WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 1475: Ở Dưới Chân (2)

Chương 1475: Ở Dưới Chân (2)




Dịch: lanhdiendiemla.

Thẩm Mặc chẳng bị hắn cảm nhiễm, hỏm hỉnh nói:

- Nếu huynh sinh ra ở thời đại chiến quốc, nhất định là nhân vật giống Tô Tần Trương Nghi.

Hà Tâm Ẩn xấu hổ nói:

- Đáng tiếc sinh nhầm thời đại, thân mang đồ long chi kỹ, nhưng chẳng thể thi triển.

*

Đồ long chi kỹ: khả năng không dung được cho thực tế.

- Ha ha ha, hay cho câu thân mang đồ long chi kỹ...

Thẩm Mặc cầm bát rượu lên:

- Đáng cạn.

- Cạn.

Hà Tâm Ẩn đã uống liền năm bát, toàn thân trong trạng thái phấn khích:

- Có muốn nghe đồ long chi kỹ của ta không?

- Rửa tai lắng nghe.

Thẩm Mặc cũng hơi say rồi, nhưng ý chí của y đủ giữ tỉnh táo.

- Nếu ta làm tể tướng, sẽ làm ba việc.

Hà Tâm Ẩn giơ ba ngòn tay ra, tuy cả đời hắn hành tẩu giang hồ, nhưng lòng lo dân lo nước, mấy chục năm suy ngẫm kế cứu quốc, hiện giờ cuối cùng có thể nói cho người mình tín nhiệm, cơ hội này hết sức hiếm có:

- Đầu tiên là, chỉnh đốn tác phong, tuyển dụng hiền tài. Quan lại là gốc trị quốc, tránh xa tiểu nhân, dùng hiền thần, ắt có thể tưới ân huệ khắp thiên hạ.

- Bản triểu 200 năm qua, người quan cư nhất phẩm, ân trạch phong thịnh vô số, nhưng chẳng mấy người chịu thực lòng ra sức vì nước, cầu phúc cho bách tính? Vì sao? Là vì tiểu nhân kéo bè kéo cánh, hiền nhân không ở triều.

Hà Tâm Ẩn thao thao bất tuyệt:

- Ta năm nay đã 52, từ sau khi trưởng thành trải qua hai đời tể tướng. Trước là Nghiêm Phân Nghi, lão ta dùng đa phần là đồng niên, học sinh, thân thích, đồng hương.. Kẻ không chịu hùa theo lão bị chèn ép, hãm hại. Lão ta đem triều đường thành nhà ăn của mình, có thể nghĩ cho bách tính mới lạ.

- Nói gần hơn một chút, Từ Giai được gọi là đệ nhất hiền nhân trong 200 năm qua cũng bài trừ kẻ khác phái, các đại nha môn hai kinh, quá nửa là môn hạ của ông ta...

Cứ nói thế này thì ba ngày ba đêm cũng chẳng xong, Thẩm Mặc cắt ngang lời hắn:

- Không cần lấy ví dụ nữa, vấn đề bè đảng đã có từ lâu, không phải nói giải quyết là giải quyết được. Tiến cử hiền tài nói thì dễ, làm chẳng dễ gì...

Tới đó lòng đầy cảm xúc nói:

- Hiện giờ nhiều quan viên nói thì thiên hạ vô địch, làm thì vô dụng. Đám Thanh Lưu danh thần, đạo đức văn chương thì hay lắm, nhưng nói tới "tiền lương hình danh, thủy lợi nông chính", thì chẳng khác gì kẻ đần độn. Lại không biết khiêm tốn, chẳng giúp được gì còn gây thêm họa.

- Đó chính là điều thứ hai ta muốn nói, lão đệ phải dùng tuần lại, giảm bớt thanh lưu. "Tuần lại" là gì là người thực lòng làm việc, lại có thể giữ gìn pháp kỷ. Những người này không có thanh danh hiển hách, ở nha môn chẳng ai chú ý, phẩm cấp không cao. Song bọn họ thuần thục chính vụ, là nhân vật linh hồn duy trì vận chuyển của các nha môn, là bồn than trong tuyết cho triều đình.

Nghe tới đây, thần thái của Thẩm Mặc trở nên nghiêm nghị hơn, y biết mỗi nha môn đều có "tuần lại" như thế tồn tại, nhưng không được đồng liêu ưa thích, trước kia tuyển dụng quan lại, y không hướng về những người đó, vì lấy lòng đa số. Giờ thì khác rồi, địa vị bản thân gần như không thể lay động được, một số việc không cần đợi nữa.

Thấy Thẩm Mặc lộ vẻ chăm chú, Hà Tâm Ẩn được cổ vũ lớn, tiếp tục nói:

- Đám thanh lưu lấy giáo huấn thánh nhân làm tiêu chuẩn tối cao, điều này là tốt. Nhưng bọn họ háo danh vô dụng, không dám nhận việc, chỉ sợ hỏng thanh danh...

- Người ta nói thanh lưu khó làm, ta bảo sai, thanh lưu dễ làm, tuần lại mới khó.

Hà Tâm Ẩn vỗ bàn nói:

- Thanh lưu chỉ cầu danh, không cầu công, không làm bất kỳ điều gì, đương nhiên không có tội. Đám thanh lưu chẳng qua là thứ đồ làm cảnh, là hạng mua danh kiếm tiếng mà thôi. Tuần lại khó làm, vì tuần lại phải làm việc, làm nhiều đắc tội nhiều, càng chức cao quyền lớn càng gian nan. Chính vì thế nhiều người khi trẻ thề "trị quốc bình thiên hạ" làm tuần lại một thời gian, hưởng hết thói đời bạc bẽo, liền chuyển sang làm thanh lưu. Thế còn đỡ, có kẻ không biết quý trọng bản thân, chuyển sang dùng quyền lực đổi lấy tiền bạc mỹ nữ để hưởng thụ. Nếu không trọng dụng những người này, e chỉ vài chục năm nữa sẽ tuyệt tích.

- Nói đúng lắm.

Thẩm Mặc kích động nắm tay Hà Tâm Ẩn:

- Ta phải viết điều hôm nay huynh nói đưa cho hoàng đế xem, viết thư cho Cao các lão, nhất định không phụ cao kiến của huynh.

- Ta còn có điều thứ ba.

Hà Tâm Ẩn cười vui vẻ:

- Nghe ta nói hết rồi ghi lại cũng không muộn.

Hắn cảm thấy thật thống khoái, chuyện không vui lúc nãy tan biến sạch.

- Nói mau nói mau.

- Điều thứ ba vô cùng khó khăn, khó hơn cả hai điều trước gộp lại, nhưng nếu triều đình không làm, hai điều trước làm tốt cũng vô ích. Vẫn không thoát khỏi nguy hiểm vong quốc.

- Thế sao?

- Đó là, đả kích cường hào, kiềm chế tông thất.

Lời này vừa nói ra không khí phấn khích vừa rồi như đóng cứng lại, Hà Tâm Ẩn dùng ngữ khí kỳ quái nói:

- Sao, ngay cả nói chuyện riêng cũng không dám à?

- Có gì mà không dám, nhưng nói có tác dụng gì? Quan trọng là làm được không.

Thẩm Mặc thở dài:

- Huynh thấy các triều đại, có tể tướng nào đối đầu với tông thất mà có kết cục tốt không?

- Vậy ngươi cứ trơ mắt nhìn vong quốc đi.

Hà Tâm Ẩn mặt biến sắc:

- Ngươi là trạng nguyên, sử sách ắt thuộc lòng, chẳng lẽ không biết, họa diệt vong cho xã tắc, đều do tông thất gây ra. Một bên là bách tính không đất cắm dùi, không áo che thân, thoi thóp đợi chết. Một bên là đám hoàng thất tông thân, ăn tiêu quá độ. Chu môn thịt để thối, ngoài đường xương chết khô. Đó chính là bức tranh chân thực của Đại Minh..

Hà Tâm Ẩn mắt trợn trừng như muốn toét ra.

- Đám ngưới tông thất này lợi dụng địa vị quyền bính của mình, chiếm đoạt đất đai, điền trang, thôn tính tới bảy phần đất trong thiên hạ lại không nộp một đồng thuế. Tiểu dân đất đai không được ba phần, lại gánh hết thuế thiên hạ. Lúc được mùa còn khó sống, gặp phải thiên tai, không bị thuế má ép phản mới là lạ. Tới khi đó người người giương cơ đứng dậy thì ngươi đừng trách người dân làm phản, quan phủ không làm gì được tông thất, hãy để người dân kết liễu chúng.

Nói xong hết, Hà Tâm Ẩn nhìn Thẩm Mặc dồn ép:

- Thẩm các lão, Thẩm Thiệu Hưng, xin hỏi ngài, không giải quyết vấn đề này, ngươi ở nơi khác làm có tưng bừng đến đâu cũng có ý nghĩa gì?

Thẩm Mặc biết điều mình đang làm chỉ là trì hoãn mâu thuẫn, vấn đề chính diện không giải quyết, tương lai sẽ có loạn lớn.

Nhưng muốn y đối diện với chúng, chỉ nghĩ thôi đã toát mồ hôi lạnh. Cho dù không sợ chết cũng không thể thuần túy tìm lấy cái chết.

Cho nên y thà tự lừa người lừa mình, đem nhiệm vụ gian nan này để lại kẻ tới sau, chẳng đi chạm vào cái thùng thuốc súng này.

Nhưng thân là đại học sĩ, bị người ta hỏi thế vẫn còn lòng tu sỉ, không biết giấu mặt vào đâu.

- Xin trả lời ta, các lão đại nhân.

Thấy Thẩm Mặc do dự không chịu trả lời, Hà Tâm Ẩn nghiến răng rít lên.

- Ta trả lời là được.

Thẩm Mặc khẽ thở dài, thẳng thắn nói:

- Chuyện trong thiên hạ, có việc làm được, có việc không làm được.

- Không làm sao biết không làm được.

Hà Tâm Ẩn không hài lòng với đáp án này.

- Chẳng làm cũng biết không được.

Thẩm Mặc bi ai nhìn hắn:

- Huynh có võ công cao cường, có thể đấm tan bia nát đá, nhưng ta hỏi huynh, huynh tự bóp cổ mình chết không?

-...

Hà Tâm Ẩn nghĩ:" Nói chuyện quái quỷ gì thế, tay ta có khỏe đến đâu bóp cổ mình cũng làm gì còn sức?"

- Huynh không trả lời tức là huynh biết không thể. Giống như thế, quyền lực của ta tới từ cái thể chế này, nếu ta làm tổ hại thế chế, nó sẽ vứt bỏ ta, ta sẽ mất đi quyền lực trong tay, bị bọn chúng đẩy vào mười tám tầng địa ngục.

Hà Tâm Ẩn không biết đối đáp thế nào, bóp tay kêu răng rắc:

- Có một số chuyện phải làm, dù biết không làm được vẫn phải làm.

- Nói đúng lắm, nhưng chuyện phải làm còn rất nhiều.

Thẩm Mặc gật đầu:

- Ta phải làm tốt những chuyện đó đã.

- Ví dụ?

- Ví như đánh đuổi Thát lỗ.

- Hừ tránh nặng tìm nhẹ.

Hà Tâm Ẩn khinh bỉ nói:

- Chuyện trong nước chẳng dám đụng vào, ngươi còn có tự tin đi đánh Thát Đát sao?


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.