Sau khi nghi thức truyền lư kết thúc, các tân khoa tiến sĩ liền bắt đầu các hoạt động du hành đường phố, quỳnh lâm yến, lập bia..
Quan viên tới dự lễ thì nối nhau thoái triều.
Ra khỏi Hoàng Cực mông, bốn vị nội các đại thần cùng các ti trị lang được các quan viên tiễn chân về nội các.
Thẩm Mặc và Trần Dĩ Cần đi cùng nhau, vừa nói được vài câu chúc mừng liền nghe đằng sau có người gọi:
- Trung đường xin dừng bước.
Thẩm Mặc quay đầu lại, không khỏi cười khổ:
- Lão Trần đi trước đi..
Trần Dĩ Cần đáp lại nụ cười thương hại, bỏ y lại phía sau.
- Chuyện gì?
Thẩm Mặc đứng lại hỏi.
- Xin hỏi trung đường đại nhân, vì sao tấu từ chức của hạ quan chưa được phê?
Hải Thụy mặt lạnh tanh.
- Từ chức? Chuyện này... Ta đã một khoảng thời gian không ở kinh thành.
Thẩm Mặc giả ngu một cách đàng hoàng:
- Ta không rõ chuyện này lắm.
- Hạ quan bắt đầu từ tháng mười một năm ngoái tới nay là nửa năm, dâng tới 9 bản tấu từ chức.
Hải Thụy không tin Thẩm Mặc không biết, nhưng đối phương là tể tướng, nói không biết thì là không biết, kiên nhẫn nói:
- Nhưng lại bộ mãi không phê, nói là nội các chưa duyệt, hạ quan lại tới tìm nội các, ai ngờ nội các nói, phải đợi Thẩm các lão về mới có thể phê chuẩn.
- Từ tháng 9 tới nay ta không chính thức tới trị ban.
Thẩm Mặc giang tay ra:
- Trong thời gian đó xảy ra quá nhiều việc, để ta về xem hẳng nói.
Nếu là trước kia Hải Thụy không thèm chấp y, nhưng chín lần dâng tấu, nếu vẫn không có kết quả sẽ thành trò cười, lại lấy ra một bản tấu nữa:
- Ở đây hạ quan có một bản, đại nhân phê luôn đi.
- Làm càn.
Thẩm Mặc thấy hắn cứ quấn lấy, khiến quan viên đứng lại xem, nghiêm mặt nói:
- Dù sao cũng là quan lớn, dù ông đã quyết đi, ta cũng không thể coi như trò chơi được.
Hải Thụy tịt ngòi, dù sao trước mặt bao người, Thẩm Mặc nói không sai, hắn không tiện phát tác, nhưng ương bướng nói:
- Vậy hạ quan và trung đường tới Văn Uyên các, đợi ngài phê duyệt.
Gặp loại cực phẩm thế này, Thẩm Mặc chỉ biết thở dài, nói:
- Thì đi.
Hai người vừa tới Văn Uyên các, có người đợi ở cửa nói:
- Các lão, thủ phụ mời tới chính sảnh họp.
Thẩm Mặc tỏ vẻ muốn giúp nhưng hết cách với Hải Thụy:
- Nếu không có việc gì tới trị phòng của ta đợi đi.
- Hạ quan suốt ngày không có việc gì.
Hải Thụy theo người kia tới trị phòng của y.
Thẩm Mặc chỉnh đốn y phục tới chính sảnh, thấy Lý, Trần, Trương đang ngồi đợi mình. Chỉ là lướt qua vị trí thủ phụ thấy Lý Xuân Phương, có cảm giác không quen.
Vị trí của Thẩm Mặc cũng đã chuyển tới chỗ thứ phụ..
Lý Xuân Phương khẽ hắng giọng một tiếng:
- Đây là lần đầu tiên bốn người chúng ta tề tụ năm nay, xem như là cuộc họp toàn thể nội các đi.
Ba người kia gật đầu tán đồng, hắn nói tiếp:
- Trong mấy tháng Thẩm các lão nam hạ, kinh thành xảy ra nhiều việc, chủ yếu là biến động nhân sự. Trước tiên là Từ các lão từ chức, bản nhân lên tướng vị...
Tới đó sắc mặt trở nên phức tạp:
- Nhưng ta nói trước, tài đức ta không đủ chấp chưởng thiên hạ, hiện giờ chẳng qua là quá độ, có thể nhường hiền bất kỳ lúc nào...
Đây đúng là tuyên bố nhậm chức tế tướng đuối nhất từ trước tới nay, làm sắc mặt ba người còn lại đều có chút quái dị... Thế này chẳng phải nói rõ có kẻ mang dã tâm tiếp tục tranh đoạt sao?
Lý Xuân Phương tâm tình không cao:
- Còn nữa, hiện giờ các bộ viện đa số đổi tân đường quan, vì thực hiện bình ổn quá độ, mong chư vị bổ thêm công sức ở lĩnh vực phân quản của mình.
Ba người lại gật đầu.
- Thứ ba là nội các chỉ còn lại bốn chúng ta, cần đình thôi thêm ba vị đại học sĩ khác lấp chỗ trống.
Đây cũng là điều hợp lý, tất nhiên không ai phản đối, Lý Xuân Phương nhìn Thẩm Mặc:
- Hiện giờ Thẩm các lão đã về, Trần tướng và Trương tướng có thể gỡ bỏ trọng trách xuống rồi.
Thẩm Mặc có thể cảm nhận được ác cảm của Lý Xuân Phương với mình, có điều cũng bình thường, đồng hương và sư đồ là hai phương thức kéo bè kết phái chủ yếu trên quan trường thời đại đó.
Đồng hương có thể hỗ trợ hưởng ứng nhau, sư đồ càng thân mật, một khi xác lập quan hệ. Học sinh phải tận lực chia sẻ lo lắng cho sư phụ, khi trưởng thành thì giải nạn cho sư phụ, sư phụ về hưu phải bảo vệ, hình thành loại quan hệ "phụ tử quan trường"
Mà ba năm mới có một kỳ thi lớn, mà nội các lại sói nhiều thịt ít, cho nên mỗi người chỉ đảm nhận chủ khảo một khóa, đây là quy củ không thể phá hoại, dù quyền lớn như Nghiêm Tung hay Từ Giai cũng thế...
Về phần Từ Giai tại sao có hai khóa học sinh Nhâm Ngọ, Bính Thìn? Vì khi đó ông ta là lễ bộ thượng thư chưởng quản hàn lâm việc, đồng thời thường xuyên giảng học, thế nên có đám học sinh Trương Cư Chính, Lý Xuân Phương.
Nói tóm lại, cả đời chỉ có cơ hội làm chủ khảo một lần, kết quả bị người ta mang hết tinh anh đi... Tin rằng ngươi nhất định cảm thụ được tâm tình cả Lý Xuân Phương vào thời khắc này.
Họp xong quay về, Hải Thụy quả nhiên vẫn ở đó đợi mình, lại nhìn bàn lớn bàn nhỏ kể cả ghế ngồi cũng xếp đầy công văn đợi phê duyệt, Thẩm Mặc vỗ đầu than:
- Ta đâu phải là Bàng Sĩ Nguyên, đừng hành hạ ta như thế..
Hải Thụy mặt vẫn lầm lì, dâng tấu lên:
- Đại nhân, giờ ngài đã xem được chưa?
Thẩm Mặc chỉ đành nhận lấy:
- Đây không phải chỗ nói chuyện, chúng ta tới phòng khác.
Vì thế hai người tới phòng khách, Thẩm Mặc mở tấu ra xem, Hải Thụy thì ngay ngắn ngồi đợi.
Thẩm Mặc xem rất chậm, chẳng phải vì y quan tâm tới bản tấu này như thế, mà là vì nghĩ cách thuyết phục Hải Thụy.Y không muốn để thanh thần kiếm trừ yêu diệt ma này đi, Đại Minh cải cách, cần dũng sĩ như Cao Củng, cầm trong tay thần kiếm cỡ này mới có thể mở ra thời cuộc mới.
Mình đẩy Cao Củng lên đài, thì phải cấp cho ông ta thần binh, nếu không chỉ uổng công. Cần phải giữ lại đợi Cao Củng về hãy nói, tin rằng Cao Túc Khanh lấy đại cục làm trọng, không so đo chuyện Hải Thụy mạo phạm trước kia.
Thấy Thẩm Mặc khép bản tấu lại đặt lên bàn, Hải Thụy hỏi:
- Trung đường có thể phê chuẩn rồi chứ.
Thẩm Mặc không trả lời ngay, chỉ nhìn hắn.
Hải Thụy mở to mắt nhìn lại, đầy vẻ kiên quyết.
Nhìn nhau chốc lát, cuối cùng Thẩm Mặc lên tiếng:
- Trong tấu của huynh có câu, " ta vốn ngư tiều chốn hoang dã", nếu ta không nhớ nhầm đây là thơ của Cao Thích.
Hải Thụy ghét nhất thói giả dối trên quan trường, thấy Thẩm Mặc không trả lời mình, mà nói chuyện thi từ gì đó, tức thì bực mình. Nhưng hắn cũng biết tâm tình đối lập không giải quyết được vấn đề, đành kiên nhẫn đáp:
- Vâng.
- Huynh trích dẫn rất thích hợp, Cao Thích là vị quan yêu dân, đây là bài thơ ông ta làm lúc là huyện lệnh.
Thẩm Mặc ngâm:
- Ta vốn ngư tiều chốn hoang dã, cả đời chỉ là kẻ du nhàn. Bỗng được cuồng ca trong nhà cỏ, thành viên tiểu lại chốn phong trần. Chỉ là phận nhỏ vô tích sự, cửa quan trăm việc chẳng được chi. Nhìn thấy quan trường tim muốn nát, roi quất thứ dân lòng sầu bi...
Đọc xong hỏi:
- Đây là tiếng lòng của huynh phải không?
Hải Thụy từ ánh mắt đồng tình đó, lập tức nhận ra người này hiểu được mình, nhất là y đem mình so với Cao Thích, ý đầu ở "ghét quan", phá đề ở "yêu dân", sắc mặt hòa hoãn hơn:
- Trung đường quá khen rồi.
- Không phải quá khen, ít nhất tấm lòng của huynh với bách tính không hề kém Cao Thích.
Thẩm Mặc khẩn thiết nói:
- Hải Cương Phong là lương tâm của Đại Minh, chỉ có huynh mới làm lề thói ngay thẳng lại, là tấm gương cho người đọc sách thiên hạ, huynh không thể từ quan được.
Thì ra muốn lập mình làm gương, có lẽ đây là lý do thực sự đối phương không cho mình đi, Hải Thụy nhất thời không biết nói gì.
- Đa đã lệnh phủ Quỳnh Châu, phụng dưỡng ổn thỏa lão phu nhân, triều đình sẽ không cho một vị quan tốt rời đi.
Hải Thụy thấy y tỏ ra kiên quyết, hít một hơi nói nhỏ:
- Trung thừa hẳn là biết "thương lang chi thủy"...