WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 387: Kết Hôn (1).

Chương 387: Kết Hôn (1).




Dịch: lanhdiendiemla.

Ngày mùng 7 tháng 12 năm Gia Tĩnh thứ 35, ngày lành hoàng đạo.

Mặc dù cách năm mới rất xa, nhưng trong thành Thiệu Hưng lại có cảnh tượng tưng bừng đèn hoa giăng giăng, náo nhiệt chặt kém gì năm mói.

Nhưng khác với ngày ngày tết của tất cả mọi người, năm nay mọi người toàn bộ chung vui vì một hôn lễ. Niềm kiêu ngạo của già trẻ Thiệu Hưng, Trạng Nguyên lục thủ vô tiền khoáng hậu, đồng tri Tô Châu kiêm nhiệm Giang Nam thị bạc đề cử ti đè cử, Thẩm Mặc Thẩm Chuyết Ngôn hôm nay sẽ cưới Ân gia đại tiểu thư làm vợ.

Hơn nữa hoàng đế còn ban cho nghỉ phép cướp vợ, phủ Thiệu Hưng cùng với hai huyện trực thuộc nhất tề động viên, chuẩn bị từ mấy ngày trước. Có người sẽ hỏi, chẳng qua là kết hôn thôi mà, cần gì phải làm rùm beng như thế? Xin thưa, vì người tới chúc mừng quá nhiều..

Trước tiên là nói về mặt quan viên, quan viên hai tỉnh Giang Chiết, từ tổng đốc Hồ Tôn Hiến, Chiết Giang tuần phủ Nguyễn Ngạc trở xuống, tới hai mốt tri phủ, còn huyện lệnh hơn một trăm năm mươi người. Phía quên đội đứng đầu là Du Đại Du và Lô Thang có hai mấy vị đại tướng, trên ba mươi vị thái giám thủ bị, chức tạo, trấn thủ, do Hoàng Cẩm đứng đầu...v..v..v riêng những người này và tùy tùng đã có tới hai ba nghìn người.

Nhưng đó chưa phải là phần lớn, còn có hương thân đại hộ hai tỉnh Chiết Giang, thậm chí cả từ Sơn Đông, Sơn Tây, Phúc Kiến cũng chạy tới chúc mừng, lên đến hơn năm trăm hộ... Thêm vào tùy tùng, có tới bốn năm nghìn người.

Quái dị nhất là không biết từ đâu chui ra mười mấy người Tây Dương tóc vàng mắt xanh. Nhưng mà mục đích của bọn họ thì rất dễ thấy, đều nắm vào cái danh thị bạc đề cử ti đề cử của Thẩm Mặc mà tới.

Cuối cùng thêm vào thân bằng hảo hữu, danh nhân trong tỉnh phải tới nghìn bàn tiệc, không tính số lẻ.

Muốn tổ chức một bữa tiệc lớn như thế, chắc chắn là phải nhờ tửu lâu làm. Đối với tửu lâu trong thành Thiệu Hưng nói thì đúng là một chuyến làm ăn hời, nhưng khi trong phủ nói với lão bản các tửu lâu thì người này nhìn người kia, mắt tròn ngó mắt dẹt, chẳng ai dám tiếp nhận.

Làm một trăm bàn tiệc đã là cực hạn rồi, giờ con số đó lớn hơn mười lần, lại bao nhiêu quan cao quý nhân như vậy, có sơ xuất gì thì ai gánh vác nổi? Độ khó đâu phải chỉ tăng thêm mười lần?

Nhưng đây không phải là thỉnh cầu mà là mệnh lệnh, muốn hay không cũng phải làm.

Không còn cách nào khác, lão bản của mười mấy tửu lâu liên thủ với nhau nhận lấy việc này, đồng thời tiến cử một lão bản tên Sài Thủ Lễ, phụ trách tổ chức phối hợp.

*

nhắc: Sài Thủ Lễ là lão bản tổ chức đón khâm sai cho nhà họ Thẩm.

Trước tiên là vấn đề nơi tổ chức, một nghìn bàn tiệc, bất kể nhà ai cũng không chứa nổi, chỉ đành tạm dọn quảng trường trước miếu Thành Hoàng, bày tiệc ở đó.

Phương diện bàn ghế cũng là một vấn đề, cho dù có vét sạch tửu lâu thành Thiệu Hưng cũng chỉ kiếm đựoc bảy tám trăm bộ bàn ghế, vậy là chỉ đành tới từng nhà từng hộ mượn, khó khăn lắm mới gom nổi một nghìn bộ.

Sau khi chuẩn bị được đầy đủ nồi niêu xoong chảo, nhưng lại phát hiện ra đầu bếp quá ít, chỉ đành mời một trăm đầu bếp bốn phủ lân cận, còn thêm hơn một nghìn phụ bếp mới giải quyết được vấn đề nhân thủ.

Còn về vấn đề nguyên liệu nấu ăn, từng thuyền từng thuyền chở dê bò lợn heo rau củ quả từ các nơi trong toàn tỉnh đi tới bến tàu trước miếu Thành Hoàng rỡ xuống, chế thành các loại nguyên liệu ngay tại chỗ, đợi tới ngày đó sử dụng.

May là không phải mùa hè.

Tới sáng sớm ngày mùng bảy, bến tàu bận rộn tíu tít, biến thành một cái nhà bếp siêu lớn.

Bắt đầu từ sáng khách khứa đã lục tục kéo nhau tới rồi, cách thời gian ăn cơm còn sớm lắm, nhưng không thể để người ta đợi xuông được, cho nên những đoàn kịch Côn Sơn bắt đầu í a í ới hát hò, giải sầu cho khách.

Đại khái là vào gần trưa các đại nhân vật mới tới, Hồ Tôn Hiến, Nguyên Ngạc cùng các vị bố chính sứ, án sát sứ, tri phủ xuất hiện. Gần vạn người đồng loạt chào hỏi, ai nấy ngồi xuống rồi tri huyện Hội Kê mặc áo mới tinh cao giọng hô vang:

- Khai tiệc.

Những phụ bếp tiểu nhị liền bê từng chiếc hộp dài, đặt từng món bánh lên bàn tiệc, nhưng những thứ này chủ yếu làm cho đẹp mắt thôi. Mặc dù hôm nay mặt trời chiếu rọi, mặc dù mùa đông Thiệu Hưng không quá lạnh, nhưng dù sao cũng là mùa đông rồi, ai muốn ăn mấy thứ lạnh bụng, đều mong chờ thức ăn nóng hổi mang ra.

Kỳ thực tiếng "khai tiệc" vừa mới hồ lên, những đầu bếp đã đợi từ sớm như binh sĩ nhận được mệnh lệnh, lập tức ào ào phùng phùng cho nguyên liệu vào nồi vào xoong, xào nấu rang nướng, chớp mắt một cái, từng khay cung cấp thức ăn bốc khói nghi ngút tuôn ra như suối.

Vì cấp bậc khách khứa khác nhau, cho nên thức ăn cũng khác nhau, lần này có mười bàn vây cá thượng đẳng, năm mươi bàn vây cá trung đẳng; trăm bàn vây cá hạ đẳng; tiếp đó thì không có vây cá chỉ có hải sâm bào ngư; cấp thấp nhất thì chỉ có bào ngư thôi.

Vật liệu dùng cho mỗi bàn tiệc khẳng định có khác biệt, nhưng vẫn là tài nghệ đầu bếp quyết định cấp bậc của bàn tiệc. Lấy thứ vây cá quý nhất làm ví dụ, hạ đẳng là món " thúy cái vây cá", trên một cái khay lớn, bên trên bày một lớp chỉnh tề vây cá dài bốn tấc, dưới là thịt gà, thịt lợn, cùng rau xanh lót nền, chẳng được ngon miệng cho lắm, rõ ràng bản thân đều bếp chưa từng làm vây cá, chỉ bắc chước theo món ăn nguội.

" đại bài vây cá" của trung đẳng thì tốt hơn rất nhiều, vây cá bên trên được xưng là cực phẩm, hiển nhiên là làm từ tay các đầu bếp chuyên nấu món vây cá.

Còn về vây cá cung ứng cho các đại nhân bàn chính, mặc dù cũng là "thúy cái vây cá", nhưng từ nguyên liệu cho tới chế biến đều khác biệt hoàn toàn! Chọn loại vây cá nhỏ, dùng hầm với cánh trứng gà trên lửa nhỏ, đủ chín rồi bọc cả bào ngư, chân giò, rưới mỡ gà đưa lên nướng. Chừng một canh giờ mới phủ lá sen lên trên cho vào lồng hấp, hấp chừng một khắc lại lấy lá sen khác phủ lên mang tới bàn, đó mới là "thúy cái vây cá" chân chính.

Có điều loại thức ăn này cũng phải có đầu bếp danh tiếng làm, cũng chỉ có những vị khách tôn quý mới được thưởng thức.

Tân lang quân Thẩm Mặc trên mũ ô sa g bông hoa đỏ lớn, cùng cha mặc triều phục lục phẩm, đi kính rượu từng bàn bắt đầu từ bàn tiệc chính, mặc dù không cần uống rượu, nhưng đi hết trăm bàn, hai cha con cũng nhũn cả chân, đầu óc váng vất.

Thẩm Hạ có thể về nhà trước nghỉ một lúc, nhưng Thẩm Mặc thì không được, vì mùa đông ngày ngắn, nhìn mặt trời còn một canh giờ nữa là xuống núi, y phải tranh thủ thời gian đi đón tân nương.

Tại sao lại đi đón vào lúc này? Vì hiện giờ là hoàng hôn! Bởi vì "hôn" trong "hôn lễ" kỳ thực là chữ khác, nhưng lấy "hôn" trong hoàng hồn mới là chính xác, vì hoàng hôn là khi âm dương giao thoa, nam nữ kết hợp là thuận ý trời, đại cát đại lợi, cho nên phải gọi là hôn lễ.

Mà hôn trong hoàng hôn là chóng mặt, mê muội, bất tỉnh... Thế đấy.

Bên này Thẩm Mặc mặt triều phục đỏ tươi đầu óc vàng vất dẫn đội ngũ đón dâu thổi kèn đánh trống xuất phát, bên phía Ân gia cũng là một cảnh hỗn loạn... Chỉ có trong tú lâu của Nhược Hạm là yên tĩnh.

Vì vừa rồi Nhược Hạm bái tế vong mẫu, không tránh khỏi khóc nức nở một hồi, cô cô cửu mụ bên cạnh khó khăn lắm mới khuyên được:

- Chúng ta phải nhanh lên một chút, giờ lành sắp tới rồi.

Nhược Hạm gật đầu, lau khô nước mắt, hai mắt vẫn còn đỏ hoe, nói:

- Làm phiền mọi người.

Ngày hôm đó với tân nương tử mà nói là phải khóc, không khóc không hiếu thuận, cho nên khóc xưng húp mắt lên cũng không sao cả.


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.