Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 372: Kẻ Yếu Nhưng Dũng Là Kẻ Mạnh, Kẻ Mạnh Nhưng Hèn Là Kẻ Yếu (2)

Chương 372: Kẻ Yếu Nhưng Dũng Là Kẻ Mạnh, Kẻ Mạnh Nhưng Hèn Là Kẻ Yếu (2)




Dịch: lanhdiendiemla.

Đối với rất nhiều người mà nói, chẳng qua đây là một đề tài nghị luận bình thường, chẳng có gì phải lấy làm lạ.

Nhưng trên đời này phàm những lời có góc cạnh, đều đâm vào tim gan một số người, vì thế bị ghi hận.

Quá hiển nhiên câu nói này có góc cạnh, thật không may, nó đâm vào cái thứ Gia Tĩnh hoàng đế kỵ húy nhất. Bất kể không một ai thừa nhận, Gia Tĩnh đều cho rằng mình là quân chủ trùng hưng lại Đại Minh, anh minh trí tuệ lại càng khắc họa chân thực bản thân, cho nên không cần ai phải xúi vào, liền cho rằng hai vị tiền bối "Hán Vũ", "Đường Hiến" là ám chỉ trẫm.

Thế là chết người rồi, vì Gia Tĩnh đế không chỉ cùng nghề với hai vị kia, còn có cùng sợ thích -- Đều ham mê tu luyện. Thế này chẳng phải chỉ hòa thượng mắng trọc đầu sao? Nguyền rủa hoàng đế uống thuốc mà chết, chửi hoàng đế dùng "phỉ nhân Nghiêm Tung" cuối đời không giữ nổi thân sao?

Cơn giận này không phải tầm thường, không ngờ trực tiếp hạ chỉ cho Trần Hồng, sai Đông Xưởng bắt Lý Mặc quy án! Mới có cảnh trên ở thọ yến.

Lý Mặc không còn gì để nói, nhìn quý môn sinh của mình, các quan viên cũng nhìn Lục Bỉnh, hi vọng ông ta nói đỡ, ít nhất không để Lý Mặc bị bắt trên lễ mừng thọ. Như thế cho dù cuối cùng không có việc gì thì thể diện của Lý Thời Ngôn cũng vứt hết rồi.

Nhưng Lục Bỉnh im lặng hồi lâu, cuối cùng ấp a ấp úng nói:

- Sư phụ đi theo bọn họ trước đi, học sinh sẽ vào cung ngay để xin chỉ thị hoàng thượng.

Vương Khương không nhịn được nói:

- Vào cái chốn đó của Đông Xưởng thì còn mạng mà ra nữa sao?

Ý ông ta là, Lục đô đốc ông trước tiên áp chuyện này xuống, vào cung xin bệ hạ châm chước, ít nhất cũng tranh thủ chuyển sang chiếu ngục của Cẩm Y Vệ, tránh chết oan.

Nhưng Lục Bỉnh không đáp lại, mặc dù ông ta hiểu ý của Vương Khương, nhưng hiện giờ hoàng đế vòng qua ông ta bắt người, hiển nhiên là muốn mình tránh đi, thậm chí có khả năng giận lây ông ta, vì ông ta xưa nay luôn bảo vệ che chở cho Lý Mặc.

Đương nhiên nếu đổi lại là người cương liệt, sẽ nhận lấy việc này, nam tử đại trượng phu, có việc nên làm có việc không nên làm, không thể trơ mắt ra nhìn sư phụ xảy ra chuyện mà không cứu.

Nhưng Lục Bỉnh bản tính là người ngoài cứng trong mềm, trong lòng ông ta không có khí thế quyết liệt đó, lời giữ sư phụ lại ra tới miệng liền nuốt ngược vào, chỉ hung hăng uy hiếp Trần Hồng:

- Không được làm khó sư phụ của ta.

Trần Hồng tất nhiên vâng vâng dạ dạ, nhưng lại thầm coi thường Lục Bỉnh, nghĩ:" Xem ra có trứng hay không có trứng cũng chẳng khác gì." Từ đó trở đi không sợ Lục Bỉnh nữa, bắt đầu nảy ra ý đấu đá với Cẩm Y Vệ, đương nhiên đó là chuyện sau này rồi.

Trần Hồng dẫn Lý Mặc đi, Lục Bỉnh cũng vội vã đi theo.

Chính chủ đi rồi, cả đám khách thành chim không đầu.

Rượu chẳng còn ai uống, mỳ thọ làm xong cũng chẳng ai ăn, mọi người đều có cảm giác, lần này Lý Mặc lành ít dữ nhiều rồi, cho dù cuối cùng có thể vượt qua nguy hiểm, sợ rằng huy hoàng hôm qua không còn quay lại nữa.

Cho nên người có liên quan tới ông ta đều nghĩ phải bảo vệ mình ra sao; người có thủ với ông ta thì nghĩ tìm kiếm tội danh ông ta thế nào để dâng sớ công kính; người chẳng liên quan gì cũng phải nghĩ tự giữ lấy thân.

Nhưng bất kể là đảng nào, phái nào đều đang nghĩ tới một chuyện... Biến cố này sẽ gây tác động với thế cục triều đình ra sao?

Lúc này Nghiêm Thế Phiên vẫn ngồi xem náo nhiệt đứng dậy, hắn một tay nâng chén rượu, con mắt duy nhất ngạo nghễ nhìn mọi người quanh đó, khiến ai ấy rụt cổ lại rồi mới cười lớn:

- Các vị, lẽ trời vằng vặc, báo ứng rõ ràng. Lý Thời Ngôn ác giả ác báo, hôm nay cuối cùng cũng bị hoàng thượng hỏi tội, đúng là đáng chúc mừng, nào chúng ta cùng uống chén này.

Nói rồi ngửa đầu uống rượu, sau đó xoay miệng chén về phía mọi người, gằn giọng quát:

- Uống.

Đối với người ngoài Nghiêm đảng, việc này chẳng khác gì cưỡng gian, đám Vương Khương đồng đảng của Lý Mặc sao chịu nổi xỉ nhục nhường đó, phẫn nộ phất tay áo bỏ đi.

Nhưng tuyệt đại bộ phận quan viên còn phải kiếm sống ở kinh thành, hiện giờ Lý Mặc thất thế đã thành kết cục định sẵn, không còn ai kiềm chế được Nghiêm đảng nữa, ai dám đắc tội với tiểu các lão có thù ắt báo? Đành rầu rĩ nâng chén, nhục nhã uống vào.

Có một số thanh niên cương liệt, nhất quyết không uống, Nghiêm Thế Phiên có trợn toét mắt cũng vô dụng.

Lúc này mới thấy sự sáng suốt của đám Thẩm Mặc, ngồi trong góc xa khuất nhất, có uống hay không cũng chẳng ai biết.

Ai ngờ còn chưa xong, Nghiêm Thế Phiên nói tiếp:

- Nếu như đã uống là tán đồng quan điểm của bản quan, vậy ngày mai chư vị dâng tấu đàn hặc Lý Thời Ngôn đi.

Nói xong nhe hàm răng trắng ởn, uy hiếp:

- Nếu ai không viết thì là đồng đảng của lão ta.

Nói xong ném chén rượu xuống đất vỡ tan tành, dẫn đám chó săn, cười cuồng dại rời đi.

Hắn vừa mới đi các quan còn ngồi lại sao được? Chớp mắt một cái, trong ngoài Lý phủ chỉ còn lại cơm thừa rượu cặn, khung cảnh hỗn độn, và một đám quan viên lại bộ như chó nhà tang thôi. Nhưng bọn họ là người theo Lý Mặc chỉnh Nghiêm đảng nửa năm, hiện giờ lão đại ngã ngựa, tới lúc công thủ đảo lộn, bọn họ đành gặp xui xẻo theo.

Xe ngựa đầu ngõ chỉ có hai người Thẩm Mặc Từ Vị. Nhìn phủ thượng thư vừa rồi còn người xe nườm nượp, lại nhìn đám quan viên lại bộ chớp mắt đã hồn xiêu phách lạc, thở dài nói với Từ Vị:

- Giờ đã biết thế nào là lợi hại chưa?

Từ Vị mặt rầu rĩ:

- Từ sau này trở đi còn ai có thể chống lại bọn chúng?

- Cho nên chúng ta đàn áp khí thế của bọn chúng xuống.

Thẩm Mặc hạ thấp giọng, nói kiên quyết:

- Gậy ông đập lưng ông đi.

- Không sợ sau này truyền ra thanh danh không tốt à?

- Giương cao cờ chính nghĩa, đệ chẳng ngán ngại gì.

Thẩm Mặc cười he he:

- Yên tâm đi, đánh cho Triệu Văn Hoa tàn phế, thanh danh chúng ta chỉ có lên, không giảm.

- Được rồi, bọn chúng đã biểu diễn xong, đến lượt chúng ta lên sân khấu.

Từ Vị cười khẽ, hỏi:

- Khi nào ra tay.

- Không cần gấp.

Thẩm Mặc lắc đầu:

- Chuyện này huynh không thể dính vào quá sâu, nếu không sẽ khiến người ta nghi ngờ.

Nói rồi nghiêm mặt lại:

- Bất kể vào lúc nào, bảo tồn bản thân luôn quan trọng hơn tiêu diệt kẻ địch.

- Vậy đệ chuẩn bị để ai ra mặt?

Từ Vị hỏi.

- Tất nhiên là sẽ có người thôi. Chúng ta phải học tập Nghiêm các lão, không ra tay thì thôi, đã ra tay là phải đánh chết ngay.

~~~~~~~~

Ngày hôm sau ở Vô Dật điện, Thẩm Mặc nhìn thấy bản sau tấu chương Nghiêm Tung dùng danh nghĩa Triệu Văn Hoa đàn hặc Lý Mặc, bên trên có ba tội danh.

Thứ nhất phỉ báng thánh thượng, chính là đề mục khảo thí cát sĩ hàn lầm viện, câu "Hán Vũ, Đường Hiến trí tuệ sâu xa làm quốc thịnh; tuổi già dùng phỉ nhân mà bại", chỉ trích Lý Mặc có ý phỉ báng, tội không thể tha.

Thứ hai là ý đồ dùng đồng hương lật ngược vụ án Trương Kinh.

Thứ ba là quấy nhiễu dũng người tổng đốc Giang Chiết, khiến cho kẻ được dùng không ra sao, đông nam lầm than, giặc Oa ngông cuồng, đem tội giặc Oa chưa bị diệt đổ lên đầu Lý Mặc.

Nguyên văn tấu chương của hắn là:" Thần nhận trọng trách của hoàng thượng, khiến người ghen ghét. Chỉ phụng lệnh về kinh được mấy ngày, khiến cho đốc phủ không còn ai, gây ra thất bại hôm nay, đều là tội của Mặc, hận thần đàn hặc đồng hương Trương Kinh, nên báo thù tư. Thấy thần lại hặc Tào Bang Phụ, lại sai cấp sự trung Hạ Tôn đổ tội lên thần và Tôn Hiến, giữ đồng đảng Tào Bang Phụ. Tổng đốc Chiết Trực không dùng Tôn Hiến, mà dùng Vương Cáo, vậy thì đông nam lầm than, khi nào mới hết? Lo lắng của bệ hạ khi nào mới được giải? Tội Mặc không thể cãi. Bệ hạ xóa tội dùng lại Mặc, nhưng không biết làm việc lo cho nước, toàn mang lòng riêng, dám cả gan phỉ báng, thần giận không sao kể xiết..."


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch