Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 374: Cái Chết Của Lý Mặc (2)

Chương 374: Cái Chết Của Lý Mặc (2)




Dịch: lanhdiendiemla.

Có nhà buồn thì có nhà vui, Nghiêm đảng tất nhiên là vênh vang đắc ý, trong đó kẻ cuồng ngạo nhất là Triệu Văn Hoa. Mặc dù trí tuệ của hắn không đủ để thiết kế âm mưu hiểm ác trí mạng đó, nhưng dù sao tấu chương kia cũng ký tên hắn! Qua tấu sớ đó, vừa thanh trừ được Lý Mặc lại tẩy rửa được tội danh của mình, xóa bỏ nghi ngờ của hoàng đế. Có lại đượng sự tin tưởng của Gia Tĩnh, Triệu đại nhân sao không vui cho được.

Hơn nữa Nghiêm các lão nói, bệ hạ có ý lại cho hắn nam hạ, đề đốc Giang Nam chỉ đạo công tác của Hồ Tôn Hiến, mặc dù trước kia hắn không lóc đòi về kinh thành. Nhưng lúc này khác lúc kia kia, Nghiêm đảng hiện nay đã "nhất thống giang hồ", không còn lo lắng ai uy hiếp hắn nữa, không còn ai cáo trạng hắn nữa, tới đông nam có thể muốn làm gì thì làm không phải lo, tất nhiên là sướng hơn ở kinh thành làm con ngoan rồi.

Mang giấc mộng xuân Giang Nam, Triệu bộ đường lòng phơi phới ra khỏi thư phòng cha nuôi, nhìn thấy Lý Bổn cùng viên quan nhỏ tướng mạo xấu xí đang đợi bên ngoài.

Chắp tay với Lý Bổn xong, Triệu Văn Hoa cười hỏi:

-Lão Lý, đây là ai thế?

Lý Bổn lắc đầu:

- Không biết nhau.

Rồi quay sang viên quan mặt mày đen đủi hỏi:

- Quý tích của các hạ là?

Quan viên đó hành lễ nói:

- Hồi bẩm đại nhân, hạ quan tân chủ sự Vũ Tuyển ti binh bộ Dương Kế Thịnh.

Mặc dù là viên quan quan nhỏ phó ngũ phẩm, nhưng vẫn làm hai vị quan lớn nhất thẩm mắt sáng lên. Quản thăng tiến của quan văn là Văn Tuyển ti của lại bộ, quản thăng tiến của quan võ là Võ Tuyển ti của binh bộ. Tên ngốc nào cũng biết đó là vị trí béo bở hàng đầu. Hơn nữa võ tướng bớt xén quân lương, ăn biên chế trống còn tàn bạo mặt dày hơn cả quan văn, cho nên nói chủ sự Võ Tuyển ti là chủ sự béo bở nhất của lục bộ, tin rằng không ai phản đối.

- Võ Tuyển ti.

Triệu Văn Hoa thầm nghĩ:" Chắc là đến biếu xén." Liền nói:

- Ngươi nên đi tìm tiểu các lão, thư phòng ông ấy ở viện tử sát vách.

Dương Kế Thịnh lấy ra một bản danh sách nói:

- Là Nghiêm các lão gọi hạ quan tới.

Vừa thấy là người cha nuôi muốn gặp, Triệu Văn Hoa không nhiều chuyện nữa, phất tay nói:

- Vậy vào đi, gặp lại sau.

Câu cuối là nói với Lý bổn.

~~~~~~~~~

Nghiêm Tung gặp Dương Kế Thịnh trước, chẳng phải vì muốn mượn cơ làm nhục Lý Bổn, ông ta đã sai Nghiêm Niên ra nói với Lý Bồn:" Chuyện của chúng ta rất quan trọng, đợi lão phu đuổi tên tiểu tử kia đi rồi hẵng nói."

Trong thư phòng Dương Kế Thịnh sau khi hành lễ xong liền ngồi ngay ngắn, im lặng đợi Nghiêm Tung lên tiếng.

Không hề có cảnh con ngoan cảm tạ ơn đức, ngay cả một câu cám ơn cũng chẳng có, điều này làm Nghiêm các lão hết sức thất vọng. Vì Dương Kế Thịnh do một tay lão đề bạt lên.

Dương Kế Thịnh xuất thân tiến sĩ năm Gia Tĩnh thứ hai mươi sáu, khoa đó trạng nguyên là Lý Xuân Phương, cùng với Trương Cư Chính, Ân Sĩ Chiêm, Lý Xuân Phương, một đám người định sẵn sẽ làm nên sự nghiệp lưu danh sử sách.

So với những người đó, Dương Kế Thịnh gần như chẳng có chỗ nào đáng nói, xuất thân ba đời bần nông, đồng tiến sĩ tam giám, trông cũng khó coi, văn tài bình thường, càng chẳng có tiền đồ xa rộng.

Điều duy nhất hơn hắn được, là vì hắn từng ngồi trong chiếu ngục. Vì trước kia phản đối buôn bán với Yêm Đáp, đối đầu với Cừu Loan mà bị vào ngục, bị đánh đòn, biếm quan đày đi biên cương xa xôi.

*

chiếu ngục là quan viên bị hoàng thượng hạ chiếu bắt giam. Cho nên gọi là chiếu ngục, kiểu như nhà tù chính trị, thời Minh nó nằm trong Cẩm Y Vệ.

Về sau Cừu Loan rớt đài, tất cả những người phản đối ông ta đều giành lại được cuộc đời, Dương Kế Thịnh cũng không ngoại lệ, quan phục nguyên chực tri huyện, sau đó thăng lên làm chủ sự hộ bộ nam kinh, một tháng trước lại thăng lên làm viên ngoại lang hình bộ.

Trở về kinh thành báo danh với hình bộ, người ta hết sức ghen tị nói chắn đổi chỗ rồi, tới binh bộ làm chủ sử Võ Tuyển ti.

Võ Tuyển ti được gọi là "vừa nhàn vừa béo", béo tới chảy mỡ.

Dương Kế Thịnh chẳng hề có bối cảnh, sở dĩ có được chức vị này là vì được tiến cử.

Nghiêm các lão sở dĩ tiến tử hắn, nguyên nhân chủ yếu vì người này thanh danh không tệ. Trải qua nửa năm hành xác xương máu, Nghiêm các lão quyết tâm làm lại hình tượng của mình, nâng đỡ mấy quan viên có danh dự làm "mặt tiền".

Hơn nữa người này từng phản đối Cừu Loan, mà Cừu Loan là kẻ địch trong quá khứ của Nghiêm các lão. Trong mắt Nghiêm Tung, kẻ địch của kẻ địch là bạn, cho nên lão ta cho rằng lấy chức vị và lợi ích ra mua chuộc người này, có thể thàn người sử dụng được.

Cho nên lúc này Nghiêm các lão thất vọng chẳng có gì mà lạ.

Mặc cho lão ta nói bóng nói gió, ám thị có mình mới c hắn hôm nay, Dương Kế Thịnh vẫn như khúc gỗ, chẳng hề đáp lại. Nghiêm Tung mau chóng mất đi hứng thú, phất tay bảo hắn lui xuống, thầm nghĩ:" Chẳng trách hoàng thượng không thích trực thần, những kẻ này chẳng hiểu phép xã giao."

Lão ta không biết rằng kẻ ấy đâu chỉ đơn giản là không biết xã giao? Trong danh sách kẻ thủ của hắn, con ma Cưu Loan chỉ xếp hàng thứ hai, kẻ thù thứ nhất vĩnh viễn thuộc về Nghiêm các lão.

Muốn hỏi hai người này có thù gì ư? Không có thù riêng, chỉ có công phẫn.

Gọi người này vào kinh đúng là tự chuốc lấy phiền toái.

~~~~~~~~~~

Nghiêm các lão không có mắt tiên tri, không ngờ tới sẽ phiền phức thế nào, nếu không khẳng định trực tiếp khiến Dương Kế Thịnh biến mất trên đời.

Thu thập lại tâm tình, lão ta mời Lý Bổn vào. Lý Bổn là người Dư Diêu Thiệu Hưng, tiến sĩ năm Gia Tĩnh thứ mười một.

Ông ta vào nội các sau khi Hạ Ngôn mất mạng, bao nhiêu năm dưới uy của Nghiêm Tung, sớm đã phục sát đất, bảo sao nghe vậy, không hề dám trái ý một chút nào.

Sau khi hàn huyên vô vị, Nghiêm Tung nói mục đích tìm ông ta, muốn ông ta dâng thư xin kinh sát.

Lý Bổn cả kinh:

- Hiện giờ đã là tháng chín rồi, chớp mắt là năm mới qua đi, rồi kinh sát theo thông lệ, có cần tốn công vậy không?

- Có.

Nghiêm Tung gật đầu, nhưng không nói nguuyên nhân. Lão ta rất hiểu Gia Tĩnh đế, nếu như không nhân cơ hội hoàng đế đang thịnh nộ để tạo thành chuyện đã rồi. E rằng qua một thời gian, hoàng đế nguôi giận, nghĩ lại sẽ tìm lại bộ thượng thư khác đối đầu với lão ta, tới khi đó mới nghĩ thanh trừ kẻ khác phái, bồi dưỡng lại vây cánh thì có càng thêm khó.

Đương nhiên sở dĩ nóng vội như vậy là vì nửa năm qua Nghiêm mất máu quá nhiều, cần khôi phục lại nguyên khí.

Lý Bổn chỉ là con rối, không cần nói rõ với ông ta, Nghiêm Tung lấy một bản tấu trên bàn, đưa cho Lý Bổn:

- Ông mang về xem đi, không có vấn đề thì chép lại dâng lên, hoàng thượng sẽ chuẩn tấu, lại còn khen ông nữa.

Lý Bổn biết Nghiêm Tung chỉ mượn chức vụ của mình thôi, không còn cách nào khác hành lễ rời đi.

Ngày hôm sau Gia Tĩnh đế nhìn thấy tấu sớ của Lý Bổn, thỉnh cầu khảo sát cửu khanh hai kinh, đường quan cùng tổng đốc tuần phủ. Triều Minh, đốc phủ danh nghĩa đều là kinh quan, chẳng qua là phái trường kỳ tới địa phương mà thôi.

Trên tấu sớ đó viết:" Gần đây có kẻ làm việc ( ý Lý Mặc) dùng người trong ngoài, không quan tâm tới phù hợp hay không, chỉ thích ai dùng người đó, thiên vị ăn đút, lấy cho đầy vị trí. Khiến cho nam bắc đều loạn. Làm thánh ý của bệ hạ bị thay đổi, thần nghe thấy thấy lề thói thay đổi, sâu mọt không trừ, cỏ lành không sinh. Nên thần nguyện mang sức trâu ngựa, góp phần giải ưu cho thánh thượng..."

Bản tấu sớ này kỳ thực là tác phẩm của Nghiêm Thế Phiên, đem mũi mâu chỉ vào quan lớn áo đỏ hai kinh mười ba tỉnh, ý định bài trừ kẻ khác phái quá rõ ràng. Nhưng khéo léo kéo Lý Mặc vào, nói triều đình trước đó rối loạn vì Lý Mặc dùng người không khách quan, toàn kẻ vô dụng.

Tức thì làm Gia Tĩnh đế đang trong cơn giận dữ tin ngay cách nói thối tha đó, còn khen Lý Bổn "trung thành báo quốc", sai ông ta toàn quyền làm việc này.

Vì thế Lý Bổn chia hơn một trăm quan viên trong triều ra làm ba cấp, thưởng đẳng hai tám người đám Ngô Bằng Triệu Văn Hoa...; trung đẳng bảy mươi người, Mậu Khanh, Từ Lý Tường; hạ đẳng mười lăm người, là Nam Kinh lại bộ thượng thư Dương Hành Trung, lễ bộ thượng thư Mã Toàn, binh bộ thị lang Vương Khương, hữu bộ thị lang Trịnh Đại Đồng.. Trong đó có một nửa là do Lý Mặc đề bạt lên, còn lại là người cương trực không chịu theo Nghiêm đảng.

Lý Bổn trước kia chưa từng quản lại bộ, hiện giờ chẳng qua mới chỉ tiếp quản vài ngày mà thôi, làm sao trong thời gian ngắn tìm hiểu rõ ràng được hơn một trăm viên quan? Chuyện này chẳng có gì ảo diệu, chẳng qua phụng lệnh hành sự mà thôi.

Nhưng không phải lệnh của Gia Tĩnh, mà là lệnh của Nghiêm Tung.

Theo luật thượng đẳng thăng tiến, trung đẳng lưu chức, hạ đẳng giáng chức. Nếu như Gia Tĩnh phê chuẩn danh sách này thì từ nay trở đi thiên hạ không ai dám tranh đấu với Nghiêm Tung nữa...


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch