng trọc đầu", liền bổ xung:

- Ta nói ông ta, không nói ngươi, chỉ bằng vào ‘tâm vô bổn thể, công phu sở chí, tức kỳ bổn thể ’ của ngươi cũng đủ ngồi ngang hàng với Đông Nhai công rồi... Có phải ngươi xem "Tụ hòa đường" của ta mới có lĩnh ngộ này không?

- Té ra huynh cũng biết nói đùa.

Chút ngượng ngùng nhỏ tan biết sau tiếng cười, Thẩm Mặc hỏi hắn vì sao mà tới.

Trên mặt Hà Tâm Ẩn hiện lên nụ cười quỷ quyệt:

- Ta tới để chúc mừng.

- Có gì mừng mà chúc.

Hà Tâm Ẩn ngả người tới, nói nhỏ:

- Chúc mừng ngươi nhẫn nhịn bao năm, cuối cùng đã tới ngày vươn lên.


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.